"A —" từ eo đột nhiên truyền đến đau đớn, lập tức nàng nàng kinh hô ra tiếng, Hình Ngạo Thiên dùng sức nắm lấy eo nhỏ của nàng, tựa hồ như muốn bóp nát nó, con ngươi hắn lãnh khốc ép tới gần, thanh âm khàn khàn vang vọng bên tai nàng: "Vật nhỏ, tốt nhất ngươi nên thức thời học cách khuất phục, nếu không ngươi tự chịu, ta cũng không phải là loại nam nhân biết thương hoa tiếc ngọc."

Eo đau buốt sau khi hắn dứt lời, không khỏi lại tăng thêm lực đạo, lệ nóng liên miên không ngừng chảy xuống, nàng chỉ nhẹ giọng nói ba chữ: "Đỗ... Hân Vũ"

Nàng cuối cùng cũng hiểu được, chỉ có thuận theo hắn, hắn mới có thể đối đãi ôn nhu đối với nàng, nếu nàng làm trái ý hắn, hắn liền giống như dã thú ra vào khiến nàng sống không bằng chết, Hình Ngạo Thiên ngậm lấy vành tai của nàng, ôn nhu lẩm bẩm: "Đỗ Hân Vũ... Hân Vũ, tên rất hay, ta thích!"

Thân thể bị thao túng không thể chống cự, một loại cảm giác đau đớn tràn ngập thổi quét đi ý thức sắp mất của nàng, cảm giác được nam nhân ở trên người rung động một hồi, lâu sau đó, hắn cuối cùng cũng kết thúc màn chiếm đoạt kịch liệt này.

Hình Ngạo Thiên khuôn mặt lãnh khốc không chút thay đổi, nhìn chằm chằm hai má tái nhợt hư mềm của nàng nói: "Bất kể trước kia ngươi là ai, hoặc có thân phận gì, nhưng bắt đầu từ giờ khắc này, ngươi chỉ có thể là người của ta, bởi vì toàn thân ngươi đều có dấu vết của ta, chỉ có ta mới có tư cách hượng dụng thân thể xinh đẹp của ngươi!"

"Ta không phải của ngươi, tim ta chỉ thuộc về ta, cơ thể của ta chỉ thuộc về cha mẹ sinh ra ta, vĩnh viễn không thể thuộc về một ác ma!" Hân Vũ không thể chấp nhận sự bá đạo của hắn, nam nhân như vậy, nếu ở xã hội hiện đại, đã sớm bị người ta khinh bỉ.

"Ngươi chỉ có thể là của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể dòm ngó." Hình Ngạo Thiên ôm chặt eo nhỏ của nàng, đem thân thể xinh đẹp gắt gao dán trên người hắn, hắn là vương tối cao, tuyệt đối không cho phải kẻ nào làm trái lời hắn.

"Thật là buồn cười.. ta là cái gì của ngươi? Dùng qua liền tuyên bố sao? Vậy là nữ nhân thứ bao nhiêu của ngươi? Hay là ngươi muốn phong ta làm tần phi?" Hân Vũ đắm chìm trong thống khổ, nhưng vẫn không quên châm trọc tên ác ma cao cao tại thượng này.

"Vật nhỏ, ngươi thật đúng là biết cách nắm lấy thời cơ, tần phi? Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách sao?" Vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt hắn không cần nói cũng biết, còn tưởng mình nhặt được một bảo vậy, thì ra cũng không có ngoại lệ, cũng chịu không được sự hấp dẫn của quyền quý.

"Đừng nói chỉ là một tần phi, cho dù ngươi đem vị trí của ngươi tặng cho ta, Đỗ Hân Vũ ta cũng sẽ không thèm!" Ánh mắt kiên định trừng mắt nhìn hắn, xem ra hắn đã xem nàng là một nữ nhân ham hư vinh, đừng tưởng rằng là vua như hắn là giỏi, nàng nhất định sẽ không chịu khuất phục.

Hình Ngạo Thiên nhìn vật nhỏ khẩu thị tâm phi này, hắn tin chắc, trong thiên hạ nữ nhân không cần danh lợi đã ít càng thêm ít, đặc biệt là nữ nhân có ngoại hình mỹ mạo như thế này thì lại càng hiếm, hắn cũng chỉ gặp được một người!

Bị ánh mắt của hắn nhìn toàn thân run rẩy, mỗi lần hắn nhìn nàng như vậy, khiến cho cả người nàng cảm thấy không thoải mái, tay nhỏ bé lại đẩy hắn ra, gần hắn khiến nàng chán ghét, càng khiến cho nàng oán hận tới cực điểm.

"Vật nhỏ thú vị, mặc kệ trong lòng ngươi đang tính toán gì, hiện tại ngươi là nữ nô làm ấm giường cho ta, chỉ cần ta muốn, thời điểm nào, địa điểm nào, ngươi cũng phải thuần phục dưới ta!" Đưa tay kìm chặt cằm nàng, lạnh như băng nhắc nhở nàng.

Hân Vũ giãy dụa khỏi sự kiềm chế của hắn, vẻ mặt khinh thường nghiêng đầu sang chỗ khác nói: "Ngươi có thể không chế được cơ thể của ta, nhưng ngươi muốn ta hoàn toàn thuần phục ngươi, thật xin lỗi, điểm ấy ngươi không cần nghĩ, tuyệt đối không có khả năng!"