***

Mà ở nơi khác, Nguyễn Vũ đã thuận lợi vào trong chùa, đi một vòng vẫn không tìm được nơi bán hạt vòng kia.

Khi đã có manh mối thì một vị sư thầy mặc áo cà sa đi đến hỏi Nguyễn Vũ: “Thí chủ, cậu đang tìm cái gì hay sao?”

Nguyễn Vũ quay đầu lại trả lời: “Vâng thưa sư thầy, con nghe người ta nói là ở chỗ người có loại vòng ngọc châu đeo ở trên tay.”

“Đúng là có nhưng mà vòng này chỉ đưa cho người có duyên, thí chủ đã có một chiếc rồi.”

Nguyễn Vũ kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Sư thầy, người nói chuyện cười gì vậy ạ, con đã có bao giờ đâu ạ?”

“Thí chủ, làm người đừng quá lòng tham, cậu có đến nơi này là nhờ ngọc châu đó cho cậu sinh mệnh mới, sứ mệnh của nó đã hoàn thành.”

Nguyễn Vũ đồng tử co lại, khϊếp sợ đến mức không nói được gì.

Một lúc lâu sau Nguyễn Vũ mới tìm được thanh âm của mình: “Sư thầy, người biết tất cả?”

“A di đà phật, chỉ hiểu biết một chút mà thôi.”

“Ngọc châu đó thật sự đã biến mất sao ạ? Đó thứ duy nhất của bà nội để lại cho con thưa sư thầy.” Nguyễn Vũ khẩn cầu hỏi.

“Thí chủ, mỗi một ngọc châu làm ra không dễ dàng, cần quỳ lạy trước Phật chín chín tám mươi mốt ngày, nhưng cho dù như thế cũng chỉ có một số ít người có duyên nhận được nó.” Vị sư thầy lắc đầu nói.

“Quỳ lạy chín chín tám mươi mốt ngày?” Nguyễn Vũ lặp lại mấy chữ này, không thể tin tưởng nổi, tầm mắt cậu từ hoảng sợ biến thành mơ hồ.

“A di đà phật, chín chín tám mươi mốt ngày một ngày không thể thiếu.” Vị sư thầy nói một cách khẳng định.

“Nhưng mà, bà nội rõ ràng nói đây là vô tình có được trong lúc đi dâng hương.” Nguyễn Vũ lầm bầm trong miệng, trong hốc mắt chứa đựng những giọt nước sắp trào ra.

“Thí chủ, nếu đã biết được điều mình muốn biết vậy chuyến đi hôm nay cũng là đáng giá, tôi không làm phiền cậu nữa, a di đà phật.” Vị sư thầy chắp tay thi lễ rời đi.

Nguyễn Vũ trên đường trở về tâm trạng vẫn còn hoảng hốt, cậu khó có thể tưởng tượng ra bà nội mang thân mình bệnh tật quỳ lạy trước tượng Phật chín chín tám mươi mốt ngày là một việc khó khăn như thế nào.

Lúc trước cậu bị ép phải trả tiền vi phạm hợp đồng với mức giá trên trời và bị toàn thể cư dân mạng ghét bỏ, khi đó cũng chỉ có mỗi bà nội nhớ đến cậu ở bên chăm sóc và đem hết sức lực giúp đỡ đứa cháu này.

Nguyễn Vũ nhận thức rõ ràng rằng cuộc sống hiện tại là do bà nội của cậu đã đổi lấy mạng sống cho cậu, việc này khiến cậu rất đau lòng nhưng theo đó cũng tràn ngập động lực để sống với cuộc sống mà bà nội trao tặng cho cậu.

Trở lại căn phòng cho thuê, đầu óc Nguyễn Vũ vẫn còn có chút quay cuồng.

Tại khu biệt thự.

Quản gia giúp Sở Úy mở cửa xe, Sở Úy mang theo máy ảnh xuống khỏi xe.

Trong sân, một ông già khoảng sáu bảy mươi tuổi chắp tay sau lưng đứng đó, ánh mắt mang chút vẻ tang thương, giọng nói gần gũi thân thiết: “Bà nội cháu chờ cháu lâu rồi, mau vào nhà đi!”

Sở Úy nhanh chóng đi vào cửa, bà nội Sở ngồi ở trên xe lăn, ăn mặc giản dị gần gũi, trên tay cầm hạt vòng Phật: “Cháu ngoan của bà, cuối cùng cũng về rồi.”

“Bà nội, nhớ cháu không?” Sở Úy ngồi xổm dưới đất thảm thượng.

“Nhớ, ngày nào cũng nhớ hết, thằng nhóc hư đốn nhà cháu, trước đó đi theo ông nội học tập kinh doanh không có thời gian đến thăm bà thì thôi. Đằng này khó khăn lắm có vài ngày nghỉ thế mà bây giờ mới chịu đến thăm bà cụ cô đơn này.” Bà nội Sở ghen ghét nói.

“Bà nội, oan cháu quá, bà xem cái này đi, đây là ảnh chụp bà muốn, cháu đều đã chụp tốt cho bà.” Sở Úy nhanh chóng nói sang chuyện khác.

“Ảnh chụp đợi tí nữa thì xem, để bà nhìn xem cháu ngoan bà béo lên hay là gầy đi.” Bà nội Sở nghiêm túc đánh giá thân hình Sở Úy.

Chỉ liếc nhìn hai cái bà ấy đã giận nói: “Gầy đi rồi, cháu phải ăn nhiều lên một ít.”

“Vâng, vâng, vâng, hiện tại có thể ăn cơm chưa vậy, cháu sắp đói chết rồi.” Sở Úy sờ bụng nói.

“Cái thằng này, mau qua đây để ông kiểm tra xem mấy ngày nay có quên đi mấy thứ đã học hay không.” Ông nội Sở vừa vào cửa đã làm vẻ mặt uy nghiêm.

“Kiểm tra gì mà kiểm tra, cháu ngoan tôi nó gầy như thế này rồi, có chuyện gì ăn cơm xong thì nói.” Bà nội Sở là người đầu tiên không đồng ý.

Có bà ấy mở miệng, người luôn nói một không hai như ông nội Sở cũng không phản bác lại.

Trên bàn cơm, bà nội Sở liên tục gắp đồ ăn cho Sở Úy.

Sở Úy thở dài nói: “Bà nội, heo cũng không thể ăn nhiều như vậy được.”

“Ăn no mới mập lên được.” Bà nội Sở không bị lời nói của cháu mình ảnh hưởng, tốc độ gắp đồ ăn vẫn nhanh như cũ.

Một bữa cơm qua đi, Sở Úy dưới sự chăm sóc của bà nội, ăn no đến chín phần thì lập tức buông bát chạy nhanh rời khỏi bàn ăn.

Quản gia là người cẩn thận, trong khi họ đang ăn cơm thì ông đã giao cho người hầu chuẩn bị một ít trái cây tráng miệng, ngay cả ảnh chụp trong máy ảnh của Sở Úy cũng được quản gia sai người đem rửa ảnh ra.

Và như những gì quản gia nghĩ, sau khi cơm nước xong bà nội Sở muốn xem những bức ảnh mà anh chụp.

Sở Úy ngồi ở sô pha tiêu cơm, bà nội Sở xem ảnh chụp còn ông nội Sở thì đeo kính ngồi đọc báo.

“Ồ, cháu ngoan, chàng trai này lớn lên thật tuấn tú.” Bà nội Sở đeo kính viễn thị nhìn tấm ảnh trong tay nói với Sở Uý, mà người trong ảnh chụp là Nguyễn Vũ.

Sở Úy nghĩ đến gì đó, ngay lập tức đứng dậy.

“Cháu ngoan, bà kêu cháu chụp ảnh chùa Thiên Phúc, sao ảnh toàn là cậu thiếu niên này vậy?” Bà nội Sở nghi hoặc nói.

“Khoan đã bà nội, ảnh của bà ở dưới cơ, còn ở trên của của cháu.” Sở Úy nhanh chóng lấy ảnh chụp ở trên tay bà nội và cũng lấy hết ảnh của Nguyễn Vũ trong tập ảnh ra, còn thừa mới đưa lại cho bà.

“Làm cái gì mà hấp tấp bộp chộp thế, cháu vội cái gì, bà nội có nói muốn cướp của cháu chắc?” Bà nội Sở không vui nói.

“Bạn mới của cháu à? Người lớn lên cũng khá đẹp trai á!” Bà giận dỗi cháu trai xong thì không biết từ đâu lại lấy ra hình của Nguyễn Vũ.

“Không phải, bà nội trả lại ảnh cho cháu đi rồi bà xem ảnh chùa Thiên Phúc của bà.” Sở Úy biết được bà nội còn giấu đi thì muốn qua lấy nhưng bà nội Sở làm sao có thể để anh lấy lại.

“Bạn của thằng ranh này hả, bà nhanh đưa đây tôi xem nữa.” Ông nội Sở hiển nhiên cũng rất vui vẻ, ông lấy ảnh từ tay bạn già nhà mình rồi nhìn.

Mới nhìn một chút đôi mắt ông ấy đã tỏa sáng: “Đây là con cháu nhà ai vậy, rất tuấn tú. Thằng nhóc thối, kết bạn rất tốt, hôm nào rảnh thì đưa bạn về nhà mình chơi.”

Sở Úy một cái đầu hai cái đại: “Không phải là bạn bè, cháu chỉ vô tình chụp được thôi.”

“Hoá ra không phải bạn bè à?” Ông nội Sở có chút thất vọng, Sở Úy từ trước giờ vẫn luôn sống khép kín trong mắt kẻ khác thì đó là lập dị, thậm chí còn mang một chút kiêu ngạo, bởi vì thân phận nên từ nhỏ đã có rất nhiều người muốn tiếp cận Sở Úy, nhưng vì Sở Uý cực kỳ bắt bẻ kén chọn cho nên đến bây giờ vẫn chưa có người bạn nào, sau khi cha mẹ qua đời thì chuyện này càng thêm trầm trọng.

Sở Úy lấy ảnh chụp lại, không ngờ thêm cả tấm trên tay này thì có đến tận mười mấy tấm ảnh chụp Nguyễn Vũ, chỉ vài phút gặp mặt thoáng qua đó khung hình của anh chỉ toàn là Nguyễn Vũ.

- --

Khi Nguyễn Vũ mở lại phần mềm livestream, cậu phát hiện đang có mấy vạn người đang theo dõi mình.

Hơn nữa lại còn nhận được 99+ tin nhắn, trong đó có đủ các thể loại tin nhắn, Nguyễn Vũ không đọc kỹ mà trực tiếp live luôn.

Cậu vừa mới mở phòng livestream chưa đầy năm phút mà đã có gần một vạn người hâm mộ đổ ào vào xem.

Nguyễn Vũ mở game ra một cách thành thạo và nói: “Chào mừng các bạn đến với phòng livestream của báo thủ mạnh nhất!”

[A a a, chồng ơi, cuối cùng anh cũng livestream rồi, anh có biết một ngày của em dài như ba mùa thu không hả?]

[Mấy thằng cha chơi bẩn lại lẻn vào đây học lỏm kỹ thuật rồi, đầu chó.]

[Ngày hôm qua tôi vẫn chưa giải mã được, streamer hôm nay có thể khoe lại lần nữa được không?]

[Gọi cho Long Tề đi, báo thủ đang live nè.]

[Không thể không nói rằng stream này có giá trị nhan sắc không hề kém cạnh so với những thần tượng nổi tiếng.]

[Mỗi người một phiếu vote cho streamer debut nào.]

Những bình luận hoa hòe lòe loẹt dần dần làm cho phòng livestream của Nguyễn càng hot hơn.

Lần này Nguyễn Vũ đã chọn map cổ điển và nhảy xuống một nơi vắng vẻ dựa theo kinh nghiệm của cậu, nơi này rất thích hợp để nạp năng lượng và nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ngay khi vừa đáp xuống đất, Nguyễn Vũ ngay lập tức thu thập trang bị, cậu tiện tay nhặt lên một khẩu shotgun, sau đó bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, bèn nấp ở phía sau cánh cửa chờ đợi.

Ba giây sau, kẻ địch xuất hiện ở trong nhà, Nguyễn Vũ đã dùng súng phun sơn tiễn hắn ta lên đường.

Thông báo hiển thị trên màn hình: Bạn đã hạ gục “Thu Nhật Thâm” bằng S12KS12K.

Xử lý xong tên này, Nguyễn Vũ nhặt cái ba lô và một ít lựu đạn rồi chạy lên tầng hai.

Trên tầng hai có ba phòng, mỗi phòng đều có trang bị, Nguyễn Vũ vứt khẩu shotgun đi và đổi thành SCAR-L và M24.

Trong balo có một ít đồ uống bổ sung thể lực và tất cả còn lại đều là đạn và lựu đạn, còn đống bông băng và túi dụng cụ y tế cậu thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái.

[Thằng nhóc này được đấy, streamer này điên vậy sao, định cứ để như vậy mà ra ngoài lang bạt thế giới sao?]

[Không mang theo một trang bị trị liệu nào cả, đúng là một kẻ tàn nhẫn.]

[Tuy rằng đây là nơi trú ẩn, nhưng thật ra cũng không hẳn là như vậy, bên ngoài có tiếng súng vang lên không ngừng.]

[Mọi người cùng đặt cược xem vị streamer này rốt cuộc có thể thắng được trận này được đi!]

Nguyễn Vũ không vội xuống lầu, qua cửa sổ, cậu nhìn thấy bên ngoài đang có xe chạy tới đây và dừng lại ở phía trước căn nhà, đối phương có bốn người.

Nguyễn Vũ cầm khẩu súng đi loanh quanh bên cửa sổ và cầu thang, dựa theo kinh nghiệm của cậu, nhóm người kia sẽ thu thập trang bị ở căn nhà phía trước xong nhất định sẽ tới chỗ này, cậu chỉ cần đóng vai một người thợ săn kiên nhẫn là được rồi.

Quả nhiên, ba phút sau, tiếng bước chân ngày càng gần, ngay khi thấy người xuất hiện ở phía cầu thang, Nguyễn Vũ liền ra tay trước, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng rồi bốn tiếng bắn chết hai người.

Thông báo hiển thị trên màn hình: Bạn đã hạ gục “Tên béo đẹp nhất xóm” bằng SCAR-L.

Thông báo hiển thị trên màn hình: Bạn đã hạ gục “K ngủ mãi không tỉnh” bằng SCAR-L.

[Ha ha ha ha ha ha, cậu ta vẫn chó như mọi lần.]

[Tôi nói nè, nếu các vị mà kiên nhẫn được như này thì cũng có thể là báo thủ.]

[Cậu nghĩ rằng ai cũng có thể làm được sao? Còn phải có khả năng phán đoán chính xác nữa.]

Mọi người còn đang ngồi đoán xem Nguyễn Vũ có tiếp tục ngồi canh hai người còn lại hay không.

Nguyễn Vũ lại nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ, căn bản không hề đi qua cầu thang.

Ngay sau đó, một quả bom khói và một quả lựu đạn được ném vào trong ngôi nhà mà Nguyễn Vũ vừa đứng, khó có thể tưởng tượng được, nếu Nguyễn Vũ không nhảy ra khỏi cửa sổ trước thì giờ phút này cậu đã quy tiên rồi.

[Lão Thiết sợ đến ngây người, trực giác của cậu ta đáng sợ vậy sao?]

[6666, dự đoán được dự đoán của đối phương luôn.]

[Báo thủ này thực sự rất có tài.]

[Vãi ò! Đúng là ly kỳ quá đi, suýt chút nữa thì niệm rồi.]

Nguyễn Vũ vừa mới nhảy xuống dưới liền nhanh chóng đi vào một căn nhà khác, dựa theo quan sát của cậu hồi nãy, cậu đã biết được đại khái vị trí của hai người còn lại này.

Nguyễn Vũ bắn vài phát súng vào cửa sổ đối diện, sau đó nhanh chóng men theo cửa sổ bên kia đi ra ngoài rồi trèo lên nóc nhà.

Quả nhiên, hai người đối diện đã ngoi đầu ra, Nguyễn Vũ thuận thế dùng SCAR-L bắn, hai người kia nhận luôn một suất cơm ra về.

Thông báo hiển thị trên màn hình: Bạn đã hạ gục “Nghiêu Nghiêu của anh” bằng SCAR-L.

Thông báo hiển thị trên màn hình: Bạn đã hạ gục “Digaya YaYa” bằng SCAR-L (tiêu diệt toàn đội “Độc Lang”).

[Thật là thảm quá đi mất, chưa được lên sóng mà người đã chết rồi.]

[Bốn người này đang rất hoài nghi nhân sinh đây.]

[Ha ha ha ha ha, hôm nay lại học được thêm một kỹ năng nữa rồi.]

[Thật sự xin lỗi nhưng mà tôi buồn cười quá, hah ha ha.]

[Tôi biếи ŧɦái nhưng mà tôi rất thích xem cái này, muốn đón gió mùa xuân thì nhất định phải diệt tận gốc!]

Nguyễn Vũ nhìn vào số lượng người trong phòng livestream đã có gần ba vạn người rồi, mức độ hot chỉ có ngày càng cao chứ không có bớt, cậu định phát phúc lợi cho các fans: “Tôi sẽ cho mọi người thấy một cách chơi khác thú vị hơn.”

Sau khi Nguyễn Vũ xác định vị trí của vòng bo, cậu đứng ở tầng hai phòng đối diện canh chiếc siêu xe, cậu đoán rằng nhất định sẽ có người tới lái chiếc xe này đi, sau đó, cậu chọc thủng ba cái bánh xe và nó có thể phát nổ chỉ bằng một phát bắn.

Cuối cùng, cậu di chuyển thùng xăng đến đặt cách chiếc xe khoảng 1 mét.

Giờ phút này, Nguyễn Vũ chỉ việc nhàn nhã đứng canh ở trên tầng hai, cậu chán nản mà cho nhân vật uống đồ uống.

[Kiểu chơi mới ư? Có chuyện gì với chồng tôi vậy?]

[Streamer này đang muốn làm gì đây?]

[@Y.U.X.I còn có thể làm gì nữa. Chắc chắn là một mất mát lớn.]

[Tên nhóc này cứ như đang bày hàng đón khách vậy, cứ luôn có người nhảy vào cái bẫy của hắn.]

[Ha ha ha ha ha, hình tượng này hay đấy, nhưng không phải là mấy người này tình nguyện bị lừa đó chứ?]

[Làm sao cậu biết người ta có tình nguyện hay không chứ? Người khác hoàn toàn không biết và bọn họ cũng không có sự lựa chọn.]

Sau khi Nguyễn Vũ đợi khoảng hai phút rưỡi thì có ba người bất thình lình chạy đến, nhìn bộ dáng vẻ bọn họ cứ như đang nhảy múa, vui mừng khôn xiết, muốn định lái chiếc xe này tới vòng bo.

Nguyễn Vụ nở ra một nụ cười xấu xa, bắn một phát súng vào thùng xăng bên cạnh.

“Bùmmm!”

Một tiếng nổ mạnh vang lên, thùng xăng và chiếc siêu xe trong nháy mắt đã xảy phản ứng hóa học mạnh với nhau làm ngọn lửa cứ thế lan rộng.

Thông báo hiển thị trên màn hình: Bạn đã hạ gục “Cố Yên trên không” (cả đội bị tiêu diệt).

[Ha ha ha ha ha, tuyệt, quá tuyệt vời, không hổ là cậu!]

[Bị cậu ta lừa rồi, đúng là đáng hận.]

[Tôi và báo thủ không đội trời chung, trừ phi tôi là báo thủ.]

Trình độ của báo thủ tốt đến như vậy thế mà vẫn dùng thùng xăng và xe hơi kết hợp với nhau sao, wowowow.]

[Sư phụ trên kia xin nhận một lạy này của đồ đệ.]

[Bây giờ mỗi lần tôi muốn đổi xe thì thật sự sợ hãi!!!]

Khi xem lại, ba người vừa mới chết một cách khó hiểu sau khi nhìn thấy tên báo thủ Nguyễn Vũ này thì vẫn không có thoát ra luôn mà mở mic lên mắng Nguyễn Vũ tầm mấy phút.

“Tên báo thủ chết tiệt, tao thật sự phục mày rồi.”

“Con mẹ nhà mày chứ, ******.”

“Mày còn có thể chó hơn mấy thằng cha chơi bẩn được nữa không?”

“Tuyệt vời quá người anh em, cậu thật sự vừa chó vừa độc ác."

“......”

Phòng livestream cười đến không ngậm được mồm, Nguyễn Vũ bị chửi mà cũng không thấy tức giận, cậu thậm chí còn báo cho ba người chết oan kia số ID phòng livestream của mình để ba người bọn họ lúc nào có thời gian thì có thể vào học tập một chút, sau đó ba người họ hùng hùng hổ hổ thoát ra ngoài.

Không ai biết rằng, lúc này, ba con người ngờ nghệch kia đang ngồi ở trong một quán net xa hoa nhìn nhau, họ hiểu ý nhau, nhanh chóng tải phần mềm Cao Thố rồi nhấp vào phòng livestream của Nguyễn Vũ.

Nguyễn Vũ nhìn lại chiến tích của mình, cậu đã trở thành vua hạ gục đối thủ, vòng bo càng lúc càng thu nhỏ lại, cậu cũng nên bắt đầu chạy bo thôi.

Nguyễn Vũ lái một chiếc xe Buggy nhanh chóng đi vào vòng bo, vòng bo thu nhỏ lại trên một vùng đất cao.

Nguyễn Vũ lái xe lên đỉnh núi, sau đó cậu nhanh chóng xuống xe và tiến vào pháo đài.

“Vèo vèo vèo”

Bom đạn đang bay ầm ầm mà Nguyễn Vũ vẫn còn đang lặng lẽ chờ người có duyên tới.

[Báo thủ lại bắt đầu bày hàng rồi đấy, những cái này đều dành cho vòng bo cuối cùng.]

[Tôi thật sự muốn xem khả năng của cậu đến đâu đó báo thủ ạ.]

[Lầu trên oán khí đặc như vậy, có khi nào đã từng bị streamer này hạ đo ván rồi không?]

[Trong vòng bo cuối đâu đâu cũng là báo thủ, chỉ sợ mình không đủ báo mà thôi.]

[Các vị nhớ rằng, ngoại trừ báo thủ ra thì sẽ không có ai ngồi đợi bạn mãi đâu.]

***