Sau khi kể chuyện trước giờ đi ngủ cho Tiểu Hổ nghe xong, nhân lúc bà còn ở dưới lầu trò chuyện với dì Tiêu, Diệp Nam lấy chỗ quần áo mới mua ra để Tiểu Hổ mặc thử xem sao. Tiểu Hổ luôn miệng khen đẹp, Diệp Nam cũng vui lây, tỉ mẩn treo mấy bộ đồ ấy vào tủ quần áo.

“Anh ơi, mai em muốn mặc cái bộ Ultraman kia!” Tiểu Hổ đứng trên giường dõng dạc tuyên bố.

“Được~” Diệp Nam đáp một tiếng, chợt nhớ tới một việc, đành áy náy nói thêm, “Tiểu Hổ, ngày mai em chưa thể mặc bộ đồ kia đâu, anh phải đem nó đi giặt sạch đã, nếu không bụi bặm dính trên bộ đồ mới sẽ dính hết lên người Tiểu Hổ đó.”

Tiểu Hổ nghe vậy bèn lăn vật ra giường như thể có con gì đó chui lên người nó. Cậu nhóc vừa lăn lộn vừa lấy tay phủi phủi đập đập lên người, lẩm bà lẩm bẩm: “Bụi bặm dính hết vào người rồi, ngứa quá ngứa quá, em không muốn mặc đồ mới nữa đâu!”

Diệp Nam bị cậu nhóc chọc cười không dứt miệng. 

Diệp Nam không cố sức giấu giếm việc cậu mua quần áo cho Tiểu Hổ, vả lại nếu Tiểu Hổ đã mặc đồ mới thì dù Nhậm Dịch không đích thân đi mua sắm chọn quần áo cũng phát hiện nhanh thôi. Chuyện này phải tính công cho Tiểu Hổ, nhóc sốt sắng như muốn công khai cho cả thế giới biết mình vừa được mặc đồ mới vậy.

Hôm đó, sau khi Tiểu Hổ dậy, Diệp Nam mặc cho nó một bộ quần áo mới. Tiểu Hổ mừng như điên phi một mạch xuống lầu, Diệp Nam muốn đuổi theo cũng không kịp. Bà ngoại và dì Tiêu đang ở trong phòng bếp đợi nồi sủi cảo hấp, tranh thủ bàn xem nên mua thêm thực phẩm gì, bất ngờ bị Tiểu Hổ xông tới ôm lấy bắp đùi.

“Bà ngoại! Bà! Hai người ngắm con xem hôm nay có gì khác không đi!” Tiểu Hổ ngước đầu hỏi.

Bà cụ hiếm lắm mới tới đây một lần, đương nhiên không nhận ra Tiểu Hổ mặc trang phục mới nhưng dì Tiêu liếc mắt thôi đã biết ngay.

“Bộ quần áo Ultraman này khác gì so với đồ lúc trước con mặc nào?” Dì Tiêu cười hỏi.

“Bà à! Đồ hôm nay không giống lần trước đâu!” Tiểu Hổ reo lên phấn khích như một đoàn tàu hỏa, “Bà ngoại và bà, hai bà đoán thử đi, ai là người mua quần áo mới cho Tiểu Hổ!”

Diệp Nam đứng sau lưng Tiểu Hổ, nghe vậy mặt mũi đỏ bừng bừng, vội vàng tiến lại bế Tiểu Hổ lên.

“Tiểu Hổ, chúng ta đã giao kèo rồi mà, em không định giữ bí mật cho anh sao?” Cậu cúi đầu thì thầm bên tai Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ nghe xong lập tức bưng hai bàn tay lên che miệng: “Em, em quên mất rồi anh ơi.”

Cả hai thầm thì với nhau nhưng hai vị trưởng bối vẫn nghe thấy hết. 

Bà cụ và dì Tiêu quay sang cười với nhau. Bà ngoại cúi xuống, làm bộ suy nghĩ: “Chuyện này khó đoán nhỉ, Tiểu Hổ nhà ta đáng yêu như này ai gặp cũng thích, là ai mua quần áo cho Tiểu Hổ đây?”

Tiểu Hổ vừa nghe thấy mình thật sự làm bà ngoại phân vân, không khỏi vui sướng quơ tay múa chân trong lòng Diệp Nam: “Bà ngoại đoán thêm chút đi, bà đoán thêm xíu nữa đi mà! Con có thể cho bà một gợi ý nữa!” 

Bà lão nhịn cười: “Gợi ý gì nào?”

Tiểu Hổ đảo mắt, nói với vẻ thần bí: “Gợi ý là không phải ba con tặng! Hai người đừng đoán là papa con là được!”

“Đừng đoán papa nữa là sao?”

Những người trong phòng đang vui cười, bất thình lình lại có một giọng nói trầm thấp xen vào. Diệp Nam giật thót cả người, nhanh chóng quay đầu nhìn qua.

Nhậm Dịch đứng ở cửa phòng bếp, vắt chiếc áo vest lên cánh tay, tay còn lại thắt cà vạt lên cổ. Vóc dáng cao lớn đó chặn ánh sáng bên ngoài, anh cúi đầu, gương mặt chìm trong bóng tối. Dù vậy, Diệp Nam vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén đó, tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Diệp Nam nhủ thầm trong đầu, chắc là không giấu nổi rồi.

Tiểu Hổ nhảy chân sáo bổ nhào lên người ba mình. Nhóc vẫn nhớ giao kèo của mình và Diệp Nam, cho nên cố gắng nhịn, phải đưa tay bịt miệng để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhậm Dịch rũ mắt ngắm nghía quần áo Tiểu Hổ đang mặc, xoay lại nhìn Diệp Nam, hỏi khẽ: “Cậu mua quần áo cho Tiểu Hổ à?”

Diệp Nam: Tiêu rồi.

Cậu bỏ qua sự quan sát của bà cụ và dì Tiêu, khẽ nói thật: “Phải, mấy hôm trước tôi vào trung tâm thành phố một chuyến, mua cho Tiểu Hổ mấy bộ.”

“Không chỉ mình bộ này?” Nhậm Dịch hỏi thêm.

Diệp Nam nghĩ thầm, chắc hôm nay mình dậy quên không mang theo đầu óc rồi. Dù sao thì thẳng thắn sẽ được khoan hồng, đằng nào sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi.

Cậu gật đầu, đáp: “Mua mấy bộ, ít thôi, không đắt. Tôi ở đây một tháng rồi mà chưa mua gì tặng Tiểu Hổ nên mới mua chúng.”

Nhậm Dịch có vẻ đã chấp nhận lý do này, anh không truy hỏi nữa. 

Diệp Nam lén xoa trán. Cậu có cảm giác đường đi nước bước trong lòng cậu không thể che giấu nổi trước ánh mắt của Nhậm Dịch.

Nhậm Dịch mặc xong âu phục, ngồi vào bàn, cầm điện thoại lên nghe một cuộc gọi. Dì Tiêu nhanh nhẹn tranh thủ từng giây mau chóng bưng đồ ăn sáng ra bên ngoài, bày biện từng món lên bàn.

Nhậm Dịch hiếm khi ăn sáng trước khi ra khỏi nhà. Mọi khi dù anh có muốn tự đưa Tiểu Hổ đi nhà trẻ thì cũng đều ở lại thư phòng làm việc trong lúc chờ đợi, sau đó mới đưa Tiểu Hổ đi. Thấy hôm nay sắp chín giờ mà Nhậm Dịch vẫn chưa có ý định ra cửa, hai bà bèn muốn giữ chân Nhậm Dịch ăn sáng xong hẵng đi.

“Không vội. Mẹ, hôm nay con đưa mẹ về rồi mới tới công ty.” Nhậm Dịch hơi ngước lên nói với bà cụ một câu.

Bà cụ ngẩn người, ôm Tiểu Hổ ngồi bên cạnh, có vẻ khá buồn bã nuối tiếc: “Đúng vậy, hôm nay bà phải về rồi.”

Tiểu Hổ cắn bánh bao, mắt tức thì ươn ướt: “Bà ngoại phải về ạ?”

Bà cụ vuốt ve tóc của Tiểu Hổ, thủ thỉ: “Bà ngoại phải về, bà ngoại chỉ đến thăm con một chút thôi. Thấy con ngoan ngoãn giỏi giang như này, lại còn có thêm một anh trai chăm nom, bà yên tâm rồi.”

Nhậm Dịch đi qua phòng nước pha một tách cà phê, lúc bưng ra vừa khéo nghe được câu này. Diệp Nam ngồi một góc đang cảm thấy sự có mặt của mình không thích hợp cho lắm, thấy bà cụ nói vậy thì sững cả người. Thế rồi cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Nhậm Dịch ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu, từ tốn nói: “Đúng vậy, Tiểu Hổ đã có anh trai chăm sóc, mẹ có thể yên tâm rồi.”

Diệp Nam vội vàng ngồi thẳng lưng, trong chớp mắt cảm thấy mình đang mang trách nhiệm rất lớn lao, ngay lập tức thể hiện sự nghiêm túc của bản thân. Thế nhưng sau khi lau nước mắt xong, bà cụ lại chuyển đề tài.

“Con biết mà, điều khiến mẹ bận lòng, không chỉ là chuyện này.” Bà cụ nhìn sang Nhậm Dịch.

Nhậm Dịch không ngẩng đầu, chỉ cúi xuống nhẹ nhàng cầm thìa quấy cà phê trong tách.

“Con đấy, đã lâu như thế rồi, cũng nên lo nghĩ về bản thân đi.” Lão phu nhân thở dài.

Diệp Nam đang vểnh tai nghe vội vàng đình chỉ chức năng. Đề tài này cậu không nên ngồi đây nghe thì hơn. Trên bàn ăn, dì Tiêu đang chuyên tâm gắp sủi cảo vào khay cho họ, Tiểu Hổ mải gặm cái bánh bao trong tay, Diệp Nam chỉ đành cầm một cái bánh bao xé ra một miếng bỏ vào miệng. Mặc dù trong lòng cậu cũng biết mình không nên nghe cuộc đối thoại giữa bà cụ và Nhậm Dịch, nhưng hai lỗ tai của cậu hiển nhiên vẫn chưa phát triển chức năng tự ngắt, vậy là từng câu từng chữ hai người họ nói đều trôi dạt hết vào tai cậu.

“Khi anh nói muốn giữ Tiểu Hổ bên người, mẹ đã không đồng ý, mẹ biết nếu có Tiểu Hổ ở cùng anh sẽ hoàn toàn gạt đi suy nghĩ tìm ý trung nhân chung sống cả đời.” Bà cụ tiếp tục.

Nhậm Dịch không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, im lặng không lên tiếng.

“Tiểu Hổ vốn dĩ không phải trách nhiệm của anh, mẹ vẫn luôn hy vọng anh có thể đặt bản thân lên hàng đầu.” Bà thở dài, nói hết câu này không lên tiếng gì nữa.

Nhậm Dịch vẫn lặng lẽ nhấp hết tách cà phê rồi mới bình thản trả lời: “Con biết.”

Diệp Nam giữ yên lặng đến khi bữa ăn kết thúc, Nhậm Dịch giúp bà cụ sắp xếp hành lý rồi xách va li của bà ra cửa. Bà cụ ôm ấp Tiểu Hổ hồi lâu mới buông tay đi theo anh.

Diệp Nam đưa Tiểu Hổ về phòng chơi game, lúc chơi cùng Tiểu Hổ cậu hơi thất thần thiếu tập trung, vậy nên phải xin lỗi Tiểu Hổ. Tiểu Hổ vô lo vô nghĩ, ngồi trên thảm chơi một lát đã lăn ra ngủ quên. 

Diệp Nam lấy một chiếc chăn mỏng từ trong ngăn kéo ra, ôm Tiểu Hổ vào lòng rồi đắp tấm chăn ấy lên người Tiểu Hổ. Diệp Nam cúi đầu ngắm khuôn mặt say ngủ của Tiểu Hổ, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời bà cụ nói trên bàn cơm.

Cậu từ từ vẽ lên không khí đường nét ngũ quan trên mặt Tiểu Hổ. Cậu có cảm giác Tiểu Hổ và Nhậm Dịch có mấy phần giống nhau, nhất là vùng ở dưới mắt. 

Quan hệ của Nhậm Dịch và Tiểu Hổ là cha con ruột thật sao? Hay là Nhậm Dịch và Tiểu Hổ thật sự có quan hệ máu mủ nhưng không phải là cha con?

Nghe giọng điệu bà cụ nói với Nhậm Dịch thì không giống như mẹ vợ nói với người từng làm con rể của bà. Một đáp án dần thành hình trong lòng Diệp Nam, nhưng lại không thể xác định rõ đó có phải câu trả lời chính xác hay không.

Diệp Nam suy nghĩ rất nhiều, đến lúc nhận ra hình như mình đang lấn quá sâu vào cuộc sống riêng tư của Nhậm Dịch thì cậu mới hoảng sợ ngừng lại.

Nhậm Dịch bận bịu đến tối mịt mới về nhà. Sau khi tắm rửa, Diệp Nam lăn qua lộn lại mãi mà chẳng ngủ được, thế là mở đèn đứng ở cửa sổ ngẩn người ngắm nhìn màn đêm. Xe của Nhậm Dịch vừa chạy về đã bị cậu phát hiện ngay.

Phòng của Diệp Nam ở trên tầng hai, vì vậy cậu có thể nghe thấy những tiếng bước chân nhịp nhàng đi lên đều đặn, rồi sẽ lẩn vào một căn phòng trên đầu cậu. Nhưng lần này cậu lại nghe thấy tiếng bước chân Nhậm Dịch có vẻ ít hơn bình thường rất nhiều. 

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cậu còn chưa kịp có phản ứng gì, Nhậm Dịch đứng ngoài đã cất giọng hỏi nhỏ một câu: “Tôi có thể vào phòng không?”

Lúc này Diệp Nam mới bật dậy chạy ra: “Tôi đây, tôi tới đây.”

Khi mở cửa, Diệp Nam bắt gặp bóng lưng Ôn Bình đang xuống lầu. Đương nhiên còn có cả Nhậm Dịch.

Nhậm Dịch đứng ngoài cửa, vẫn là bóng dáng cao lớn ngất ngưởng khiến người ta không thể nào xem nhẹ.

Diệp Nam hồi hộp ngước lên nhìn anh: “Sao vậy? Ngài Nhậm?”

Nhậm Dịch lùi về sau một bước, đưa mắt nhìn xuống sàn hành lang. Diệp Nam cũng cúi xuống ngó theo. Trên sàn đặt mấy chiếc túi mua sắm, đặt nghiêng sát nhau. Từ góc nhìn của Diệp Nam có thể thấy logo trên mấy cái túi ấy, cậu nhận ra đó là mấy nhãn hiệu thời trang nam đắt đỏ. Trong mắt Diệp Nam nhảy ra hai dấu hỏi chấm.

Nhậm Dịch không vòng vo tam quốc, nhìn vào mắt cậu, thanh âm trầm thấp không cho cơ hội chối từ: “Đây là đồ dành cho cậu, để đáp lễ những món quà mà cậu tặng Tiểu Hổ.”