***

Sau khi Nguyễn Vũ tắt livestream, cậu liền đi tắm trước. Sau khi tắm xong, cậu nằm lên giường ngủ thϊếp đi, không thèm nhìn điện thoại, đời này không thể thức khuya nữa. Nhưng cậu cũng không biết rằng điện thoại đang ở chế độ im lặng, tin nhắn đã dồn dập đến phát nổ.

Ngày hôm sau, Nguyễn Vũ ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh, đây mới là trạng thái cuộc sống lý tưởng của cậu. Lúc này cuối cùng cậu cũng chịu mở điện thoại, Nguyễn Vũ sững sờ ba giây khi nhìn thấy tin tức đang điên cuồng oanh tạc. Trong vô số tin nhắn, cậu nhanh chóng đọc tin nhắn từ người quản lý của nền tảng.

[Xin chào Nguyễn Vũ, tôi tên là Tần Bình, quản lý của nền tảng. Hôm qua tôi đã xem được màn trình diễn xuất sắc của cậu trong buổi livestream tối qua, vì thế tôi nghĩ cậu là một người mới có tiềm năng lớn. Ở giai đoạn này, nền tảng cũng đang đào tạo những người mới, vì vậy để thể hiện sự chân thành, nền tảng dự định ký lại hợp đồng với cậu và chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu tăng mức độ nổi tiếng và đưa cậu trở thành streamer số một trên nền tảng của chúng tôi.]

[Bất kể quy mô và mức độ phổ biến của nền tảng của chúng tôi, tuy là vẫn chưa được xếp hạng trong ngành, nhưng miễn là bạn làm theo các bước của chúng tôi, thì chúng tôi chắc chắn sẽ có thể mở rộng quy mô và đạt được thành công.]

Cái bánh này vẽ thật đẹp, mới sáng sớm mà Nguyễn Vũ đã được cho ăn no rồi.

Nguyễn Vũ đã chọn nền tảng này ngay từ đầu vì quy mô của nó nhỏ và không có gì nổi bật, mặc dù lượng truy cập nền tảng có hạn nhưng cậu lại cảm thấy khá hài lòng.

Nguyễn Vũ cũng không trực tiếp từ chối mà cho người quản lý kia chút mặt mũi: [Cảm ơn sự khẳng định của quản lý, tôi cảm thấy hơi thụ sủng nhược kinh, nhưng mà thành thực thì thực lực hiện tại của tôi vẫn chưa đủ, chỉ sợ khó có thể gánh vác nhiệm vụ quan trọng này, hy vọng ngài hiểu cho tôi.]

Nguyễn Vũ vừa gửi xong thì nhận được tin nhắn từ tên ngốc Tống Thanh Viễn: [Nguyễn Vũ, cậu thực sự nghĩ livestream chơi game có thể thu hút sự chú ý của tôi à, cậu nghĩ làm thế thì tôi sẽ liếc mắt nhìn cậu lần nữa chắc?]

Trong lòng Nguyễn Vũ chửi đmm cả ngàn lần, vậy mà hôm qua quên không cho số điện thoại của hắn vào danh sách đen, loại sai lầm nguyên tắc này lần sau không nên lặp lại. Không, không nên có lần sau, Nguyễn Vũ lập tức chặn hắn, cả thế giới lập tức yên lặng.

Xem lại thông báo lần nữa thì là tin nhắn thuộc về cha mẹ nuôi. Mấy tin đấy họ đều hỏi Lê Văn có tốt không, mà không hề hỏi han gì đến cậu một chút nào. Trong nguyên văn có viết, coi như hai vợ chồng nuôi lớn nguyên chủ, cũng chỉ là đảm bảo là cậu không chết. Nguyễn Vũ không muốn nhìn nữa, nhưng mẹ Nguyễn đã gọi điện thoại trực tiếp, Nguyễn Vũ cau mày, nhưng cuối cùng cũng bắt máy.

Một giọng nói chói tai từ trong loa phát ra: "Nguyễn Vũ, cha mày gửi nhiều tin nhắn như thế, sao mày không trả lời cái nào, ra ngoài rồi thì liền trở nên ngông cuồng đúng không? Sao mày lại rẻ rúng như vậy? Tao nghe Văn Văn nói mày đi quyến rũ Tống Thanh Viễn, đúng là không biết xấu hổ."

"Mày nhanh chóng từ trong thành phố trở về đi, Lý gia còn không nhận mày thì mày ở nơi đó làm cái gì? Chỉ tổ quấy rầy cuộc sống của Văn Văn."

“Việc đồng áng trong nhà còn đang chờ mày đấy, còn tiền sinh hoạt của chúng tao tháng này sao vẫn chưa gửi về?”

Nguyễn Vũ cầm điện thoại để cách xa lỗ tai, giọng nói ở đâu dây bên kia có chút đáng sợ, mặc dù cậu biết cha mẹ nuôi của nguyên chủ đã đối xử tệ bạc với nguyên chủ, nhưng thật sự nghe được lại là chuyện khác.

"Mày câm à? Mới đi ra ngoài một hồi đã thật sự coi mình là thiếu gia sao?" Mẹ Nguyễn còn đang tức giận trách mắng.

Nguyễn Vũ không thể tưởng tượng được cuộc sống trước đây của nguyên chủ khó khăn như thế nào nữa, cậu hít một hơi thật sâu và trả lời: "Triệu Phượng, chính bà là người đã tráo đổi cuộc đời của tôi và Lê Văn vào hai mươi mốt năm trước."

Đầu dây bên im lặng, Triệu Phượng không ngờ Nguyễn Vũ lại dám gọi tên bà ta, lại còn nói ra sự thật năm đó. Triệu Phượng sống nhiều năm như vậy cũng không phải đèn cạn dầu, làm sao bà ta có thể thừa nhận cơ chứ. Bà ta bĩu môi nói: “Mày nói linh tinh gì đấy, không phải tao đã nói hết với mày rồi sao, tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Mày tưởng tao chưa bao giờ nghĩ về chuyện ấy hay sao, tao ước gì Văn Văn có thể quay về với tao đấy."

"Ôi, quả nhiên thương nhất vẫn là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, lại còn nói dối cơ đấy. Bà để con trai bà sống chỗ tốt, còn tôi thay cậu ta để cho bà nuôi ở nông thôn, vậy mà bà cho rằng Lê Văn sẽ nhận lại bà sao? Tiền của cậu ta cũng không cho mấy người một xu nào hết.”

"Đừng cố gắng kiểm soát tôi nữa, cũng đừng nghĩ sẽ moi được một xu của tôi. Tốt nhất là bà đừng có làm phiền tôi, nếu không, tôi không ngại công khai chuyện này, cho dù nhà họ Lê không nhận tôi thì tôi cũng sẽ khiến cho Lê Văn không thể thẳng lưng mà làm người."

Triệu Phượng nghe vậy, thật sự hoảng hốt, vội vàng cầu xin: “Mày nói cái gì, tao mới cùng mày nói mấy câu, thằng nhóc này làm sao lại còn ghim thù như vậy. Giờ tao không nói chuyện với mày nữa, cha mày gọi tao rồi."

"Bíp bíp."

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Vũ cười lạnh một tiếng, thực ra thì nguyên chủ cũng biết chân tướng, nhưng vì tình cảm gia đình nên mới không đi tố giác.

Nguyễn Vũ không có bất kỳ tình cảm gia đình nào đối với bọn họ, hiển nhiên là bọn họ cũng chưa từng có bất kỳ tình cảm gia đình nào với nguyên chủ, hơn nữa từ đầu đến cuối đều là lừa dối.

Nguyễn Vũ có ý định thu thập chứng cứ trước, cậu muốn hai vợ chồng nhà kia sẽ ở trong tù mọt gông, những thứ nên thuộc về nguyên chủ thì cậu sẽ lấy lại từng cái một.

Mới sáng sớm đã nhận được cuộc gọi như vậy, tâm trạng đang tốt của Nguyễn Vũ cũng đã bị hủy. Bây giờ chỉ có tiền mới có thể chữa lành vết thương cho cậu thôi, cậu rút toàn bộ số tiền thu được từ buổi livestream tối qua vào thẻ của mình, điều này đã khiến cậu được an ủi phần nào. Nghỉ ngơi một lát, Nguyễn Vũ mới nhớ tới mình còn chưa ăn sáng liền chậm rãi đi ra ngoài. Ở tầng dưới khu chung cư có rất nhiều quán bán đồ ăn sáng. Nguyễn Vũ đi bừa vào một quán và gọi một bát mì thịt bò.

“Mày xem video kia trên mạng chưa?” Người đàn ông béo ở bàn phía trước hỏi người bạn bên cạnh.

“Cái nào?” Người đàn ông gầy rõ ràng không hiểu.

"Chính là một tên báo thủ mà đã lừa Long Tề, kiếm được hơn một trăm nghìn tệ trong một đêm." Người đàn ông béo nhanh chóng phổ cập kiến thức cho bạn mình.

"Còn có chuyện như vậy?"

“Mau cho tao xem.” Người đàn ông gầy lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Đúng lúc ấy, khuôn mặt của Nguyễn Vũ xuất hiện trong video cùng với cụm từ "Muốn học không?" trêu chọc Long Tề. Nguyễn Vũ vốn đang chuyên chú ăn mì, nhưng đột nhiên nghe thấy vậy liền cảm thấy sao nghe quen như vậy? Cậu nhìn thoáng qua liền nhận ra đó chính là mình chứ còn ai trồng khoai đất này nữa.

Nguyễn Vũ không ngờ rằng buổi livestream tối qua được cắt ghép chỉnh sửa và lan truyền trên mạng nhanh như vậy. Cả người đàn ông béo và người đàn ông gầy đều không để ý rằng người mà họ đang thảo luận đang ngồi ngay phía sau họ, hai người họ vẫn thản nhiên trò chuyện với nhau.

Nguyễn Vũ rất ngạc nhiên, nhưng cậu cũng không cảm thấy khó chịu chút nào. Trước khi xuyên vào sách thì cậu đã là một tuyển thủ chuyên nghiệp, về sau cậu lại kiếm sống bằng cách livestream nên đã quen với nó từ lâu. Nguyễn Vũ vừa ăn mì vừa nghe người khác đánh giá mình.

"Thế này đừng nói là báo thủ, còn báo hơn ý chứ." Người đàn ông gầy gò sau khi xem xong video khẳng định.

"Video này ở trên mạng đang hot một phen đấy, nền tảng Cao Thổ đã nhiều năm không được ngửi mùi trên hotsearch rồi, nghe nói streamer này vẫn còn là người mới." Người đàn ông béo tiếp tục nói.

"Tao không để ý cái này, nhưng tao vừa thấy thao tác của streamer này như dùng tool hack ấy, tự dưng muốn làm thử quá." Người đàn ông gầy nhìn hình ảnh game cứ phát đi phát lại nói.

"Sao mày lại không có tiền đồ như vậy chứ? Thằng nhãi này tối hôm qua kiếm được hơn một trăm nghìn tệ, trọng điểm mà mày túm được lại là thao tác như tool hack?" Tên béo không khỏi trợn to hai mắt.

"Ai, đừng có quấy rầy tao, hình như tao đã học được rồi, nhưng hình như lại có vẻ như không học được ấy." Người đàn ông gầy không nói nữa, chăm chú nhìn vào điện thoại.

Nguyễn Vũ nhìn họ hai lần, hình như khi nhìn thấy thứ gì đó, đôi mắt cậu hơi nhíu lại.

“Muốn học sao?” Giọng nói lạnh như ngọc, âm sắc giống hệt như trong video.

Người đàn ông béo và người đàn ông gầy nhất thời giật mình, đồng loạt nhìn về phía bàn sau.

Nguyễn Vũ rất bình tĩnh, nhưng hai người phía trước lại không bình tĩnh như vậy: "Vãi!"

"Cậu, cậu là, tôi…" Người đàn ông gầy chỉ vào Nguyễn Vũ, sau đó chỉ vào video trong điện thoại trên tay.

“Ừm, là tôi.” Nguyễn Vũ cười vô hại.

“Thật sự là cậu á.” Người đàn ông mập là người phản ứng đầu tiên, hai mắt sáng ngời.

“Không phải anh muốn học à?” Nguyễn Vũ xoa cằm nhìn người đàn ông gầy.

"A, đúng, đúng, đúng."

"A, cậu định chính tay dạy tôi á?" Người đàn ông gầy gò nói năng không mạch lạc, hiển nhiên là không thể tin được.

"Đúng vậy, để cảm ơn người hâm mộ và giúp đỡ người khác thôi!" Nguyễn Vũ nghiêm túc nói.

“Cậu thật tốt.” Người đàn ông gầy gò suýt chút nữa đã tỏ tình với Nguyễn Vũ.

"Không phải, đây chính là bí kíp." Nguyễn Vũ vẻ mặt nghiêm túc.

“À. vậy thì tôi có thể giúp gì cho cậu không?” Người đàn ông gầy chân thành hỏi.

"Thật ngại quá, nhưng tôi có một chuyện muốn phiền anh, tôi nhìn thấy trên cổ tay anh có một chuỗi hạt, rất giống với chuỗi ban đầu của tôi, anh có thể cho tôi xem được không?" Nguyễn Vũ đưa mắt nhìn chuỗi hạt ngọc trên người cổ tay của người đàn ông gầy.

“Cậu đã nói như thế thì đương nhiên là được rồi.” Người đàn ông gầy lập tức tháo chuỗi hạt đưa cho Nguyễn Vũ.

“Đây là do bà tôi xin trên chùa để cầu bình an cho tôi đấy.” Người đàn ông gầy giải thích.

Nguyễn Vũ sờ hạt châu, nó được làm bằng chất liệu giống như hạt ban đầu của cậu, bà của cậu cũng đã xin cho cậu nên cậu đã giữ nó bên mình cho đến khi đột ngột xuyên sách, nhưng chuỗi hạt ấy lại không xuyên theo.

“Bà anh xin chuỗi hạt này ở chùa nào vậy?” Nguyễn Vũ hỏi.

“Cách đây không xa, chính là ngôi chùa Thiên Phúc lớn nhất và linh thiêng nhất ở thành phố S của chúng ta đó.” Người đàn ông gầy biết gì đều nói hết.

"Cảm ơn, giờ tôi dạy anh cách thao tác nhé." Sau khi nhận được câu trả lời mà mình muốn, Nguyễn Vũ đã lịch sự dạy người đàn ông gầy kia.

Cuối cùng, cả hai bên đều vừa lòng đẹp ý tạm biệt.

- --

Nguyễn Vũ ra khỏi quán ăn sáng là lấy ngay điện thoại ra tra thử về chùa Thiên Phúc.

Bản đồ chỉ dẫn cách nơi này 20km, Nguyễn Vũ hơi hơi nhíu mày, thế này mà kêu không xa?

Hơi do dự nhưng Nguyễn Vũ vẫn gọi taxi và đi thẳng đến chùa Thiên Phúc.

Khoảng nửa tiếng sau, Nguyễn Vũ xuống xe.

Ngôi chùa được xây ở nơi khá hoang vu hẻo lánh nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người vào chùa dâng hương.

Hai bên của con đường vào chùa là những cây hoa anh đào, mùa này đang là giữa xuân nên những cánh hoa nở đúng lúc và cũng đã có một số cánh hoa rơi rụng trên mặt đất.

Nguyễn Vũ nhìn người xung quanh đều cầm trên tay nén hương đến dâng hương ở bàn thờ cách đó không xa.

Nguyễn Vũ nghĩ bản thân đi tay không thì có phải không được tốt cho lắm? Để tránh xảy ra trường hợp xấu hổ thì cậu cũng ra cửa hàng mua hương.

Nguyễn Vũ tay cầm hương đi thẳng đến cửa chùa nhưng lại bị ngăn lại.

Người đưa tay ngăn cậu lại là một vị sư thầy khoảng tuổi trung niên, sư thầy nói: “Để phòng tránh hoả hoạn khách vào chùa không được phép châm hương trong phạm vi chùa, phải châm hương bên ngoài xong mới được đi vào.”

Nguyễn Vũ nhìn theo ngón tay của ông ấy về phía cách đó 50m, đây không phải là nơi cậu mới vừa đi vào hay sao?

Nguyễn Vũ: “...”

Nguyễn Vũ cầm trong tay bó hương im lặng không nói, hoá ra nãy giờ cậu làm chuyện không đâu!!!

Không còn cách nào Nguyễn Vũ đành cầm bó hương quay trở lại nơi đó.

Đến gần thì có bốn đến năm người đang dâng hương, Nguyễn Vũ không muốn chen chúc nên đứng một bên để chờ họ dâng xong.

Dưới gốc cây hoa anh đào ở bên kia, một người dáng cao gầy, đeo khẩu trang và mặc áo hoodie xám phối hợp với màu quần trái ngược màu áo, trên tay cầm một chiếc máy ảnh giá trị không rẻ chút nào, người này đang chụp cảnh dâng hương của người xung quanh.

Khi Nguyễn Vũ xuất hiện trong khung hình thì máy ảnh hơi khựng lại.

Mặc dù Nguyễn Vũ đứng cách bàn thờ dâng hương xa đến 2m nhưng người này lại dần dần di chuyển máy ảnh hướng đến nơi có Nguyễn Vũ.

Trong khung hình, thiếu niên đứng dưới gốc cây hoa anh đào, đôi mắt hờ hững màu hổ phách nhạt, tóc đen bóng toả sáng dưới những tia nắng mặt trời, lông mày hơi nhíu lại, nước da trắng toát lên vẻ lạnh nhạt.

Người đàn ông ngẩn ngơ khi nhìn vào bức ảnh chụp trong khoảnh khắc quý giá.

Ngay sau đó người đàn ông và Nguyễn Vũ chạm mắt nhau.

Nguyễn Vũ rất nhạy bén trong việc tìm máy ảnh, chỉ trong thoáng chốc đã phát hiện có người đang chụp lén mình, cậu nhìn thẳng theo hướng mà mình phát hiện có máy ảnh.

Người đàn ông đứng ngơ ngẩn trước ánh mắt đó nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, anh nhìn thẳng vào Nguyễn Vũ, trong mắt mang theo sự tò mò về một thứ gì đó.

Nguyễn Vũ hơi nhếch mày, người quen hả? Hay là một người xem livestream nhận ra mình? Nhưng mà đối phương mang khẩu trang nên Nguyễn Vũ khó có thể chứng minh được mấy suy đoán đó.

Vào lúc này, đằng trước đã không có ai, Nguyễn Vũ đi lên trước trực tiếp ném cả bó hương vào lửa, hành động này của cậu nhìn không giống một tín đồ của Phật chút nào.

Người xung quanh nhìn Nguyễn Vũ với ánh mắt kì lạ, họ vừa đốt vừa cầu thần khấn phật, mỗi lần chỉ ném một ít chưa từng gặp qua ai có cách làm như Nguyễn Vũ.

Ở một bên, người vẫn luôn dùng máy ảnh đi theo thân hình Nguyễn Vũ đã bật cười thành tiếng trước hành động đó của cậu.

Nguyễn Vũ liếc mắt nhìn người đó rồi đầu cũng không quay lại lần nào nữa cứ thế mà đi thẳng vào chùa, đây chắc chắn không phải là người quen, bởi vì mỗi lần người quen của nguyên chủ xuất hiện nhất định sẽ đến nói móc châm chọc cậu ấy.

Đợi sau khi Nguyễn Vũ đi xa, người đàn ông mới hạ máy ảnh xuống, nhìn theo bóng lưng Nguyễn Vũ đang đi vào chùa.

Một lát sau, có mấy vệ sĩ bao vây lấy người đàn ông trẻ tuổi này, một ông bác gần 50 tuổi cung kính đứng ở trước mặt của người đàn ông nói: “Thiếu gia, thời gian ba ngày đã hết, lão gia gọi cậu quay về tiếp tục công việc học tập về tập đoàn của cậu.”

“Không cần phải vội, bà nội nói cho cháu nghỉ nửa ngày, nhờ cháu chụp hình ảnh mọi người dâng hương ở chùa cho bà, bác cũng biết rồi đó, thân thể bà nội gần đây không được tốt lắm nên không thể tự mình đến đây, cho nên nhờ cháu chụp hình để bà nhìn ảnh an ủi mình.” Giọng nói của Sở Uý trong sáng rõ ràng.

Quản gia im lặng một lát rồi quyết định vẫn nên gọi điện thoại cho lão gia.

Điện thoại vừa kết nối Sở Úy đã lấy qua nói với người trong điện thoại: “Ông nội, không phải cháu không muốn quay về, trong một năm này cháu được nghỉ chỉ có ba ngày, hơn nữa bà nội bảo cháu chụp hình chùa Thiên Phúc và đã cho phép cháu thêm nửa ngày.”

“Thằng nhóc thối, ở bên ngoài chơi ba ngày rồi, lần này quay về phải học thêm một tuần.” Ông nội Sở giọng nói mang theo ý cười thân thiết.

“Hừ, cháu đã nắm giữ hết tình huống của tập đoàn nhà mình rồi, sản nghiệp liên quan cháu cũng đều hiểu biết, cháu nói thật chứ ông đã không còn gì để dạy cháu nữa rồi.” Sở Úy quen cửa quen nẻo cùng ông nội nhà mình cãi nhau qua điện thoại.

“Ranh con, đừng có mà tự cao, hừ, thứ cháu phải học vẫn còn nhiều lắm.” Mặc dù đang mắng nhưng ông ấy cũng thật sự vui vẻ, cháu trai mặc dù mới tiếp quản tập đoàn một năm nhưng đúng là quản lý gọn gàng ngăn nắp mọi thứ.

Hai mắt ông nội Sở ngân ngấn nước, nếu con trai và con dâu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đâu đến mức Sở Úy phải từ bỏ ước mơ để gánh vác trọng trách này.

“Tiểu Úy à, ông…” Ông nội Sở giọng nói nghẹn ngào.

“Được rồi ông nội, ông nói với bà nội cháu sẽ về ăn cơm chiều và cũng đem theo mấy tấm ảnh mà bà nhớ mong.” Sở Úy không thích những chủ đề quá nhạy cảm nên vội vàng cúp máy.

Ông nội Sở lau nước mắt, câu ‘ông nội thật xin lỗi cháu, một năm này cháu chịu khổ rồi’ cuối cùng vẫn chưa thể nói ra.

Tắt điện thoại, Sở Úy đem điện thoại trả lại cho quản gia, nghiêng đầu nói: “Đi thôi.”

Quản gia vui vẻ hiện rõ trên mặt, ông vội vàng kêu vệ sĩ mở đường.

***