Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 51: Ngốc hết thuốc chữa

Qua thật lâu, hai huynh đệ khóc cho thỏa mới dừng lại rồi bật cười sảng khoái.

“Ha ha ha… A Thần, nhìn cậu khóc kìa, ha ha…” Hà Nhật cười nhạo Trần Thần mà không biết rằng hiện trạng của mình còn thê thảm hơn.

Trần Thần bất đắc dĩ nhìn huynh đệ nhà mình cười ngặt nghẽo, nhịn không được giơ tay bịt mắt đối phương.

“Ái… Đau!” Chỗ mắt sưng húp chạm tí thôi mà đau quá trời.

Trần Thần tính cười nhạo lại nhưng rồi thấy thương huynh đệ nhà mình nên thôi, “Mau lau mặt mũi sạch sẽ đi.”

“Rồi rồi.” Hà Nhật cười gian, cầm khăn lau mặt.

Nhìn cậu bình tĩnh trở lại, tâm sự trong lòng cũng trút hết rồi, Trần Thần ấn Hà Nhật ngồi lên ghế, mình thì ngồi xuống cạnh cậu.

“Cậu hiện tại thế nào?”

“Đời này tui là Hoàng Thượng!” Nói xong còn kiêu ngạo hất hàm, đắc ý vô cùng.

Trần Thần lẳng lặng nhìn cậu ta, dáng vẻ hiện giờ của Hà Nhật vẫn chuẩn đứa ngốc, cậu ta có thể lên làm hoàng để kể cũng kỳ khôi!

“Cậu… lên làm hoàng đế kiểu gì thế?”

Hà Nhật hăng hái kể lại, vừa nói vừa khoa tay múa chân.

“Cậu biết không? Tui ấy à, ở trong hoàng cung đấu đá tranh giành này, vận dụng tất tần tật âm mưu quỷ kế này, đánh bại các hoàng tử khác rồi lên ngôi hoàng đế!” Nói xong còn gật đầu chắc nịch.

Trần Thần híp mắt, nhìn chòng chọc Hà Nhật. Lời cậu ta nói một chữ anh cũng không tin.

“… Chứ không phải lão hoàng đế không có người kế vị, cùng đường mới để cậu đảm đương ngôi vị hả?” Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí của Trần Thần lại khẳng định mười phần.

Hà Nhật cứng đờ, có chút chột dạ nhưng vẫn cố gắng trừng mắt gân cổ lên cãi đúng lý hợp tình.

“Sao có thể! Tui đây dựa vào nỗ lực của bản thân lên làm hoàng thượng nhá! Tui có thực lực có âm mưu nhá! Không phải loại ngớ ngẩn nhặt được tiện nghi nhá! Tui nay khác xưa rồi nhá!” Cổ họng càng gào càng hăng, gân xanh cũng nổi lên.

Trần Thần cứ híp mắt nhìn! Nhìn cho đến khi Hà Nhật lưng đổ mồ hôi lạnh mà vẫn cố gắng gượng. Lúc này Trần Thần đã rõ ràng chân tướng, không làm khó dễ Hà Nhật nữa. Anh thu hồi tầm mắt, cầm chén rượu nhấp một ngụm. Hà Nhật thở phào nhẹ nhõm, sống lưng thẳng tắp cũng sụm xuống.

Lo lắng trong lòng giảm đi, Trần Thần nhớ ra mục đích tới đây.

“Chuyện cửa hàng Tề gia là sao?”

Hỏi đến vấn đề này, Hà Nhật lấy lại dũng cảm, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Trần Thần.

“Hừ hừ… Đương nhiên là tui làm! Thế nào, đủ tiêu chuẩn chưa!”

“Đủ tiêu chuẩn?” Trần Thần nheo mắt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

“Trước kia cậu đều mắng tui là đồ ngốc, không đầu óc! Giờ thấy thủ đoạn của tui giỏi chưa! Dùng tiền chèn ép Tề gia, một là để xem Tề gia có thật tâm với cậu hay không. Hai là tóm được kẻ nào trong Duy thành muốn gây bất lợi cho cậu. Ba là có thể kiểm tra người làm trong của hàng ai trung tâm ai không. Một mũi tên trúng ba con chim! Tui quá lợi hại!”

Kỳ thật nguyên nhân thứ tư là vì tư tâm. Cậu xuyên đến đây nhiều năm, thèm ăn hải sản đến phát điên rồi! Hiện mới được ăn thì trong lòng ghen tị lắm! Cậu tới đây ăn khổ nhiều năm đến mức sắp mục ruỗng rồi, cậu ta ngược lại an ổn hưởng thụ! Hơn nữa thằng bạn đến thế giới này rồi không đi tìm mình mà chỉ biết chăm chăm nịnh vợ! Gào! Lập tức khó chịu! Vì thế liền đi tìm thằng bạn gây sự! Dù sao cũng là anh em nhà mình, gây rối cũng chẳng mất miếng thịt nào!

Tât nhiên có đánh chết cậu cũng không nói ra cái này đâu!

“…”

Sau khi chứng kiến mọi việc xảy ra ngày hôm nay, Trần Thần lúc này đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân nhìn chằm chằm Hà Nhật, ngoài suy nghĩ “thì ra là thế”, nội tâm còn rần rần cảm giác bị sụp hố. Nửa ngày anh mới thu hồi tầm mắt, vừa bất lực vừa mệt mỏi chống tay trên bàn vỗ trán, thở dài não nề.

“Quả nhiên không nên hi vọng vào chỉ số thông minh của cậu ta.” Trần Thần nhịn không được thì thào lẩm bẩm.

Hà Nhật nghe không rõ nên nghiêng đầu thắc mắc, “Làm sao thế A Thần?”

Dường như nghĩ ra cái gì, ánh mắt Hà Nhật lập tức phát sáng, giọng điệu vênh váo sảng khoái.

“Bội phục tui lắm đúng không! Cảm thấy tui rất thông minh đúng không! Há há há! Hiện tại nhận ra tui không phải đứa ngu ngốc rồi chứ!” Chống nạnh, ngửa đầu cười.

Chớp mắt trên trán Trần Thần gân xanh thi nhau chen chúc nổi lên.

Hít thật sâu, Trần Thần thâm trầm nhìn Hà Nhật đang đắc ý cười điên dại, tự động lý giải thành: Không thể chấp nhận, không thể dung thứ! Anh lập tức nhào lên đè Hà Nhật xuống đập một trận nhừ tử!

“Oái oái oái oái… Đau quá! A Thần, cậu làm chi đánh tui! Á á á…” Ngoài miệng kêu la nhưng không đánh trả. Đối với người vẫn luôn giống như anh trai này, Hà Nhật thật tâm kính trọng! Dù đánh hay mắng, cậu cũng chưa từng phản kháng. Bởi vì cậu biết, những gì người này làm đều vì muốn tốt cho mình.

“Thằng ngốc này! Tôi thật không nên ôm hy vọng với cái chỉ số thông minh của cậu! Cậu chèn ép Tề gia là chơi, nhưng Tề gia tại Duy thành suýt nữa không trở mình được, biết không hả! Cậu rốt cuộc có đầu óc không! Trước khi làm việc không chịu động não à! Cậu có biết làm như vậy chẳng những hại người mà còn hại mình không! Dám trốn khỏi hoàng cung chạy đến đây! Cậu phúc lớn mạng lớn mới không bị nơi đó nuốt sống! Ngu ngốc!” Trần Thần vừa đánh vừa mắng. Tuy ngoài miệng hung ác nhưng cũng không thật sự nặng tay, đánh cũng toàn đánh chỗ nhiều thịt. Hà Nhật chỉ chịu đau một tẹo thôi.

Hà Nhật bị đánh mới hiểu ra, mặt xoẹt cái đỏ bừng, mắt láo liên không dám đối mặt Trần Thần.

Ám vệ thủ ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu trong phòng, do dự một chút, cuối cùng vẫn vọt vào. Thấy Trần Thần ấn Hà Nhật trên mặt đất hành hung, ám vệ lập tức đỏ mắt. Thân thể tự động tiến tới đẩy Trần Thần ra, khẩn trương nâng Hà Nhật dậy.

“Chủ thượng, người không sao chứ?”

Hà Nhật xấu hổ khoát tay, không dám ngẩng đầu đối diện Trần Thần, mất mặt quá! Mình thành ra lại làm chuyện khờ khạo trước mặt anh!

Ám vệ hiển nhiên hiểu lầm, ánh mắt đột nhiên thâm trầm, dùng tốc độ ánh sáng rút trường kiếm đặt ngang cổ Trần Thần.

“Cuồng đồ lớn mật! Dám bất kính với chủ thượng…”

“Dừng tay!” Hà Nhật thấy tình hình không ổn nhanh chóng giữ chặt cánh tay ám vệ, không cho phép hắn làm hại Trần Thần, ánh mắt sốt ruột nhìn trường kiếm đặt trên cổ Trần Thần.

“Mau hạ kiếm xuống! Mau hạ xuống! Ta lệnh cho ngươi mau hạ xuống!”

Ám vệ cau mày, mờ mịt nhìn Hà Nhật, tay vẫn đặt kiếm trên cổ Trần Thần.

“Chủ thượng…”

“Ta bảo ngươi hạ kiếm xuống!” Hà Nhật rống lên.

Ám vệ ánh mắt buồn bã, mím môi thu hồi trường kiếm, mặt không đổi sắc lui hai bước, đứng phía sau Hà Nhật, nhưng vẫn cảnh giác nhìn Trần Thần. Nếu anh có dị động muốn tổn thương Hà Nhật, hắn sẽ lập tức ngăn chặn.

“Không sao chứ?” Hà Nhật vội vàng đến gần Trần Thần, lo lắng hỏi.

Trần Thần lần đầu tiên tiếp xúc trực diện với vũ khí lạnh, còn suýt nữa bị rơi đầu nên đơ ra một hồi, đến khi Hà Nhật lo lắng giật áo anh mới phản ứng. Đưa tay sờ cổ, thấy không chảy máu liền an tâm.

“Không sao.”

Hà Nhật nhíu mày, không thấy vết thương trên cổ, mà Trần Thần cũng chỉ bị dọa hoảng, cậu mới thả lỏng tinh thần, lửa giận tiếp đó bốc lên phừng phừng. Cậu quay người hung dữ nhìn ám vệ, ánh mắt nồng đậm tức giận.

“La Thành! Không phải ta đã nói bất cứ kẻ nào cũng không được phép tiến vào sao?”

Tầm mắt La Thành không rời khỏi Trần Thần, mặt than cung kính trả lời: “Chủ thượng, tại thuộc hạ lo lắng an toàn của ngài.”

“Ngươi…” Hà Nhật muốn xông lên bị Trần Thần kéo lại.

“Hắn cũng chỉ lo lắng cho cậu, tôi không sao, bỏ qua đi.” Tuy hơi bực vì người nay không phân biệt tốt xấu, nhưng hắn thật tâm quan tâm Hà Nhật. Trần Thần luôn bao che khuyết điểm cho người nhà rất trượng nghĩa không so đo tính toán.

Hà Nhật không đồng ý cho lắm, “A Thần, hắn thiếu chút nữa đả thương cậu đó! Sao có thể cho qua!”

Trần Thần cười, “Trước nay hắn đều bảo vệ cậu như vậy à?”

Hà Nhật nhíu mày, miễn cưỡng gật đầu, “Tình huống kiểu này đã diễn ra rất nhiều lần, không cho vào mà cứ vào, không cho hắn theo hắn cứ chạy theo!”

Trần Thần lúc này thật sự yên lòng, vỗ vai Hà Nhật, “Nếu hắn luôn bảo vệ cậu như vậy, tôi đây cũng an tâm. Nếu không lấy tính tình của cậu kiểu gì cũng gặp bất hạnh!”

“Xảy ra chuyện gì được! Tui rất thông…” Bị Trần Thần liếc, ngậm miệng.

“Trước giờ đa tạ ngươi!” Trần Thần cảm thấy người này không tồi, dám cố chấp bảo hộ Hà Nhật không sợ mang tội đại bất kính, điều này khiến kẻ làm anh trai như anh thực vừa lòng.

La Thành trầm mặc nhìn Trần Thần. Hà Nhật mặt mày nhăn nhó.

“Mau nói đa tạ đi! Cậu ta…” Trần Thần lại liếc qua, im thin thít.

Trần Thần bất đắc dĩ nhìn La Thành, cảm thấy người này thật khó gần. Anh quay đầu nói với Hà Nhật:

“Chúng ta còn chưa nói xong đâu!” Ánh mắt phiêu đến chỗ La Thành.

Hà Nhật ngầm hiểu, mở miệng: “La Thành, ngươi lui xuống đi. Không được phép tiến vào nửa bước!”

Ánh mắt La Thành lần thứ hai thâm trầm, liếc nhìn Trần Thần một cái, cung kính hành lễ rồi ra ngoài.

“Hắn có vẻ trung tâm với cậu lắm đấy!” Trần Thần cười như không cười liếc Hà Nhật.

Hà Nhật trở mình xem thường, “Hắn là ám vệ của tui, không trung tâm thì biến!”

Trần Thần không nói gì, chỉ cười đến ý vị thâm trường.

Hà Nhật thấy là lạ, liên tục xua tay, “Đừng nhìn tui cũng đừng cười kiểu đấy nữa! Da gà da ốc nổi hết rồi đây này! Chúng ta quay lại chuyện chính đi!”

Trần Thần ý cười càng sâu nhưng không nói chuyện tiếp mà ngồi vào bàn ăn cơm. Mấy ngày nay anh chưa có hột cơm nào vào bụng! Mấy người Tề Xảo cũng đều ăn không ngon!

Tề Xảo… Động tác Trần Thần khựng lại, buông đũa.

“Tí nữa thì quên, cậu phái người trở về thông tri với Tề Xảo rằng tôi không sao đi.”

Hà Nhật ngồi trên ghế dựa bĩu môi, thầm nghĩ quả nhiên có vợ liền quên anh em!

“Bảo bọn họ tôi gặp lại bạn cũ, tối mới về, không cần đợi!”

Hà Nhật vui vẻ, hóa ra trong lòng anh em vẫn có mình!

“La Thành, phái người thông báo cho Tề gia một tiếng rằng Trần Thần cùng ta là bằng hữu. Chúng ta sẽ tán gẫu hơi lâu, bảo bọn họ đừng lo lắng. À, tối hôm nay Trần Thần sẽ về!”

“Vâng.” La Thành ngoài cửa cung kính hành lễ, tóc mái dài trước trán che khuất biểu tình của hắn lúc này.

“Ha ha… Anh em ta khó khăn lắm mới gặp lại, nhất định phải uống mừng một trận! Nào, cạn chén! Hôm nay chúng ta không say không về!” Hà Nhật hưng phấn giơ chén, không đợi Trần Thần hành động đã tự uống trước.

Trần Thần bất đắc dĩ bưng chén rượu lên uống cạn.

“A Thần cậu biết đấy! Trong hoàng cung có thiệt nhiều bảo bối! Trong quốc khố càng tập trung nhiều trân bảo! San hổ khổng lồ tận ba bốn khối! Nào là Hắc Mã Não, dạ minh châu cỡ nắm tay, ngọc trai Nam Hải to như quả trứng gà, Kê Huyết Thạch, ngọc Lục Bảo, ngọc Dương Chi… Nhiều không đếm xuể! Đợi mấy ngày nữa cùng tui về cung, tha hồ cho cậu chọn! Còn cả long ỷ làm bằng vàng ròng nguyên chất nữa nè! Cơ mà ngồi xuống cứng lắm.” Nói đến đây, Hà Nhật bất mãn bĩu môi, hai mắt đảo quanh bốn phía rồi sáp lại gần Trần Thần, thì thầm vào tai anh, “Sau đấy tui trộm thay đệm lót, độn thêm bông cho dày! Giờ ngồi êm cực! Nhưng việc này không thể để cho các đại thần biết, nếu không bọn họ sẽ phiền chết tui! Ai, A Thần, cùng tui về hoàng cung đi, cậu ngồi thử một lần cho biết!”

Nói xong còn đá lông nheo, háo hức nhìn Trần Thần.

Trần Thần bất đắc dĩ thở dài, càng lúc càng thấy Hà Nhật khờ ơi là khờ!

“Được không? Cùng tui về hoàng cung đi! Tui mang cậu đi tham quan hậu cung của tui! Tuy cơ thể là đàn ông nhưng mặt mũi tuyệt đối như nữ! Xinh đẹp cực kì! Cậu nhìn trúng ai tui tặng cậu liền! Yên tâm, tui mới chỉ chạm qua bốn phi tử, những người còn lại vẫn nguyên vẹn, tùy cậu lựa!”

Đối mặt một người như Hà Nhật, Trần Thần đột nhiên cảm thấy tinh thần cạn kiệt, nhân sinh ảm đạm. Anh mệt mỏi ngồi chống tay trên bàn, vỗ vỗ trán, thương tâm thở dài.

“Mọi ảo tưởng cùng tôn trọng của tôi đối với hoàng đế cổ đại đều bị cậu biến thành cát bụi hết rồi! Thâm trầm, khí phách, bí hiểm, oai phong thiên tử gì đó, tất cả đều hóa thành bong bóng, gió thổi một cái chẳng còn dấu vết! Cậu đã hủy hết hình tượng lịch đại hoàng đế uy vũ rồi!”

Hà Nhật chớp chớp mắt, ưỡn ngực phản bác: “Sao thế được? Tui cũng oai lắm nhé!”

Trần Thần nhìn Hà Nhật mà não lòng, “Quả nhiên sụp đổ hết rồi!”

Hà Nhật bất mãn bĩu môi, “Cái gì! Cậu đang chê tui đấy hả!”

Trần Thần lần thứ hai ngắm nghía Hà Nhật, cảm thấy không nên đả kích cậu ta nữa. Một kẻ vốn đã khờ rồi, nếu đả kích thái quá biến thành ngu ngốc thì làm sao? Chẳng phải quốc gia này tiêu đời rồi à! Suy nghĩ kĩ càng, Trần Thần ngồi thẳng dậy, sáng suốt đổi đề tài.

“Không nói chuyện này nữa. Giờ trước tiên cậu tính bồi thường cho Tề gia thế nào đây? Tề gia hiện tại chính là tôi! Cậu tổn hại lợi ích của tôi tính đền bù thế nào?”

Hà Nhật chột dạ dời tầm mắt, không dám trả lời Trần Thần.

“Cậu đừng hòng trốn! Nghĩ biện pháp đi!”

Hà Nhật trộm liếc Trần Thần một cái, thấy anh nhìn chằm chằm qua đây liền biết kì này tránh không thoát rồi, chỉ còn cách nhận mệnh thôi.

“A!” Hai mắt Hà Nhật đột nhiên phát sáng, hưng phấn nói với Trần Thần, “A Thần, tui phong Tề gia làm hoàng thương cậu thấy sao? Vậy cũng đủ bù cho Tề gia các cậu rồi ha!”

Trần Thần nghĩ một lúc, lắc đầu.

“Tôi chỉ muốn sống cuộc sống đơn giản. Trước cố gắng kiếm tiền đều là vì để A Xảo sống thật vui vẻ thoải mái! Đến khi kiếm đủ rồi, tôi sẽ ngừng lại! Nếu không thời hiện đại có biết bao thủ đoạn, sao tôi chỉ dùng mỗi ngần đấy chứ?”

Đúng là thế! Hà Nhật nghĩ đến trước kia Trần Thần đã không thích khoe khoang, làm việc luôn điệu thấp! So với việc bộc lộ tài năng, anh thích chơi trò giả heo ăn lão hổ hơn! Phong anh làm hoàng thương quả thật không phù hợp với tác phong của anh, nhưng mà… Hà Nhật cau mày, suy nghĩ rối bời. Cuối cùng cậu vẫn quyết tâm nói ra đề nghị của mình.

“A Thần, tui biết cậu không thích nổi bật, nhưng hoàng gia rất cần hoàng thương. Để những kẻ bụng dạ khó lường đảm đương còn không bẳng giao cho cậu. Như vậy tui cũng yên tâm! Hơn nữa… Tui cũng có dã tâm à nha!” Nói đến đây, ánh mắt Hà Nhật sáng lấp lánh, mang theo ý chí vươn lên quyết tâm thực hiện.

“Tui muốn mở rộng biên giới lãnh thổ! Tui muốn diệt đảo quốc! Tui muốn thành lập vô số thuộc địa! Tui muốn biến Khánh quốc trở thành quốc gia số một thế giới! Tui muốn toàn thế giới phải học tiếng Trung cao đẳng! Tiếng Anh cao đẳng biến hết đi! Há há há…”

Trần Thần mí mắt giật giật, mục tiêu phía trước rõ ràng còn bình thường, rất có dã tâm, nhưng vế sau… Ngớ ngẩn quả nhiên không ai chịu nổi!

Hà Nhật kích động tóm lấy tay Trần Thần, mắt long lanh mong chờ nhìn anh, “Nha nha, giúp tui nha! Tui sẽ mở rộng giao thương trên toàn thế giới! Chúng ta sẽ phát triển nền kinh tế độc quyền, tiến tới xâm lược văn hóa! Để trẻ em đời sau không phải thi tiếng Anh cao đẳng, chúng ta cùng liều mạng! Được không?”

“…Được rồi!” Cuối cùng Trần Thần thỏa hiệp! Dù sao tiếng Anh bậc cao đẳng năm đó cũng tra tấn anh muốn chết! Hơn nữa… Nhìn cái đứa trước mặt đang cười điên loạn, Trần Thần khóe miệng cong lên. Anh em nhà mình nhờ vả, anh sao có thể cự tuyệt? Nhất là khi cậu ta đã phải ăn khổ nhiều.

——Thế mới nói, ngầm bênh vực anh em không cần nguyên tắc!