"A —– ngươi muốn làm gì? vương hậu của ngươi vừa mới chết, ngươi hẳn là phải túc trực bên linh cữu mới đúng có phải hay không?" Toàn thân Hân Vũ run rẩy, bối rối, nàng không biết nên làm gì bây giờ, há mồm nói lời mê sảng.

"Ha ha ha ~~ vật nhỏ, ngươi đúng là thú vị, ngươi đã gặp qua quân vương nào lại đi túc trực bên cạnh linh cữu vương hậu chưa, hơn nữa ta vốn đã muốn nàng ta chết!" Hình Ngạo Thiên tay đưa lên, khóe miệng khẽ hiện lên ý cười tàn khốc, tay để trống bắt lấy cái cằm nhọn của nàng, đầu ngón tay hơi hơi thô.

Đại não Hân Vũ tức thì nhớ lại, chẳng lẽ nữ nhân ngày hôm qua hắn bóp cổ chính là vương hậu? Chính tay hắn giết chết vợ của mình?

"A – ngươi là ác ma ngươi sao có thể hạ thủ với chính vương hậu của mình được,chẳng lẽ ngươi không phải là nam nhân sao?" Không thể tưởng được hắn lại máu lạnh đến như vậy, chẳng trách thời cổ lại có nhiều bạo chúa đến vậy.

Một tia cười nhạo từ trong miệng lãnh khốc của hắn tràn ra: "Vì sao ta lại không hạ thủ được, đối với một nữ nhân thông dâm cùng nam tử khác, ta lưu nàng ta lại còn có nghĩa gì, ngẫm lại ta hậu cung ba nghìn, thiếu một người thì tính là gì?"

"Thông dâm?" Hân Vũ trừng lớn hai mắt nhìn hắn, biểu tình trên mặt có chút xấu hổ, không thể tưởng được đường đường là Vương hậu cũng chơi bên ngoài... nhưng mà hắn nhiều nữ nhân như vậy, tại sao phải tìm đến nàng, tay nhỏ bé để trước người, kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã có nhiều mỹ nữ như vậy, thì ta cũng chỉ là một người thôi có phải hay không? Nếu ngươi còn vì cái tát ngày hôm qua mà tức giận, vậy ngày hôm qua không phải ngươi cũng đối với ta như vậy sao? Nếu thế, hoàn toàn chính là ta chịu tổn thất!"

"Vật nhỏ, ngươi đừng vọng tưởng nghĩ chủ ý gì! Cho dù không có ngày hôm qua, cứ coi như hậu cung của ta có hơn vạn tần phi, hiện tại ta chỉ muốn ngươi!" Chống lại đôi mắt trong suốt của nàng, Hình Ngạo Thiên biểu thị công khai bá đạo đối với nàng.

Sắc mặt Đỗ Hân Vũ cứng đờ, xem ra ác ma này quyết tâm sẽ không bỏ qua cho nàng. Thân thể bị hắn giữ chặt, nàng không có nửa cách có thể né khỏi hắn

Hình Ngạo Thiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như bị kim đâm của nàng, dưới thân căng thẳng,trên mặt lộ ra vẻ cười đắc ý, đêm xuân ngắn ngủi, sao hắn có thể bỏ qua thân thể mềm mại như bạch ngọc đây?

# đã che chắn#

# đã che chắn # nàng cắn chặt môi, lệ rơi đầy mặt, hai mắt nhắm lại, để cho những hình ảnh khó coi rời xa thế giới của nàng.

"Nói cho ta, ngươi tên là gì?" Một bên hưởng thụ những gì thân thể của nàng mang đến. Rung động, Hình Ngạo Thiên quyết định phải xâm nhập hiểu rõ được nàng.

"Chuyện này không liên quan đến ngươi -!" Cắn chặt răng, nàng tận lực không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng, đối với câu hỏi của hắn, nàng không muốn nói, lại càng không muốn trả lời hắn