Bạo Chúa

Chương 80: Sillydumb Stormage

- Ngươi bị kết tội phản bội lại tộc Tinh linh bóng đêm, và hình phạt là giam cầm vĩnh viễn! Mang nó đi!

Người đàn ông với làn da màu tím cao lớn quay người, trên gương mặt tràn ngập vẻ phiền muộn. Hai cô gái cũng có nước da màu tím tái xốc nách cậu, kéo ra khỏi căn phòng có vẻ như là tòa án.

Đây là đâu? Mới chỉ một tích tắc trước, mình còn đang ngồi chơi trò chơi trước màn hình máy tính cơ mà? Cậu thầm nghĩ. Mà không hiểu sao cảnh này cậu thấy quen lắm!

Trước khi cậu kịp mở miệng, hai cô gái đã lôi cậu đến trước một người mặc áo choàng kín mín, trên đầu đội chiếc mũ sắt.

- Thật không ngờ phải không, Sillydumb Stormage! Đừng lo, Naive ta sẽ đảm bảo ngươi có một quãng thời gian thật là dàiiiii để ăn năn hối hận về tội lỗi của mình!

Một tia sáng đột ngột lóe lên trong đầu cậu! Ồ, đây chẳng phải là chi tiết Illidan Stormrage bị bắt vào nhà tù vì đã phản bội người Night Elves trong trò chơi Warcraft hay sao? Như vậy... mình xuyên qua thế giới này rồi sao?

Vốn là một người hâm mộ của thể loại xuyên không, Long cực kì phấn khích khi biết mình đã chiếm được xác của một trong những nhân vật hấp dẫn nhất Azeroth. Cậu tranh thủ nhìn ngắm thân thể của mình - tuyệt thật, nó vô cùng lực lưỡng và tràn ngập vẻ đẹp cơ bắp, khác hẳn với cơ thể tong teo bụng phệ của cậu ở thế giới cũ! Được rồi, yên nghỉ đi ông bạn, Long tôi sẽ thay ông sống một cuộc sống khác hẳn.

Hồi trước khi đọc về lịch sử của nhân vật Illidan, Long ghét nhất là sự lụy tình của anh ta đối với nữ tu sĩ Tyrande. Không sao cả, Azeroth bây giờ có vô số các mĩ nhân đang chờ đợi cậu tới "cắm cờ"! Long thậm chí còn mơ màng nghĩ tới cảnh tay trái ôm Jaina, tay phải ôm Vereesa, dưới chân là hàng trăm hàng mĩ nữ quỳ xuống, chờ cậu ban ơn mưa móc!

- Tận hưởng ngôi nhà mới nhé, Sillydumb!

Hai giám ngục ném cậu vào trong một căn phòng giam bằng đá, rồi khóa cửa lại. Ngay lập tức, cậu cảm thấy sức mạnh rời khỏi hết thân thể. Căn phòng này hẳn là đã yểm phép thuật để hạn chế đi sức mạnh của cậu rồi!

Mà khoan, bọn họ vừa gọi mình là gì? Sillydumb? Sao tên này nghe là lạ thế nào ấy nhỉ?

Căn ngục giam này rất tối, mà chính xác hơn là chẳng có bất cứ một nguồn sáng nào. Kể cả cánh cửa cũng được làm đặc hoàn toàn, không chừa lại bất kì một khe hở nào cho ánh sáng lọt vào! Long không thích căn phòng tối kiểu này, nhưng thôi, vì một tương lai tươi đẹp phía trước, cậu đành tặc lưỡi chịu đựng vậy.

Sau một lúc giãn gân giãn cốt, Long bắt đầu xác nhận những điểm khác biệt của Sillydumb với Illidan. Đầu tiên là mắt của cậu vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị mù chút nào! Trong nguyên tác, Illidan đã bị Sargeras thiêu đốt ánh mắt để đổi lại được sức mạnh, còn có vẻ như Sillydumb không phải chịu cái giá đó.

Kế tiếp, Long dùng tay mò mẫm khắp nơi, vẽ nên một bức tranh không màu trong đầu. Căn phòng vuông này không quá rộng, tính ra thì chiều dài của nó gấp đôi chiều cao của Long mà thôi. Tường được làm từ một loại đá nào đó rất kì lạ, không có cách nào để cậu cào xước được dù chỉ là một hạt cát. Có vẻ như kế hoạch đào tường bỏ trốn đã phá sản mất rồi.

Long bắt đầu cảm thấy chán. Thế là cậu chuyển sang nghiên cứu tố chất thân thể mới này của mình. Nếu như trước kia, cậu còn không chống đẩy nổi một cái, thì giờ nếu muốn, cậu chỉ dùng một bàn tay cũng nâng được toàn bộ thân thể mình lên, chân thậm chí còn chẳng hề chạm đất. Long thấy chuyện này cực kì thú vị, thế là cậu thử rất nhiều các loại động tác mà cậu từng thấy qua tranh ảnh, và thân thể này đều hoàn thành dễ dàng. Không chỉ tràn ngập sức mạnh, mà nó còn vô cùng dẻo dai nữa. Quả nhiên là thợ săn ác ma mạnh nhất trong lịch sử Azeroth! Long hét lớn tràn ngập sung sướng! Thế giới này, hãy quỳ xuống đi, vì Long ta sẽ là chủ nhân của ngươi nay mai đây thôi!

...

Đã bao lâu rồi nhỉ? Long tự hỏi. Ở trong một căn phòng tối đến đen đặc như thế này, Long không có cách nào tính toán thời gian cả. Chưa kể, không hiểu sao sau khi đã tập luyện như vậy mà Long cũng không rơi được một giọt mồ hôi nào hết, đã thế cậu cũng chẳng thấy đói! Chẳng lẽ ở thế giới này, Sillydumb không cần ăn uống hay sao?

...

Long bắt đầu lo lắng. Cậu không biết thời gian đã trôi qua ra sao, nhưng cậu thấy bồn chồn nôn nao khó tả!

- Này! Có ai không!

Long đưa tay đập cửa, song chẳng có bất cứ ai trả lời cả.

Đến lúc này Long mới nhớ tới một loại hình phạt cậu từng nghe, đó là biệt giam. Những phạm nhân quá nguy hiểm, hoặc nổi loạn sẽ bị nhốt trong một căn phòng tối, chật hẹp, không được giao tiếp với bất cứ ai. Căn phòng tối được coi là một trong những hình phạt tra tấn tàn khốc nhất, bởi nó gây tổn thương tâm lý của phạm nhân tới một mức không có cách nào phục hồi được nếu như diễn ra trong thời gian dài. Long cảm thấy sợ vô cùng! Cậu điên cuồng đập cửa, gào lớn.

Và cũng chẳng có thứ gì đáp lại cậu cả.

...

Long phát điên, đi lòng vòng xung quanh phòng, lầm bầm những âm thanh vô nghĩa, hai tay ôm chặt lấy cơ thể. Bây giờ là ngày thứ bao nhiêu? Tại sao cậu không có bất cứ nhu cầu sinh lý nào? Căn phòng này đã triệt tiêu luôn chúng rồi sao? Không chỉ một lần Long muốn rặn ỉa hay đái một bãi, song chúng không bao giờ thực hiện được! Cậu cố gắng hít sâu, để cho trái tim đập bang bang của mình bình tĩnh trở lại.

- Không sao đâu Long! Mày chỉ cần chịu đựng! Nghĩ tới tương lai tươi sáng đi!

...

Lúc ban đầu, việc tưởng tượng ra cậu sẽ làm gì khi thoát khỏi nhà ngục này cũng giúp ích rất lớn, cho tới khi Long nhận ra căn phòng này tĩnh lặng đến kì lạ. Cậu không thể nghe được bất cứ âm thanh nào, ngoại trừ tiếng cơ thể của chính mình! Trước đó Long bị nhiều loại suy nghĩ và sự hưng phấn làm xao nhãng, nhưng giờ, khi cậu ngồi yên tĩnh lại, cậu mới thấy sự kinh khủng của chúng! Long nghe thấy tiếng máu chảy ròng ròng trong cơ thể, nghe được tim đập bình bịch, tiếng dạ dày kêu òng ọc.

- A A A A A A!

Long hét lớn, át đi những âm thanh đáng sợ đó! Không! Làm ơn dừng lại! Long đưa hai tay lên ôm lấy đầu, lăn lộn. Có điều chẳng có một phép màu nào xảy ra với cậu cả! Xung quanh cậu vẫn tối thui như hũ nút, và sự tĩnh lặng đang dần dần ăn mòn lý trí của cậu.

...

Long ngồi thần người ra, hai chân duỗi sõng soài trên sàn. Phần lớn thời gian Long cứ ngây ra như thế, nước dãi nhễu ra từ khóe miệng như con bệnh thần kinh. Có lúc cậu giật mình, vừa khóc vừa cười, la hét ỏm tỏi, rồi lại trở về trạng thái đần độn như vậy. Đây là một cách để Long tự bảo vệ bản thân trước thế giới bên ngoài, vì nếu như cậu sử dụng não, thì cậu sẽ vô thức tìm kiếm một âm thanh nào đó, và cậu không muốn nghe thêm những âm thanh bên trong cơ thể thêm một lần nào nữa!

...

Đây là đâu? Trên hay dưới? Trái hay phải? Long gầm lớn, chạy hùng hục khắp phòng. Cậu lao vào đấm đá bức tường, nhưng chẳng làm nó sứt mẻ dù chỉ là một chút. Những vết thương trên người Long cũng hồi phục với tốc độ cực nhanh, khiến cho cậu không có cách nào để tự sát cả, tuy nhiên nỗi đau tức thời thì vẫn có.

- Dừng lại đi! Cháu sợ!

Cậu mở miệng. Rồi vẫn từ cái miệng đó, cậu nói.

- Im đi Lina! Mày là con nhóc phiền nhiễu đáng ghét!

Lina òa khóc hu hu. Long phát cáu, quát lớn.

- Câm đi con nhóc, tao không rảnh để lo cho mày cả ngày đâu!

- Nào nào Long! Nổi giận với một đứa trẻ không phải là một hành động khôn ngoan đâu!

Mã Tân lười biếng phe phẩy tay. Mã Tân là một người ngoại quốc, làm nghề nhà văn. Ông ta là một kẻ bình tĩnh, thông minh nhưng hơi biếng nhác.

Đột ngột Alexandra hét thất thanh!

- Không! Chồng tôi chết rồi!

- Ồ, có chuyện gì thế?

Sandro quan tâm hỏi han.

- Tôi cũng không biết nữa! Tôi mới chỉ rời mắt khỏi anh ấy một lúc, thế rồi tôi thấy anh ấy... bị ghim trên tường... Hức hức hức!

- Có một vụ án mạng ở khu nghỉ mát này sao? Chết tiệt, tôi không muốn ở đây thêm một phút nào nữa!

- Đừng có ngu, Tiffany! Cô không thấy là ngoài kia đang có bão lớn à! Chẳng có thuyền nào sẽ rời khỏi hòn đảo này đâu.

- Anh im đi Max! Chẳng lẽ anh muốn chúng ta tiếp tục ở đây, khi biết rằng có một tên sát nhân đang lẩn khuất ngoài kia sao?

...

Đó là một cuộc thanh trừng nhân cách, được nhân cách hóa thành một câu chuyện án mạng liên hoàn trong không gian kín. Lindis là người thắng cuối cùng, trở thành nhân cách chủ đạo chiếm cứ thân xác này. Kế thừa những tri thức từ các nhân cách kia, Lindis học được cách tạm thời ngăn không cho não tiếp thu nhũng tác động ngoại cảnh.

...

Trong thời gian rảnh rỗi, Helison quyết định nghiên cứu về những kiến thức đã biết. Ông lôi lại một lượt tất cả những công thức vật lý, toán học đã được biết, tìm cách chứng minh, suy diễn chúng. Dù sao thời gian trong tay ông cũng có rất nhiều mà!

...

Châu vung quyền, đấm vùn vụt vào trong không khí. Bà đang chiến đấu với một đối thủ tưởng tượng nào đó! Cả cuộc đời Châu đã dành cho việc nghiên cứu võ thuật, và cơ thể mới này thật thích hợp để phát triển tiếp tinh hoa của võ học. Bà đã nghĩ ra vô số các loại chiêu thức khác nhau, rồi lại tìm cách phá giải chúng. Châu tổng kết nó lại, gọi là Võ mục di thư.

...

Schroger là một nhà kinh tế học lỗi lạc. Ông đã kiếm được hàng tỷ đồng vàng từ thị trường tài chính, tới mức đám khủng bố quyết định bắt cóc ông để bắt ông khai ra chỗ ông giấu tiền. Chúng nghĩ rằng chúng có thể moi được một đồng từ ông hay sao?

...

Quá trình phân liệt, thanh trừng, tổng hợp nhân cách này cứ diễn ra liên tục. Lần lượt từng nhân cách chiến thắng, làm chủ thân xác, thất bại trước áp lực từ căn phòng tối, và lại tiếp tục phân liệt. Mỗi một lần quá trình này diễn ra, tri thức của nhân cách kế thừa lại tăng lên một ít, nhưng cùng với đó là họ phải chịu tiếp kỳ vọng từ những kẻ thất bại để lại.

Điều này đã được các nhân cách kế tiếp chứng minh là một sai lầm. Thế nên càng về sau, các nhân cách chỉ còn được kế thừa tri thức, chứ quá trình tạo ra nó, tâm tư tình cảm hoàn toàn bị loại bỏ. Chỉ có tri thức thuần túy nhất mới được lưu truyền!

...

Không đúng! Magelo vỗ đùi. Trong số những tri thức cậu được truyền thừa, có một số cái sai rồi. Là một nhà toán học thiên tài rất trẻ, Magelo biết chắc chắn công thức suy diễn hiệu ứng cánh bướm này có vấn đề. Thế là cậu lại bắt tay hoàn thiện lại nó!