【Thiếu nữ hét chói tai rồi bỏ chạy, nàng nghe thấy tiếng mưa gió gào thét từ phía sau truyền đến, khi quay đầu lại, nàng đã nhìn thấy cảnh tượng giống như hủy diệt thế giới trên biển ở đằng xa.

Nhìn xúc tu khổng lồ, thiếu nữ sợ hãi trượt chân ngã xuống đất, bắt đầu gào khóc.

Nàng muốn về nhà, nàng không muốn chết!

Những tín đồ mặc áo choàng đen vây quanh, nhìn thiếu nữ lộ vẻ sợ hãi trên mặt mà giơ cao ngọn đuốc.

"Chủ nhân của ta, tín đồ trung thành nhất của ngài xin dâng lên!"

Khi ngọn đuốc chuẩn bị rơi vào người thiếu nữ thì tia sét đánh xuống, biến tín đồ kia thành tro bụi.

Dưới đáy biển, vị thần minh đang ngủ say mở mắt, một bên màu xanh đậm và một bên màu xanh lam.

Của ta! Ngươi không được phép làm tổn thương Katherine! 】

— Trích từ《 The Wrath of Cthulhu 》

*

Chu Vũ vuốt ve ký hiệu trên mu bàn tay, nhớ đến một hình ảnh trong cốt truyện.

Đó là một chiếc xúc tu khổng lồ nhô ra từ đáy biển sâu, với một luồng khí cực kỳ thần bí làm người sợ hãi.

Xúc tu đó rất giống với những cái xúc tu mà cậu đã thấy trong giấc mơ ngày hôm đó.

Chu Vũ một lần nữa nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, lỗ tai có chút đỏ lên, trong mắt cũng tràn đầy bối rối.

Vậy vai ác trong bộ phim này chính là Tà thần kia sao?

Theo những suy đoán trước đây, cả Cthulhu và Franken đều có khả năng là Phong Hạnh, vậy làm sao cậu có thể phân biệt được giữa bọn họ?

Một bên thì đáng khinh vô sỉ đến mức một lời cũng khó nói hết, đứa còn lại thì ngây thơ như một đứa trẻ.

Chu Vũ lại cảm thấy đau đầu, nhìn đống hỗn độn trong phòng khách, trong mắt hiện lên một tia ảo não.

Nếu cậu tuân thủ ước định trở về sớm một chút thì tốt rồi.

Xét tình trạng trong phòng khách, mọi chuyện hẳn đã xảy ra từ lâu.

Hiện tại cậu không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào về những kẻ đã đưa Franken đi, cũng không biết tìm Franken ở đâu.

Thậm chí, cậu cũng không biết Franken còn sống hay đã chết.

Tuy nhiên, khả năng cao là hắn sẽ không chết, Chu Vũ không tin có bộ phim điện ảnh nào khiến vai chính chết trước khi cốt truyện bắt đầu.

Nhưng ngay cả như vậy, cậu vẫn không biết cốt truyện cụ thể, đối với thế cục trước mắt giống như đeo kính đen bị che chắn hết thảy tầm nhìn.

Chu Vũ ngồi xuống ghế sô pha vẫn còn nguyên vẹn, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt cô đơn.

Nhưng mà, vẫn có một cách, những người từ bên ngoài đó chắc chắn biết cốt truyện, căn cứ vào biểu hiện của họ ở thế giới trước, họ chắc chắn sẽ có bản chi tiết cốt truyện.

Chu Vũ vươn tay, làm xuất hiện một quả cầu ánh sáng ở đầu ngón tay, trong phòng khách tối om, chỉ có nguồn sáng này mới có thể chiếu sáng một nửa phòng khách.

Cậu nghĩ, cậu đã có kế hoạch.

*

Bóng đêm thâm trầm, hai người áo đen lái xe ngựa, theo sau là mười mấy người áo đen đi nhanh theo phía sau, đi về phía biên giới của Đế Quốc Taliyah.

Người áo đen đi đầu điều khiển xe ngựa dò hỏi thủ lĩnh áo đen bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Thủ lĩnh, vì sao chúng ta không trói chặt vật tế phẩm này lại? Như vậy quá chậm, thuộc hạ sợ chủ tử sẽ trách tội!" Ánh mắt hắn tràn đầy tín ngưỡng cuồng nhiệt đối với thần minh.

Thủ lĩnh áo choàng đen lặng lẽ lấy pho tượng tỏa ánh sáng mong manh từ trong áo ra cầm trên tay, thành kính nói nói: "Đây là ý muốn của chủ tử, ta nghe được thanh âm của ngài ấy.

Chủ tử rất xem trọng vật tế phẩm này.

Chúng ta nhất định phải mang vật tế đến trước thần minh một cách an toàn, hơn nữa không được có một vết thương tổn nào! "

Nhóm người áo đen cũng lập tức thành kính mà lẩm bẩm, ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt: "Đúng! Thủ lĩnh đại nhân, đây là ý muốn của chủ tử!"

Nhóm người mặc áo đen di chuyển dựa vào hai chân đi bên cạnh xe ngựa cũng tăng tốc khi nghe lời này, tín ngưỡng trong mắt càng thêm điên cuồng.

Đúng vậy, đây là vật tế thần minh yêu thích, làm sao có thể tùy tiện trói lại mà dâng lên như vật tế lễ của những bần dân kia được? Đưa lên xe ngựa mới là đúng!

Những tín đồ cuồng nhiệt này chưa bao giờ nghi ngờ mắt thẩm mỹ của thần minh bọn họ, yêu thích một con quái vật làm vật tế như vậy.

Trong mắt bọn họ, điều này là bình thường.

Chỉ là bằng mắt thường của bọn họ không thể thưởng thức được mị lực hấp dẫn của quái vật này, trong mắt thẩm mỹ của thần minh, vật tế này hẳn là đẹp tuyệt đỉnh! Bằng không thì làm sao thần minh lại năm lần bảy lượt giao mệnh lệnh cho bọn họ, bộ dáng cũng rất xem trọng!

Tất nhiên, Cthulhu, vẫn nghĩ rằng đó là nhân loại hắn đặt trên đầu quả tim đến mà tràn đầy chờ mong, không biết nội tâm đã gục ngã điên cuồng bao nhiêu sau khi nhìn thấy một con quái vật xấu xí như vậy trong xe ngựa.

Tốc độ của đám người áo đen rất nhanh, trên đường còn đổi sang tàu bay, cuối cùng sáng sớm ngày thứ ba đã nhìn thấy bờ biển.

Cuối cùng họ đã hoàn thành nhiệm vụ thần minh ban cho!

*

Vào sáng sớm, tòa thành Taliyah này vẫn còn đắm chìm trong sự yên tĩnh của màn đêm, nhưng bên trong khách sạn nhỏ của khu bình dân đã có tiếng động vang lên.

【Tuyên bố nhiệm vụ như sau:

Nhiệm vụ cơ bản: Thuận lợi sống sót đến khi cốt truyện kết thúc.

Nhiệm vụ thất bại = trừ một mạng sống, tương đương bị xóa sổ.

Nhiệm vụ nhánh một: Sinh tồn trên đảo Rlyeh hai ngày.

Nhiệm vụ thành công: Khen tặng 5000 điểm thưởng.

Nhiệm vụ thất bại: Không trừng phạt.

Thông báo của hệ thống vang lên, Đội Luân Hồi được phân bổ ở các khu vực thành phố khác nhau đều đồng loạt dừng lại những gì họ đang làm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Cốt truyện đã bắt đầu rồi sao?

Antonio, với mái tóc nâu và khuôn mặt châu Á, lau khẩu súng lục màu bạc trên tay, biểu cảm lạnh lùng.

"Bắt đầu sớm một chút cũng tốt, Andrew, ngày chết của ngươi sắp đến rồi! Ta cũng không có gì phải sợ, một lần ta cũng chưa chết! Nhưng mà ngươi, ha ha, lần này ngươi sẽ không gặp may mắn như trước đâu!" Antonio nhìn khẩu súng trên tay, thì thầm với vẻ mặt dữ tợn, ước gì giết được tên đội trưởng Andrew chết tiệt ngay bây giờ.

Để có cơ hội này, hắn đã chờ đợi rất lâu.

Nhất định phải làm hắn mãi mãi ở lại thế giới này!

Antonio cất súng, bước ra khỏi phòng và bắt đầu triệu tập những đồng bạn khác.

Cả 4 người đều tụ tập trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đại nhân, cốt truyện đã bắt đầu trước thời hạn, chúng ta cũng bắt đầu xuất phát sao?" Người đàn ông trung niên ngồi bên người Antonio cung kính mà dò hỏi ý kiến hắn.

Antonio vẫy tay, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhạt, nói: "Không vội, trước tiên chúng ta đi đến Hiệp Hội Thám Hiểm gần đó xem.

Ta đã từng tuyên bố một nhiệm vụ cách đây một khoảng thời gian.

Hôm qua người của hiệp hội vừa thông báo với ta rằng đã có người tiếp nhận nhiệm vụ.

Chúng ta hãy đợi một thời gian để xem những nhà thám hiểm bản địa này thế nào.

Cho dù có tệ cũng có thể dùng làm pháo hôi mà!"

Trong phòng bên cạnh, một người nam nhân mặc áo choàng đen dựa vào tường, nghe thấy những lời này, đôi môi khẽ nhếch lên, giây tiếp theo liền biến mất trong không trung.

Được, ta chờ các ngươi sử dụng ta như pháo hôi.

Trong phòng, trong không khí còn mang theo một chút cảm giác bị bóp méo, nếu một ma pháp sư cao cấp có thể đến đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên khi phát hiện, đây là ma pháp không gian trong số mười đại ma pháp bất khả thi nhất trong ma pháp bách khoa toàn thư.

Antonio thu thập xong trang bị, nhìn những đồng bạn đứng bên người mà cười ôn tồn lễ độ nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi! Nhớ kỹ, đừng để lộ bất cứ thông tin gì về Chủ Thần khi ở bên ngoài."

"Lần này tình huống có chút không ổn.

Ta không muốn bất kỳ ai trong chúng ta xảy ra chuyện.

Nói tới đây, Tống Hàng, có lẽ ngươi biết được tình huống hiện tại là như thế nào đúng không, ta biết thế giới lần trước ngươi tiến vào là 《"Nữ" sinh kỳ quái》.

Toàn bộ Đội Luân Hồi của Trịnh Càn đều bị quét sạch, trừ ngươi và một đại thúc trung niên đúng không?" Antonio nhìn Tống Hàng đang co rúm cổ lại, ánh mắt đầy nhút nhát.

Một tia sợ hãi thoáng qua trên mặt Tống Hàng, hắn lắp bắp nói: "Đúng, đúng vậy, thưa đại nhân, tôi không biết tình huống cụ thể lúc đó như thế nào, bởi vì, từ đầu đến cuối tôi đều không có tham gia vào cốt truyện......!Chỉ là cuối cùng, sau khi chúng tôi quay về được, lúc kiểm tra cốt truyện mới phát hiện ra rằng cốt truyện của thế giới đó đã xảy ra trước thời điểm dự kiến.

Phong Hạnh chết sớm.

Sau đó, mọi thứ rối tung lên.

Tôi, tôi chỉ có thể nghe thấy thông báo tử vong của từng người một, tất cả...!đã chết hết rồi..."

Dù sự việc đã trôi qua được một thời gian nhưng mỗi lần Tống Hàng nhớ tới lúc đó, trong lòng vẫn không nhịn được vẫn sợ hãi run rẩy như cũ.

Đội Luân Hồi nhìn rất mạnh kia chết lại chết rất dễ dàng, thậm chí còn có thông báo tử vong người trước chết, người sau cũng đi theo chỉ cách nhau vài giây, có thể hình dung ra cảnh tượng giết chóc thảm thiết khi đó.

Đó là lý do tại sao hắn mới trở thành dáng vẻ như bây giờ.

Hắn không muốn lại thể nghiệm cảm giác lúc nào cũng phải sống trong nỗi sợ hãi khi sắp bị giết chết, loại cảm giác giống như đặt mình trong bóng tối mà bên trong đó ẩn giấu các loại quái vật ở khắp mọi nơi luôn nhìn chằm chằm, làm lòng người sợ hãi.

Antonio cười khẽ một tiếng, trong mắt che dấu sự khinh thường, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, lần này sẽ không giống như lần đó, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ lần này, ngươi sẽ thành trở thành đồng bọn của chúng ta.

Hãy tin vào bản thân nhiều hơn, ngươi thực sự có rất nhiều tiềm năng!"

Tống Hàng không để ý đến sự khinh thường của Antonio, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy cảm động.

Hắn cảm thấy được đại nhân Antonio trước mặt mới thật sự thích hợp làm đội trưởng, hắn rất cảm kích được Antonio công nhận, lập tức hạ quyết tâm nhất định phải trợ giúp đại nhân có được vị trí đội trưởng.

Hai người Luân Hồi bên cạnh Antonio tỏ ra khinh thường khi thấy Tống Hàng biểu hiện ra vẻ yếu đuối.

Được ủng hộ tinh thần mạo hiểm, thế giới tinh tế cổ vũ những người làm nhiệm vụ phải tích cực một cách hung hãn, việc tránh xa cốt truyện vì sợ hãi sẽ chỉ nhận được sự khinh miệt của mọi người.

"Được rồi, Tống Hàng đã giải thích rất rõ.

Ta tin rằng mọi người đều hiểu được tình huống này cũng không phải là trường hợp đặc biệt.

Có thể là do hiệu ứng cánh bướm mà chúng ta mang lại hoặc do nguyên nhân khác, nhưng kết quả đã như thế này.

Chúng ta không thể trốn tránh.

Bây giờ, ta chuẩn bị đi đến Rlyeh để hoàn thành nhiệm vụ nhánh.

Ai không muốn đi thì có thể trực tiếp rời khỏi đây, ta không ngại.

"

Căn phòng yên lặng một lúc, Antonio mỉm cười hài lòng, nói: "Vậy quyết định xong rồi, bây giờ chúng ta đến Hiệp Hội Thám Hiểm nhìn xem, tàu bay cũng đã được đặt trước mấy ngày, nhân thủ đầy đủ hết liền có thể xuất phát."

Mọi người gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Khi bọn họ thu thập xong, sắc trời bên ngoài khách sạn đã sáng, liền trả phòng và đi thẳng đến Hiệp Hội Thám Hiểm.

Hiệp Hội Thám Hiểm

Nam nhân đội mũ trùm đầu, khoác áo choàng ngồi trên ghế trong phòng khách, ngón tay thon dài trắng nõn hơi lay động, thu hồi pháp thuật truyền âm.

Gã tên là Tống Hàng, lần trước tiến vào thế giới dĩ nhiên là thế giới của Phong Hạnh sao?

Cậu đã gặp qua gã chưa?

Chu Vũ lục tung trong trí nhớ mạnh mẽ của mình, phát hiện thấy hình ảnh của hắn ở một góc nhỏ.

Bởi vì trí nhớ ngày càng mạnh mẽ, mọi chuyện phát sinh xung quanh cậu đều sẽ bị trí nhớ ghi lại thành ký ức mà lưu lại, vì vậy, để tránh cho não của mình bị nổ tung, Chu Vũ đã sớm mô phỏng theo phương pháp trong một tác phẩm điện ảnh mà cậu đã xem.

Phương pháp tạo ra một tòa cung điện ký ức trong tâm trí cậu, và sắp xếp tất cả những ký ức phức tạp này vào các hạng mục khác nhau, vì vậy cũng không khó để tìm thấy ký ức về người này.

À, nhớ ra rồi, là người đi ngang qua góc đường ở đời trước.

Chu Vũ thu hồi suy nghĩ, cảm thấy người này không phải là nhân vật quan trọng, bằng vào một lần gặp thoáng qua kia, hẳn là hắn sẽ không phát hiện ra cậu với khuôn mặt và cơ thể hoàn toàn thay đổi.

Chu Vũ ánh mắt có chút ảm đạm trong giây lát, cậu còn không nhận ra chính mình, huống chi là người từ bên ngoài kia!

Không còn để ý tới người từ bên ngoài này nữa, Chu Vũ nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đợi sự xuất hiện của đám người đó.

Sau khi Franken biến mất, cậu bắt đầu theo dõi chặt chẽ những người này, một bên học tập ma pháp, một bên tìm kiếm manh mối của họ ở khắp nơi, quả nhiên phát hiện bọn họ để lại một nhiệm vụ ở Hiệp Hội Thám Hiểm — hộ tống cố chủ trở về một hòn đảo nhỏ không tên ở phía Nam đại lục.

Khi Chu Vũ lần đầu tiên nhìn thấy nhiệm vụ này, cậu liền nghĩ ngay đến hình ảnh trong cốt truyện, một hòn đảo ẩn trong sương mù.

Dường như đây là nơi chuyện xưa bắt đầu.

Trong lúc lơ đãng, Chu Vũ lướt nhẹ qua mu bàn tay trái, trong lòng có cảm giác sầu muộn.

Vào thời điểm cậu đến được hòn đảo đó, chân tướng sẽ được đưa ra ánh sáng.

Cho dù Phong Hạnh là theo cậu mà đến hay bỏ cậu mà đi, mọi thứ sẽ có kết quả.

"Đại nhân ma pháp sư tôn kính, người tuyên bố nhiệm vụ đã tới rồi." Giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ vang lên, Chu Vũ vừa mở mắt liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.

Những người từ bên ngoài đến, tới rồi.

Antonio đi ở phía trước, nhìn nữ nhân viên ở quầy lễ tân cung kính mà khom lưng đối với một người không thấy rõ khuôn mặt, trong lòng vẫn có chút hoài nghi.

Vừa rồi hắn mới biết được, người đảm nhận nhiệm vụ của hắn thật sự là một ma pháp sư.

Làm sao có thể?

Bởi vì hắn không đổi quá nhiều đồng tiền vàng với Chủ Thần, cho nên mức trả cho nhiệm vụ cũng không cao, vậy mà dân bản xứ, ma pháp sư vẫn luôn tự cho là thanh cao lại chủ động nhận nhiệm vụ này? Hắn vốn cho rằng sẽ là một nhóm nhỏ lính đánh thuê đảm nhiệm nhiệm vụ!

"Xin chào."

Mũ trùm đầu buông xuống, thanh niên tóc vàng có làn da trắng mịn như tuyết, đôi mắt xanh lục bảo quyến rũ, nụ cười rất thân thiện, dáng người cao gầy ẩn hiện dưới lớp áo choàng cũng vô cùng mê người.

Ngay cả Antonio, người đã từng thấy qua vô số mỹ nhân ở thế giới tinh tế cũng không khỏi sững sờ, vì sắc đẹp của chàng trai trẻ tuổi này mà líu cả lưỡi, tròn mắt ngạc nhiên.

Nhưng dù sao hắn cũng khá lý trí, rất nhanh đã phục hồi tinh thần, trên mặt mang theo ý cười nói: "Đại nhân ma pháp sư tôn kính, chào ngài, ta thật không ngờ đại nhân tôn quý như ngài lại tiếp nhận nhiệm vụ này."

"À, ta chỉ tình cờ muốn đến bờ Nam để tìm một số tài liệu ma pháp quý hiếm thôi.

Các ngươi không cần nghi ngờ dụng ý của ta." Đôi mắt thanh niên vẫn dịu dàng, nhìn thấu sự băn khoăn của họ mà không có một chút tức giận.

So với quần thể ma pháp sư luôn luôn vô cùng cao ngạo mà nói, đây là một ma pháp sứ với tính khí tốt hiếm có.

Đứng ở phía sau cùng, trên mặt Tống Hàng đầy si mê mà nhìn người thanh niên, chỉ cảm thấy bọn họ rất có duyên phận với nhau, mấy ngày trước mới gặp nhau, hôm nay lại gặp một lần nữa.

Nhưng nhìn phong thái thanh cao của thanh niên, Tống Hàng tự biết mình, có chút xấu hổ mà cúi đầu.

Hắn vẫn còn quá yếu, cho dù là dân bản xứ của thế giới này, hắn cũng không có dũng khí theo đuổi.

Chu Vũ dễ dàng thể hiện những kỹ năng ma pháp khác thường của mình với những người ngoài này, thành công thu được ánh mắt kinh ngạc cùng mừng như điên của họ, rồi lừa gạt một chút việc không có tài liệu chứng minh thân phận của mình.

Mấy ngày nay cậu đã lật xem hết sách trong tàng thư thất của lão nhân.

Dựa vào khả năng lý giải mạnh mẽ và thiên phú ma pháp, cùng với ma lực dồi dào một cách dị thường trong cơ thể, tốc độ tu luyện ma pháp của cậu đủ sức làm khuynh đảo thế giới bên ngoài đến rớt tròng mắt.

Cậu không đến Hiệp Hội Ma Pháp Sư để kiểm tra tu vi của bản thân, cũng không biết chính xác trình độ của mình, nhưng cậu nghĩ mình vẫn có năng lực tự bảo vệ.

Mặc dù không thể đạt đến trình độ phất tay một cái liền biến tòa thành trì thành một đống đổ nát nhưng với một hòn đảo cơ bản là đủ rồi.

Loại suy nghĩ này nếu để cho những ma pháp sư cao cấp chỉ có thể thi triển ra một vài pháp thuật yếu ớt biết được, chỉ sợ ý muốn thắt cổ tự tử cũng có.

Đối với thế giới ma pháp thấp này, sức mạnh như vậy chỉ cơ bản đủ để phá vỡ một hòn đảo nhỏ? Cho dù đi ngang ở cả cái lục địa này cũng không thành vấn đề.

Hết ảnh này đến ảnh khác lại lóe lên trước mặt, Chu Vũ càng hiểu rõ hơn về cốt truyện.

Nhân loại nằm ngang dọc tứ tung trên bờ biển, những người đàn ông mặc áo choàng đen hành xử điên cuồng và một thiếu nữ ngây thơ tóc vàng.

Trên tế đàn, một con quái vật to lớn an tĩnh nằm trên đó, những cây đuốc bật lửa, bầu không khí u ám đáng sợ.

Không trung u ám với những đám mây đen trải rộng bầu trời, xúc tu khổng lồ vươn lên, tạo thành một cơn sóng thần bao phủ một nửa đại lục, nhân loại khốn khổ.

Đây thật sự là một bộ phim điện ảnh được chế tác rất lớn.

Chu Vũ hướng về những người từ ngoài đến mà cười, nhưng trong lòng lại nghĩ đến những chuyện không liên quan.

Cậu có một chút muốn xem toàn bộ phim điện ảnh này.

- ---------

Cảm ơn quả địa lôi của...!~ Cảm ơn các thiên sứ ~ yêu mọi người moah moah

Cũng cảm ơn dịch dinh dưỡng của thiên sứ nhỏ ~ Moah moah ~

Mẩu chuyện nhỏ:

Người áo đen: (đẩy cỗ xe ngựa qua) Chủ nhân! Chúng ta đã tìm thấy vật tế cho ngài! (đôi mắt lấp lánh)

Cthulhu: (kích động mà xốc lên trần xe ngựa) Tức phụ ơi!

Franken: (lạnh nhạt nhìn chằm chằm)

Cthulhu: (xoay người nôn mửa)

Ý thức thế giới thần quái: (che mắt không đành lòng nhìn) Chậc chậc chậc, quá thảm, thật sự là quá thảm!

Ý thức thế giới Cthulhu: (Im lặng ăn dưa) ta thấy vẫn còn tốt mà.

Ý thức thế giới thần quái: (kinh hãi) Nà ní?! Thẩm mỹ của ngươi quăng cho chó ăn rồi hả? (Lấy ra một con bạch tuộc nhỏ xấu xí) Lại đây, hãy nhìn cái này, nó trông như thế nào?

Ý thức thế giới Cthulhu: (mặt không biểu cảm) ừ, xinh đẹp giống ngươi.

Ý thức thế giới thần quái:...!(lấy dây chuẩn bị thắt cổ) Đừng cản ba! Ba xấu thế à? Ba muốn tự sát! Hu hu hu!

Ý thức thế giới Cthulhu: (lặng lẽ duỗi những xúc tu của mình để độn vào bên dưới chân thần quái)

Ý thức thế giới thần quái: (nghi hoặc) Hả? Tại sao ba không chết được? Hu hu hu, mặc kệ, ba muốn chết! (đung đưa lắc tới lắc lui).