Biên tập: Tịch Tà

Lúc Hoa Linh nhận ra tình huống có gì sai sai, tay trái bất trị của mình đã nắm chặt Tiểu Hoa Hoa đang khẽ ngẩng đầu, cảm giác được tay trái bất thường, Hoa Linh khiếp vía, lập tức bật dậy từ trên ghế như điện giật, tay trái cũng nhanh chóng giãy ra khỏi quần, một loạt động tác hoàn thành nhanh như tia chớp. Bởi vì cánh tay giãy quá nhanh, phạm vi động tác lẫn cường độ đều rất lớn, tay trái Hoa Linh đụng mạnh vào góc bàn, góc bàn hỏa thiêu thạch sơn đen mài hơi sắc, trên cổ tay Hoa Linh lập tức bị rạch thành một vết thương, máu chảy ồ ạt…

Lúc này, Ngao Túc ngồi ở phía đối diện ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Linh tay chân luống cuống bịt vết thương, hai gò má hơi hơi ửng hồng, trong mắt đều là vẻ bối rối rối. Ngao Túc nhìn máu từ cổ tay Hoa Linh rơi trên mặt bàn, khẽ cau mày một cái, hắn mang găng tay sau đó duỗi tay ra, đè xuống cổ tay bị thương của Hoa Linh.

Hoa Linh lúc này vẫn còn đắm chìm trong # tay trái của mình vậy mà giữa ban ngày ban mặt công khai tuốt tuốt # sự thật khiến người ta sợ hãi này đả kích Hoa Linh không nhẹ, Ngao Túc đụng đến dọa y hết hồn, bối rối nhìn Ngao Túc cầm lấy bàn tay bị thương của mình.

Ngao Túc nắm tay Hoa Linh, tỉ mỉ kiểm tra vết thương của y một vòng, sau đó đặt bàn tay Hoa Linh lên bàn, từ trong túi móc ra một cái que màu trắng —— bút kí hiệu?

Hoa Linh sững sờ nhìn Ngao Túc nhổ nắp bút, dùng đầu bút thô thô quẹt quẹt trên miệng vết thương của mình mấy cái, máu liền ngừng chảy, đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.

Chút thương tích này đối với Hoa Linh mà nói không tính là gì, thế nhưng y vẫn kinh ngạc nhìn cây bút trong tay Ngao Túc xóa tẩy vết thương giống như đồ vật thần kỳ. Nhìn vết thương trên cổ tay chậm rãi biến mất, Hoa Linh có loại cảm giác bị biến thành—— công cụ xoát bút thần kỳ.

Sau đó, Ngao Túc nhìn xuống bàn tay dính đầy máu của Hoa Linh, lại từ trong túi rút ra một tờ giấy ướt, cẩn thận lau sạch vết máu trên tay Hoa Linh, dọc theo cổ tay hướng xuống phía dưới, lòng bàn tay, ngón tay, đến tận đầu ngón tay…

Ngao Túc động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận, không hề chứa một tia tình dục, giống như bàn tay này và con ốc biển bên cạnh chẳng có gì khác nhau, thế nhưng trong lòng Hoa Linh bây giờ lại có chút khốn quẫn lẫn thấp thỏm, dù sao chỉ có mình y biết nguyên nhân cái tay này mỗi lần không nghe sai khiến đều là bởi vì trong đầu nghĩ đến Ngao Túc.Cánh tay Hoa Linh cứng ngắc, không nói một lời, căng thẳng chờ Ngao Túc lau xong tay cho mình.

Lúc Ngao Túc lau đến đầu ngón tay trỏ của Hoa Linh, động tác đột nhiên dừng lại, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào đầu ngón tay Hoa Linh, đuôi lông mày hơi nhíu lại, Hoa Linh nãy giờ vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ chú ý tới động tác này của hắn, vội vàng mở miệng nói: “Làm sao vậy? Tay này của tôi có phải là có vấn đề gì không? ”

Ngao Túc ngẩng đầu nhìn Hoa Linh, ánh mắt khó hiểu, sau đó cúi đầu, vươn cái tay còn lại, ở trên ngón tay Hoa Linh cầm lên một cọng lông — — — dài khoảng năm, sáu cm,màu đen, hơi hơi quăn …

Hoa Linh: “…”

Cố nén khóe miệng giật giật, Hoa Linh giả bộ bình tĩnh, hít sâu một hơi, sau đó thở mạnh, thổi đến trên đầu ngón tay Ngao Túc, đem cọng lông khả nghi kia thổi bay không thấy tăm hơi…

Sau đó thản nhiên rút tay trái của mình về, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Cổn Cổn phía xa xa đang tung tăng trên bờ cát, mở miệng nói: “Mùa xuân đến, Cổn Cổn lại bắt đầu rụng lông…”

Ngao Túc quay đầu, liếc nhìn con hổ lai husky cả người trắng như tuyết trên bờ cát, ánh mắt bỡn cợt,  nhưng không nói gì, quay mặt lại tiếp tục nhìn Hoa Linh.

Hoa Linh lén lút hít sâu mấy cái, cuối cùng cũng điều chỉnh hô hấp lẫn nhịp tim bình thường trở lại, y hất tóc, mỉm cười nói với Ngao Túc: “Hoàng tử điện hạ, cánh tay này là cậu chữa khỏi, từ lần trước rời khỏi Long cung cũng đã một thời gian, tôi ảm thấy cánh tay này không giống cánh tay trước đây của tôi cho lắm.”

“Ồ?” Ngao Túc nghe vậy, thần sắc trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc, hắn mở miệng hỏi:

“Có vấn đề gì không?”

Hoa Linh suy nghĩ một lát, cân nhắc từng câu chữ nói: “Tôi cảm thấy, nó có lúc dường như không nghe lời tôi … Cũng không phải như vậy, tức là lúc tôi mất khống chế, nó hình như sẽ tự mình hành động…”

Ngao Túc nghiêm túc nhìn Hoa Linh, cẩn thận nghe Hoa Linh nói. Hoa Linh suy nghĩ một chút, tiến một bước nói rằng:”Lúc tôi muốn dùng nó, nó vẫn là tay của tôi thế nhưng lúc tôi không dùng đến nó, nó hình như là có ý thức của mình, hoặc là thành tay của người khác?”

Nghe xong Hoa Linh nói, Ngao Túc đứng dậy, vòng qua bàn đi tới bên cạnh Hoa Linh, Hoa Linh cảnh giác nhìn Ngao Túc, đồng thời hết sức chú ý cái tay trái, nắm chặt vạt áo của mình, phòng ngừa nó lại chạy lung tung.

Ngao Túc đứng một bên ghế tựa, mở miệng nói: “Linh Vương điện hạ, có thể đứng lên đến một chút không?”

Hoa Linh nghe vậy, do dự một chút, đứng dậy, đứng đối diện với Ngao Túc, lúc này, Hoa Linh mới biết mình so với Ngao Túc thấp hơn nữa nửa cái đầu, y ngẩng đầu, nhìn Ngao Túc đối diện mặc cả bộ áo trắng.

Chỉ thấy Ngao Túc đưa tay vuốt vuốt một góc trên kính mắt của mình, toàn bộ thấu kính bỗng nhiên biến thành màu tối, sau đó, hai tia laser màu lam nhạt hình quạt từ giữa mắt kính Ngao Túc bắn ra, nhắm ngay người Hoa Linh từ trên xuống dưới, từ trái sang phải quét qua một lần.

Quét hình xong, Ngao Túc lấy ngón tay vuốt ve khung kính, mở miệng nói: “Huyết áp bình thường, hô hấp mạch đập bình thường, tim đập tần suất hơi cao, thân thể công năng bình thường, hệ tiêu hoá bình thường, hệ thần kinh bình thường, hệ thống nội tiết công năng yếu đi, tuyến thận hoóc-môn phân bố công năng hơi thấp so với trị số bình thường, cơ chế trao đổi chất khá thấp, tổng thể cho điểm: “Hài lòng.”

Hoa Linh:”…”

Đây là —— Ngao đại bạch…

Hoa Linh run lên mấy giây, mở miệng đặt câu hỏi: “Chờ đã, cậu nói cái gì nội tiết công năng khá thấp, là chuyện gì xảy ra?”

Ngao Túc đóng công năng quét hình của kính mắt, quay người đi về cái ghế của mình, vừa đi vừa nhàn nhạt nói: “Thận hư, thiếu sinh hoạt vợ chồng.”

Hoa Linh:”…”

Hư em gái cậu mà hư, ông đây một thân xử nam, kiếm đâu ra chuyện phòng the, thận hư còn không phải do cậu hại!

Ngao Túc đi tới bên ghế tựa, ngồi xuống, từ túi áo lần thứ hai móc ra một tờ giấy, nhẹ nhàng lau chùi vệt máu nhỏ xuống trên mặt bàn, một bên vừa chùi, vừa nói với Hoa Linh: “Linh Vương điện hạ, cánh tay này của anh đúng là cùng người khác có chút bất đồng.”

Hoa Linh nghe vậy hơi sững sờ, nghe khẩu khí nghiêm túc của Ngao Túc, hắn cũng vội đứng lên, ngẩng đầu nhìn đối phương, nghe Ngao Túc giải thích.

Ngao Túc lau chùi sạch sẽ vết máu trên bàn sau đó đem hai tờ giấy ăn chồng lên chỉnh tề, ném vào trong thùng rác, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Linh, tiếp tục nói: “Linh Vương điện hạ, bản thể của anh là đom đóm ma, dùng thân sâu tu luyện thành ma, trong tam giới là cực kỳ hiếm thấy, chắc chắn vạn năm trước thời điểm anh hóa thành hình người, hẳn là nhờ có pháp khí tương trợ?”

Hoa Linh nghe vậy, gật gật đầu, lần trước tại Long cung, Ngao Túc cũng đã nhìn ra hắn từng cùng pháp khí hợp hai làm một, cho nên giờ khắc này cũng không có gì phải che giấu, Hoa Linh sảng khoái nói: “Không sai, đạo hạnh của tôi không đủ, thế nhưng nhờ cơ duyên gặp được Thiên Khôi Linh, mượn sức mạnh của nó tôi một lần đã hoá hình thành công, Thiên Khôi Linh hóa thành cánh tay trái của tôi, cùng tôi hợp thành một thể.”

Ngao Túc gật đầu nói: “Thời điểm trị liệu tay cánh tay của anh, tôi đã sử dụng nghiên cứu mới nhất của tôi chính là phấn tái sinh tế bào, chức năng của nó nói đơn giản là phục chế tế bào, lấy ra gien và linh lực, tự động suy ra tình huống của tế bào, kết hợp tình trạng đặc thù của các bộ phận tiến hành tạo ra khuôn mẫu, tái tạo cánh tay của anh. Khu vực thụ thương càng nhỏ, xung quanh tế bào phục chế, năng lượng hoàn nguyên càng mạnh, độ thành công càng cao.”

Hoa Linh nghe xong, mở miệng hỏi: “Ý của cậu là,phạm vi bị thương của tôi quá lớn, cho nên chữa trị không thành công?”

Ngao Túc lắc đầu nói: “Cũng không phải nguyên nhân này, nếu như là người bình thường, trình độ như gãy tay tái sinh thì không thành vấn đề, thế nhưng Linh Vương điện hạ thân thể của anh và những người khác không giống nhau, nói đúng hơn, bắt đầu từ thời khắc anh hóa thành hình người, cánh tay này của anh đã không kiện toàn, Thiên Khôi Linh thay thế nó một phần, cho nên tự thân tế bào của anh không có cách nào hoàn chỉnh hoàn nguyên toàn bộ cánh tay.”

Hoa Linh mở to hai mắt nhìn Ngao Túc, có chút hiểu ý hắn, thế nhưng, vẫn ngờ vực nhìn cánh tay thoạt nhìn so với người bình thường không khác là bao, hỏi: “Vậy… Nó làm thế nào mọc ra?”

Ngao Túc đẩy kính mắt, mở miệng nói: “Tôi lấy ra một phần tế bào gien từ cánh tay của mình thêm vào trong đó.”

Hoa Linh:”…”

Ngao Túc nhìn cánh tay Hoa Linh, trong mắt loé ra một chút ánh sáng, mở miệng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng loại kỹ thuật dung hợp này, cho nên cũng không biết có tác dụng phụ gì hay không.”

Hoa Linh:…

Có, hơn nữa rất lớn.

Ngao Túc nâng mắt, nhìn về phía Hoa Linh, nghiêm nghị nói: “Cho nên nếu như Linh Vương điện hạ có chỗ nào không thoải mái, cứ việc nói cho tôi, tôi cũng sẽ để ý tình trạng thân thể của anh.”

Hoa Linh:…

Kỳ thực, nói dễ nghe một chút là giúp tôi trị liệu, nhưng bản chất là lấy tôi làm chuột bạch chứ gì?

Ngao Túc dùng ánh mắt đặc biệt thành khẩn nhìn Hoa Linh, hỏi: “Linh Vương điện hạ, có thể nói cho tôi cụ thể tình huống bất thường không? Cánh tay của anh bên trong có linh lực lẫn gien của tôi, cho nên tại thời điểm nào đó, tôi cũng có thể cảm ứng được một chút tình huống thân thể anh. Hình như khoảng cách càng gần, lực cảm ứng càng mạnh.”

Hoa Linh đầu óc có hơi choáng váng, hắn trầm mặc chốc lát, chậm rãi mở miệng nói: “Tôi… Còn chưa tìm được quy luât cụ thể, đại khái là lúc ngủ nó sẽ tự mình động một ít”

Ngao Túc gật đầu một cái nói: “Ừm, có thể, trong khi ngủ đại não sẽ giải phóng lực khống chế đối với cơ thể, lúc này tế bào gien của tôi ở trong cánh tay sẽ chiếm cứ quỳên khống chế.”

Hoa Linh nhìn Ngao Túc, há miệng ngóng, cuối cùng vẫn là không nói gì.

Hoa Linh uể oải dựa đầu vào ghế, mở miệng nói: “Hoàng tử điện hạ, phục vụ trị liệu nhà cậu có dịch vụ duy tu hậu mãi không? Có thể nói cho tôi bảo hành trong bao lâu không?”

Ngao Túc khóe miệng cong lên một chút, mở miệng nói: “Bảo hành trọn đời, miễn phí duy tu.”

Hoa Linh gật đầu một cái nói: “Được, vậy tôi lại trở về quan sát một thời gian, tổng kết ra quy luật tôi liền thông báo cậu.”

Ngao Túc gật đầu, Hoa Linh sau đó đứng dậy, quay người đi về hướng biệt thự của mình, vừa đi, vừa nghiến răng.

Linh Vương điện hạ luôn chán ghét lừa dối lại bất đắc dĩ nói dối Ngao Túc,trong lòng hắn vô cùng khó chịu, thế nhưng thật sự là không có biện pháp khác, cho dù hắn da mặt dày hơn nữa cũng không có cách nào hỏi Ngao Túc “Cậu có thể giải thích nếu là gien của cậu vì sao nó luôn chạy vào đũng quần của tôi không?”

Cái loại vấn đề khiến cả hai đều nhụt mặt này.