Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 52: Giải quyết vấn đề

Khi Tề Xảo đang nôn nóng ngồi chờ ở nhà thì Tư Nạo chạy về. Mấy người Tề Xảo đứng phắt dậy, mong ngóng dồn dập hỏi: “Thế nào rồi?”

“Có tin tức gì chưa?”

Tư Nạo gật đầu, lại lắc đầu, “Không có tin xấu, nhưng cũng chưa có tin gì của Trần Thần.”

Tề Xảo nhíu mày. Tư Nạo nhìn y, thấu hiểu cảm giác đó. Nếu Vân Thâm xảy ra chuyện, chỉ sợ y cũng sẽ giống như Tề Xảo. Mặc dù Tư Nạo không thích Trần Thần tẹo nào, ai biểu anh là lão bản của Vân Thâm chứ! Nhớ trước đây phụ thân mời Vân Thâm làm giáo chủ, hắn luôn quả quyết cự tuyệt! Hiện giờ một người bản lĩnh như Vân Thâm lại cam nguyện làm việc vì anh! Ngẫm lại càng khó chịu, nhưng y vẫn mềm lòng mà an ủi Tề Xảo.

“Trong phủ canh chừng nghiêm mật, ta không lẻn vào được nên không tra ra tin tức chính xác. Nhưng nghe thủ vệ trực bên ngoài nói, bên trong không truyền ra âm thanh to tiếng nào, rất yên tĩnh, hơn nữa thủ vệ ở đó cũng không có động tĩnh nào. Có vẻ như không có chuyện gì, ngươi đừng gấp.”

Nắm tay Tề Xảo dần dần thả lỏng, miễn cưỡng gật đầu với y.

“Tiếp tục chờ đi. Hiện tại chưa có gì chính là tin tức tốt nhất.” Kiều Vân Thâm vỗ nhẹ bả vai Tề Xảo, an ủi.

Tư Nạo gật đầu đồng tình, “Ngươi cứ ngồi chờ chút đã, ta lại đi thăm dò.”

“Đã làm phiền ngươi.” Tề Xảo trịnh trọng cảm tạ.

Tư Nạo lắc đầu, bảo một tiếng không phiền rồi chạy ra ngoài.

Tề Xảo nhìn thân ảnh y biến mất, vẻ mặt nào có một tia thả lỏng, tay vô thức xoa bụng.

【  Con ngoan, con phải phù hộ phụ thân con bình an nhé!  】

Chốc lát sau, Tư Nạo đã trở lại.

Lần này Kiều Vân Thâm mở miệng trước, “Sao vậy?”

“Nơi đó có người đi ra.”

“Đi đâu? Ngươi biết không?”

Tư Nạo bất đắc dĩ lắc đầu, “Không chắc, dựa theo phương hướng hình như là đến nhà chúng ta.”

Kiều Vân Thâm nhíu mày, “Có bao nhiêu người?”

“Chỉ một.”

“Một người?”

“Đúng vậy.”

Kiều Vân Thâm suy nghĩ một hồi, chân mày thả lỏng, quay đầu nói với Tề Xảo.

“Có vẻ như không có chuyện gì đâu. Chỉ có một người đến chắc hẳn không có chuyện lớn.”

Tề Xảo cũng nghĩ vậy, trong lòng nhẹ nhõm, Trần Thần vẫn ổn.

Lát sau, ngoài cửa tiểu tư thông báo có người tới đưa tin. Kiều Vân Thâm vội vàng cho hạ nhân dẫn vào.

Người truyền tin vẫn là người nọ, biên độ cúi đầu lần này lớn hơn so với lần trước, nhưng tất cả mọi người trong nhà lại không nhận ra.

“Chủ nhân sai tiểu nhân đến báo tin cho Trần phu nhân, Trần lão gia cùng chủ nhân nhà tiểu nhân là bằng hữu, hai người muốn ôn lại chuyện cũ nên trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không thể trở về, thỉnh phu nhân đừng lo lắng.”

Mấy người Tề Xảo sững sờ. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

“Ngươi… Ngươi nói, A Thần cùng chủ nhân nhà ngươi là bằng hữu, ôn chuyện xong tối nay sẽ trở về?”

“Đúng vậy.” Người truyền tin cung kính trả lời, “Trần lão gia có thể sẽ về muộn, thỉnh phu nhân đừng lo lắng.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu đâu vào đâu!

Người truyền tin thấy bọn họ ngơ ngác, hảo tâm giải thích:

“Chủ nhân nhà tiểu nhân cùng Trần lão gia nhiều năm không gặp, giờ mới có dịp gặp lại, chỉ sợ muốn hàn huyên lâu chút. Phu nhân cứ yên lòng, không có việc gì đâu.”

Mọi người thấy rõ ràng thái độ của người truyền tin cung kính hơn nhiều lúc ban sáng, trong lòng cũng dần tin lời hắn.

“Làm phiền ngài.” Kiều Vân Thâm lấy bạc ra đưa cho người truyền tin.

Người nọ khom lưng lui về sau một bước, tránh tay Kiều Vân Thâm.

“Những việc này đều thuộc bổn phận của tiểu nhân. Nếu phu nhân không còn chuyện nào khác, tiểu nhân xin cáo lui.”

Tề Xảo gật đầu, “Làm phiền ngươi rồi.”

Người truyền tin khom lưng chào rồi rời đi.

“Đây là sao?” Tư Nạo cau mày, nhịn không được thắc mắc.

Tề Xảo lắc đầu, “Bất quá có thể xác định A Thần vẫn khỏe mạnh. Như vậy là tốt rồi.”

Kiều Vân Thâm gật gật đầu, “Đúng thế.”

Tề Xảo ngồi trên ghế sô pha, cả người nhẹ nhõm. Tinh thần luôn căng như dây đàn giờ được thả lỏng, cơn mệt mỏi đánh úp như thủy triều. Thân thể Tề Xảo vốn không khỏe, chân tay bủn rủn ngã ra ghế.

Kiều Vân Thâm vẫn luôn chú ý Tề Xảo, thấy thế liền lo lắng đến bên cạnh y hỏi han: “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Tề Xảo tái nhợt, miễn cưỡng cười cười, lắc đầu, “Ta không sao, chỉ thấy mệt thôi.”

Kiều Vân Thâm lúc này cũng thân tâm mỏi mệt. Tuy còn chưa hiểu rõ nguyên do sự tình cửa hàng, nhưng sau khi xác định Trần Thần không có chuyện gì, hắn liền an tâm. Giờ hắn cũng cần thời gian nghỉ ngơi.

“A Xảo, ngươi nghỉ ngơi trước đi! Nếu A Thần về thấy ngươi thế này, hắn nhất định sẽ lo lắng.”

Tề Xảo nghe lời đứng dậy, Tư Nạo vội vàng chạy qua giúp y.

“Vân Thâm cũng đi nghỉ đi! Mấy ngày nay mọi người mệt muốn chết rồi.”

Kiều Vân Thâm gật đầu, nhìn Tề Xảo được đỡ vào phòng ngủ. Một lát sau, Tư Nạo lặng lẽ đi ra.

“Thế nào?”

Tư Nạo đặt ngón tay giữa môi, “Đang ngủ.”

Kiều Vân Thâm gật đầu, “Vậy thì tốt.” Đã nhiều ngày Tề Xảo chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, bọn họ thân là gia nhi còn ăn không tiêu, huống chi là ca nhi đang mang thai.

“Ngươi cũng nghỉ ngơi đi! Mấy ngày hôm nay đã làm phiền ngươi!”

Mặt Tư Nạo hồng hồng, “Không có chi.”

“….Ta đi nghỉ trước.” Xoay người rời đi.

Hiện tại chưa phải lúc bày tỏ nhi nhi tình trường.

Ánh mắt Tư Nạo thoáng ảm đạm, cắn chặt môi dưới. Nhưng y cũng hiểu hiện chưa phải thời điểm thích hợp. Tư Nạo âm thầm quyết định, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, y nhất định phải theo đuổi Kiều Vân Thâm bằng được!

Bên kia, Trần Thần đang cùng Hà Nhật trò chuyện, từng người kể về những gì mình đã trải qua. Trong suốt quá trình, Hà Nhật luôn miệng thổi phồng bản thân, nói mình như thế nào học được thật nhiều thủ đoạn, vượt qua sinh hoạt hiểm ác ra sao… Đương nhiên Trần Thần một chữ cũng không tin.

Hai người tán gẫu đến khuya, thẳng đến khi Hà Nhật say mèm, Trần Thần mới bóp bóp trán ra khỏi phòng. Sau khi dặn ám vệ canh giữ ngoài cửa chăm sóc Hà Nhật, anh lên xe ngựa trở về nhà.

Hạ nhân trong phủ cũng không biết chuyện xảy ra ban ngày nên khi Trần Thần về muộn thì có chút kinh ngạc, hành lễ rồi lui xuống. Mà mấy người Kiều Vân Thâm ngồi trong đại sảnh chờ, thấy anh trở về liền vội vàng xông đến.

“Sao rồi, A Thần?”

“Giải quyết xong.” Trần Thần cười tươi, “Về sau sinh ý sẽ khá hơn.”

“Vậy ngươi có sao không? Bọn họ không làm gì ngươi chứ?”

“Không. Đó là bằng hữu của ta, không sao đâu. Mọi chuyện đã ổn thỏa.”

Từ giờ đã có Hoàng thượng làm Boss đứng phía sau, bất kể việc gì đều không thể xảy ra! Trần Thần thầm toan tính.

Kiều Vân Thâm lúc này mới thở phào, “Thế thì tốt.”

“Ngươi qua xem A Xảo đi, y nằm cả ngày trong phòng, cơm trưa cơm chiều đều chưa ăn.” Tư Nạo vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Trần Thần cau mày, gật đầu với hai người rồi lên lầu.

Tư Nạo nhìn dáng vẻ lo lắng của Trần Thần, cho rằng việc lần này đều do anh giải quyết, trong lòng tán thưởng vài phần. Thân là người trong ma giáo, y từ trước tới giờ chỉ quan tâm thực lực!

Kiều Vân Thâm hiểu suy nghĩ của y, giờ phút này hắn nhìn xoáy vào Tư Nạo một lúc, sau đó đi chuẩn bị đồ ăn.

Trần Thần lên lầu, chậm rãi mở cửa phòng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào. Có lẽ do ánh nến lờ mờ, Trần Thần chỉ cảm thấy Tề Xảo thật gầy yếu, cơ thể chôn trong chăn bông nhìn không rõ, lọt vào tầm mắt chỉ có gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tâm anh đau nhói.

Trần Thần không tiếng động ngồi xuống cạnh giường, vươn tay vuốt lọn tóc mỏng trên mặt y sang một bên, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tề Xảo. Nửa ngày vẫn không thấy Tề Xảo động đậy, Trần Thần cúi xuống hôn lên tai y, thấp giọng gọi:

“A Xảo, tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa… A Xảo ngoan, tỉnh dậy đi… Ngủ cả ngày rồi, không thể ngủ tiếp… Ngoan, A Xảo…”

Đôi mắt nhắm chặt của Tề Xảo run rẩy, cau mày, hừ mũi, mặt còn cọ cọ lên gối và tay Trần Thần, mãi mới mở mắt ra.

“A Thần?” Hai mắt vô thần chưa kịp tìm về tiêu cự ngó Trần Thần, tiếng nói khàn khàn gợi cảm lạ thường.

“Ta đây.” Trần Thần giãn chân mày, khóe miệng cong lên mỉm cười, cúi đầu in trên trán Tề Xảo một nụ hôn, “Ngoan, ngồi dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp.”

Tề Xảo chớp mắt, hai mắt mê mang cuối cùng cũng có tiêu cự, đại não trì độn bắt đầu vận hành.

“A Thần!” Tề Xảo lập tức bật dậy, may có Trần Thần ngăn lại, ấn trở về giường.

“Đừng bật dậy nhanh vậy, đầu sẽ choáng!”

“A Thần…” Tề Xảo mở lớn hai mắt nhìn chăm chú Trần Thần, “Ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao.”

“Thật không?”

“Thật.”

“Sao ngươi về trễ vậy? Có phải bọn họ làm khó ngươi không?”

Trần Thần nở nụ cười, “Thật không có gì. Người nọ là bạn cũ của ta, tất sẽ không gây chuyện với ta. Nếu ngươi lo lắng, ngày mai ta có thể mời hắn đến nhà chúng ta chơi.”

Tề Xảo lắc lắc đầu, “Ngươi không sao là tốt, cái khác không cần đâu.”

Trong lòng Trần Thần tựa như có dòng nước ấm đong đầy, tiếp tục cúi đầu đặt từng nụ hôn lên trán đối phương.

“Ta không sao, A Xảo, đừng lo lắng cho ta.”

“Ừm.”

“Sinh ý của chúng ta về sau sẽ được bảo đảm. Người nọ chuẩn bị sắc phong Tề gia làm hoàng thương, chúng ta sẽ giao thương khắp đất nước, thậm chí là với cả các quốc gia khác. Ngươi thoải mái tinh thần ở nhà dưỡng thai thật tốt, ngày lành đang chờ chúng ta phía sau đấy!”

Đối với lời nói của Trần Thần, Tề Xảo cũng không động tâm. Y nhìn thẳng vào Trần Thần, lạnh nhạt nói: “Sinh ý với ta không quan trọng, chỉ cần ngươi không có chuyện gì thì tốt rồi.”

Thâm tình trong mắt Trần Thần tựa như muốn trào ra, anh vươn tay ôm cả chăn cả Tề Xảo vào lòng.

“Ta không sao. Ta còn muốn cùng ngươi đi khắp thế gian nữa kìa! Chúng ta sẽ khám phá mọi ngõ ngách của thế giới, cùng nhau ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, cùng nhau ngồi chờ gió cuốn mây tan… Đời này chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa làm đâu! Vậy nên ngươi yên tâm đi! Ta tham lam như vậy, sao có thể xảy ra chuyện!”

Tề Xảo tựa trong lồng ngực anh cọ cọ, an tâm nở nụ cười, “Ừ.”

Hai người cứ ôm nhau như vậy. Mãi đến khi Tư Nạo tới gõ cửa gọi bọn họ ăn cơm, hai người mới bình ổn cảm xúc, rời giường xuống lầu.

Kiều Vân Thâm nhìn tiểu tư bày món ăn lên bàn, ngẩng đầu thấy hai người đang cầm tay nhau bước xuống, khóe miệng khẽ câu lên.

“Vân Thâm, không vội thì ngồi ăn cùng chúng ta đi!”

Kiều Vân Thâm gật đầu.

Vừa lúc bày biện xong, nhóm tiểu tử cung kính lui xuống. Mọi người ngồi quanh bàn, hưởng thụ mỹ vị bậc nhất trong cái rét lạnh những ngày đông. Nhưng Tề Xảo lại chỉ ăn nửa chén cơm, đây đối với người mang thai hai tháng rưỡi tuyệt đối không bình thường.

“A Xảo sao vậy? Khó chịu chỗ nào?” Nói xong Trần Thần vươn tay thử thân nhiệt của Tề Xảo.

Nhiệt độ bình thường càng khiến Trần Thần lo lắng.

“Ngươi ăn ít thế sao được? Đừng sợ! Nói ta nghe chỗ nào không thoải mái đi?”

Tề Xảo lắc đầu, “Thật sự không sao mà! Ta chỉ không hợp khẩu vị thôi.”

“Ta đi thỉnh đại phu.” Kiều Vân Thâm đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, lại bị Tư Nạo ngăn cản.

“Ta biết chút y thuật, hay để ta xem cho.” Dứt lời liền an vị bên cạnh Tề Xảo, bắt mạch cho y.

Một lát sau Tư Nạo thu tay, Trần Thần vồn vã hỏi: “Thế nào?”

“Không có gì. Chỉ là mấy ngày nay suy nghĩ nặng nề, ảnh hưởng thai khí, uống hai thang thuốc bổ trợ là ổn.”

Trần Thần nhẹ nhàng thở ra.

“Tuy nhiên…”

“Tuy nhiên làm sao?” Trần Thần lại căng thẳng.

“Thân thể A Xảo quá yếu, phải chú ý bồi bổ, bằng không về sau sẽ khó sanh.”

Trần Thần nhíu mày, mím môi, sắc mặt trầm trọng nhìn Tề Xảo.

“Về sau đồ ăn sẽ do ta nấu! Ta sẽ nuôi y béo khỏe!”

Tư Nạo vừa lòng cười, “Ta kê ít thuốc cho y.”

Trần Thần nghĩ nghĩ, cự tuyệt.

“Không cần, thuốc rất đắng, đừng bắt A Xảo uống. Ngày mai ta đi gặp bằng hữu của ta, tìm người chuyên về dược thiện giúp đỡ. Dùng cái này bổ hơn.” Đối với việc có bằng hữu là hoàng đế, Trần Thần nhất định sẽ tận dụng hết mức có thể.

——A Thần, ngươi làm thế sẽ khiến Hà Nhật ngốc khóc chết đó!

Tư Nạo nhướn mày, ngươi này thương phu lang ghê, y chưa từng gặp gia nhi nào như Trần Thần đâu!

“Dùng dược thiện quả thực tốt hơn so với thuốc sắc! Bất quá người hiểu biết về cái này không nhiều! Muốn tìm người nghiên cứu chuyên sâu, chỉ có…”

Trần Thần gật đầu, “Ta biết tìm người như vậy chỗ nào, ngày mai ta sẽ tìm hắn.”

Ngày hôm sau quả nhiên Trần Thần đi tìm Hà Nhật yêu cầu một lão thái chuyên về sản khoa cùng một ngự trù hiểu biết dược thiện nhất. Điều này khiến cho cái người biết rõ sự tình từ đầu chí cuối là Hà Nhật “khóc lóc thảm thiết”, gào to “thấy sắc quên bạn” “đồng tính vô nhân tính”… Ám vệ La Thành dỗ lâu thật là lâu, cậu ta mới ngừng giả khóc.

Hà Nhật âm thầm thề, cậu nhất định phải bắt bé con nhà Trần Thần nhận mình làm cha nuôi, cậu muốn lấy cái này trả thù!

——Dĩ nhiên làm cha nuôi với trả thù chẳng có tí tẹo quan hệ, chúng ta đừng so đo với tên ngốc.