【Thân hình cao lớn của con quái vật nằm trên tế đàn như một ngọn đồi nhỏ.

Đám người mặc áo choàng đen quỳ sát trên mặt đất và cầu nguyện, không ai quan tâm đến thống khổ được bộc lộ trong hơi thở mỏng manh của nó.

Máu tươi tùy ý chảy, nó rơi dần vào ảo giác.

Trước mắt xuất hiện cảnh tượng khi nó vừa chạy ra khỏi đoàn xiếc thú — nó đã giúp một người phụ nữ nhặt trái cây rơi vãi trên đất, chỉ để nhận lại được những tiếng la hét chói tai và những chiếc liềm, cuốc được giơ lên của những người đàn ông.

Nó chật vật mà bỏ chạy, trốn vào bãi rác trong khu ổ chuột, tránh khỏi sự truy đuổi, kêu giết của mọi người.

Khi đó, mùi xác chết thối rữa dường như vẫn còn quanh quẩn bên người, quái vật run rẩy một chút, đôi mắt hoàn toàn trở nên thất thần.

Nơi xa, một xoáy nước khổng lồ hình thành trên mặt biển, tầng mây tích tụ, một xúc tu khổng lồ nhô ra khỏi biển, khơi mào một cơn sóng thần to lớn.

Vào lúc này, thiên địa đổi sắc, toàn bộ đại lục đều bị bao phủ bởi bóng tối, các ma pháp sư địa vị cao quý bước ra khỏi cung điện xa hoa lộng lẫy, phát hiện nguyên tố ma pháp trong không hí đã biến mất không còn tăm hơi.

Tàu bay trên cao bị sét đánh rơi xuống, cả bầu trời đều trở thành vùng cấm.

Vị thần duy nhất trong thời đại đã thức tỉnh, mọi thứ sẽ trở lại trong vòng tay ôm ấp của vị thần vĩ đại, không ai có thể xúc phạm tôn nghiêm của thần minh.】

— trích từ 《 The Wrath of Cthulhu 》

*

Cthulhu đã ngủ say quá lâu, lâu đến mức uy danh của hắn đã biến mất khỏi sử sách, nó đã từng trải rộng trên toàn thế giới, bây giờ chỉ còn dư lại mấy vạn tín đồ.

Những tín đồ này đã chịu ảnh hưởng bởi thần lực tản mát ra từ giấc ngủ của hắn mà chủ động dâng lên tín ngưỡng, tất cả đều cuồng nhiệt đến gần như phát điên, điều này dẫn đến việc hắn đã trở thành Tà thần trong miệng của mọi người.

Nguyên bản hắn không muốn tỉnh lại, vì vậy hắn trực tiếp đặt nơi chính mình ngủ say ở chỗ sâu nhất của thế giới — Vực sâu Rlyeh.

Trước khi chìm vào giấc ngủ say, hắn đã rất hài lòng với nơi này, nghĩ rằng nó yên tĩnh mà lại thoải mái, rất phù hợp với anh ta.

Nhưng hiện tại, nơi ngủ say này lại trở thành vật cản cho việc thức tỉnh của hắn.

Thân thể hắn đã cứng đờ sau giấc ngủ dài, việc di chuyển xúc tu có chút khó khăn, rất khó để từ vực sâu của đáy biển nổi lên trên mặt.

Mặc dù về tổng thể nó không phải là vấn đề lớn nhưng nếu hắn muốn bắt đầu hoạt động cơ thể, hắn cần phải đảo loạn một nửa đại dương đến long trời lở đất, thời gian cũng rất lâu, mất vài tuần mới được.

Điều này khiến Cthulhu rất buồn rầu, bởi vì hắn đã không thể chờ đợi để được ôm nhân loại hắn yêu nhất vào lòng.

Lần trước hắn đã phải mượn dùng thể xác của mảnh nhỏ linh hồn bị tách ra khi hắn đang ngủ say để được gặp nhân loại hắn yêu, nhưng thật ra hắn rất khó chịu, hắn không thích nhân loại hắn yêu nhất bị những người khác đụng vào, cho dù là mảnh nhỏ linh hồn của chính mình cũng không được.

Vì vậy, sau đó hắn đã tiếp dẫn tinh thần của nhân loại hắn yêu về đây, đánh dấu lên dấu vết của chính mình.

Mặc dù nhân loại đáng yêu đó có vẻ rất tức giận.........

Cthulhu hoang mang mà buồn rầu nhúc nhích các xúc tu, gây nên một cơn sóng bão khác trên biển.

Hắn nhất định phải đi ra ngoài, đợi đến khi nhân loại đáng yêu kia biết được thân phận, nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhất định sẽ yêu hắn! Nguyên nhân của lần trước trở nên như vậy là bởi vì thể xác của mảnh nhỏ linh hồn quá xấu!

Cthulhu nghĩ vậy, các xúc tu của hắn lại cử động.

Hắn nhìn những xúc tu đầy mạnh mẽ, cường tráng, làn da bóng loáng, màu sắc tươi đẹp và tưởng tượng ra biểu cảm tràn đầy kinh ngạc trên khuôn mặt nhân loại hắn yêu khi thấy vẻ đẹp của hắn.

Trong lòng liền cảm thấy nóng lên, tâm trạng cũng trở nên phấn khích.

Nhưng vấn đề hiện tại là làm sao để nhanh đi ra ngoài.

Cthulhu rất ảo não, hiện tại hắn cực kỳ hối hận vì đã tự đào hố chôn mình, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ ra một biện pháp hay.

Hắn có thể thu hồi lại mảnh nhỏ linh hồn kia, như vậy lực lượng của hắn sẽ nhanh chóng quay trở lại, và hắn cũng có thể nhìn thấy nhân loại hắn yêu nhanh hơn!

Mảnh nhỏ linh hồn tách ra từ giấc ngủ say này gắn liền với một phần mười thần lực của chính Cthulhu, cho nên Cthulhu cho rằng có thể khôi phục một chút, một phần mười cũng là lực lượng, có thể tiết kiệm được thời gian thoát ra ngoài.

Pho tượng Cthulhu trên đảo Rlyeh phía trên vực thẳm Rlyeh lại bắt đầu truyền lại mệnh lệnh cho những tín đồ của hắn.

Các tín đồ cuồng nhiệt mà quỳ trên mặt đất, ngay lập tức lên đường đến Đế Quốc Taliyah, cần phải dâng vật tế phẩm lên cho thần minh.

*

Chu Vũ cầm một con cổ trùng đã được luyện chế thành công và đặt nó vào bên trong viên thuốc giả kim để ngụy trang, không thể không nói, tàng phẩm của gia tộc này thực sự rất phong phú, có rất nhiều tài liệu giả kim thuật cho dù ở bên ngoài có ra giá cao tới đâu cũng không có người bán.

Do đó, rất dễ dàng tìm được tài liệu để luyện chế ra loại cổ trùng này.

Hơn nữa không biết vì sao, ma lực trong cơ thể cậu rất dồi dào.

Thời điểm khi chế tạo cổ trùng, cậu đã trực tiếp dùng ma lực lướt qua rất nhiều bước chuẩn bị cần thiết từng làm ở thế giới trước.

Nhưng ngay cả như vậy, trong một thế giới khác, nơi mà vu thuật chưa từng xuất hiện trước đây, Chu Du đã dành rất nhiều thời gian để so sánh sự khác biệt cùng điểm đồng nhất từ các loại tài liệu khác nhau.

Chờ đến khi cổ trùng được luyện chế thành công, bên ngoài trời đã tối.

Chu Vũ bước ra khỏi phòng thí nghiệm với viên thuốc giả kim bọc cổ trùng trong tay.

Lão nhân chờ đợi bên ngoài lập tức đứng dậy nhìn viên thuốc trong tay cậu, trong mắt vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.

"Ăn đi." Chu Vũ đưa viên thuốc cho lão nhân, không để ý tới biểu hiện do dự của lão mà đi thẳng tới tàng thư thất bên kia hành lang.

"Ăn xong thì đến tàng thư thất tìm ta.

Ta sẽ chuẩn bị sách tịch mang đi." Chu Vũ đã rất nóng lòng muốn đi xem những cuốn sách ma pháp trong đó.

Do thiếu kiến ​​thức cơ bản về pháp thuật mà một học viên ma pháp cần phải có, cậu không biết trình độ hiện tại của mình như thế nào, cũng không có biện pháp nào để tiến xa hơn.

Điều này mà nói đã trở thành trở ngại lớn nhất đối với tình trạng muốn lập tức trở nên cường đại của cậu.

Trong thế giới này cá lớn nuốt cá bé, chỉ có liều mạng trở nên mạnh mẽ, cường đại hơn cậu mới có khả năng tìm được Phong Hạnh, cùng em ấy ở bên nhau.

Có không ít thứ nguy hiểm xuất hiện trong những hình ảnh cốt truyện đó, thông qua những hình ảnh kia, cậu biết được hiện tại chính mình vẫn còn quá yếu, chưa đủ tầm.

Bước đến giá sách có sách ma pháp ở bên đó, Chu Vũ nhanh chóng nhìn lướt qua tên sách và chọn ra những thứ quan trọng nhất cho vào túi.

Quyển sách rất nặng và dày, trong túi Chu Vũ đã mang theo rất nhiều tiền vàng, nhét vào cũng không vừa, cậu cảm thấy bất lực, cảm thấy mình vẫn còn hơi quá hấp tấp.

Dù sao những quyển sách này sẽ không tự mọc chân chạy mất được, hắn cũng không cần phải sốt sắng dọn sạch giá sách như vậy, mang theo một túi đầy sách trở về sẽ chỉ mang lại thêm phiền phức mà thôi.

Chu Vũ suy nghĩ một chút, cầm một quyển Nhập môn ma pháp theo, còn lại đều đặt trở về trên giá.

Cậu mở cuốn sách ma pháp được nghe nói là sách giáo khoa cơ bản cho tất cả ma pháp sư, lướt nhanh qua lời tựa và mục lục.

Cậu có trí nhớ rất tốt, về cơ bản là cậu có thể nhớ được sau khi nhìn qua một lần, có thể gọi là trí nhớ máy ảnh, đối với những kiến thức trong sách cũng hiểu rất nhanh.

Một lúc sau, Chu Vũ đã đọc xong một quyển sách ma pháp, cậu đóng sách lại, trầm tư một lúc rồi vươn tay ra, niệm chú theo hướng dẫn trong sách ma pháp.

"Phong chi tinh linh, nghe theo tiếng gọi của ta —" lời còn chưa nói xong, một cơn lốc xoáy cực lớn xuất hiện trước mặt Chu Vũ, thân hình Chu Vũ bị gió thổi đến đứng không vững, suýt chút nữa bị thổi bay.

Giá sách trước mặt còn xui xẻo hơn, sách bị thổi tung tóe xuống đất, bụi bay đầy trời.

"Dừng lại — khụ khụ khụ!" Chu Vũ mặt xám mày tro mà dừng động tác, bị bụi trong không khí làm cho ho sặc sụa, đành phải dừng pháp thuật lại.

Tại sao lại như vậy?

Chu Vũ cau mày, nghi hoặc khó hiểu.

Theo giảng giải trong cuốn sách ma pháp, người mới bắt đầu chỉ nên có thể triệu hồi một cơn lốc nhỏ trong lòng bàn tay! Làm sao cậu có thể mạnh như vậy, cũng không có cảm giác thân thể bị mất lực hay yếu ớt gì.

Chu Vũ lại lật giở cuốn sách để tìm xem mình có phải đã bỏ sót điều gì không.

Thậm chí cậu còn chưa hoàn thành niệm chú, làm sao pháp thuật này có thể thành công? Chẳng lẽ ma lực dồi dào trong cơ thể cậu chính là nguyên nhân?

Ở cửa, một người đàn ông trung niên đang mừng như điên mà nước mắt nước mũi giàn giụa đột nhiên sững người, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng, môi run rẩy không nói nên lời.

"Ma pháp sư! Thế mà ngươi lại là một ma pháp sư!!" Khuôn mặt người đàn ông trung niên vốn được xem là một đại thúc điển trai lại trở nên méo mó, cảm xúc trong mắt trở nên phức tạp, tôn kính đan xen với kinh ngạc, mừng như điên trộn lẫn với sợ hãi.

Quay đầu lại, Chu Vũ nhìn thấy người đàn ông trung niên sững sờ ở cửa, liền cất sách đi, nhún vai nói: "Thật xin lỗi, ta lỡ tay làm loạn nhà ông.

Ta sẽ bồi thường."

"Ma pháp sư đại nhân, xin tha thứ cho tôi vì đã hoài nghi! Cám ơn tấm lòng của ngài! Cám ơn ngài đã trợ giúp tôi lấy lại thanh xuân!" Người đàn ông trung niên quỳ xuống, đầu chạm đất, nước mắt rơi từng giọt xuống.

Lão thật sự không ngờ rằng mình sẽ có thể trở lại thời hoàng kim, lão, không, là hắn đã trở lại năm bốn mươi tuổi! Trở lại tuổi tráng niên chính trực, độ tuổi đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời, có trí óc linh hoạt và đôi tay nhanh nhẹn!

Vừa rồi hắn còn đang băn khoăn không biết thanh niên này có phải là hóa thân của ma quỷ cố ý đến dụ hắn tín ngưỡng tà giáo không, nhưng cảnh tượng vừa rồi lại khiến hắn muốn giết chết lão nhân xấu xa đã hoài nghi ma pháp sư đại nhân kia!

Một ma pháp sư trẻ tuổi lại có lực lượng cường đại như vậy, vận dụng ma pháp cho dù chỉ là một pháp thuật nhỏ cũng có thể trở thành một thế lực mạnh mẽ như vậy, làm sao có thời gian rảnh để tới hãm hại hắn, một lão già nghèo túng chỉ có hai bàn tay trắng!

Mặc dù trước đây gia tộc hắn đều là ma pháp sư, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, hắn bắt đầu khoe khoang chỉ để lôi kéo dụ hoặc Chu Vũ mà thôi.

Tuy rằng hắn ở đế đô thời gian lâu như vậy, nhưng hắn chưa từng thấy một ma pháp sư nào trẻ tuổi và có lực lượng mạnh như thế.

Hỏi hắn làm sao có thể không kính sợ khi đối mặt với một sự tồn tại như vậy?

Chu Vũ bình tĩnh nhặt hết sách trên sàn đặt lại trên giá, nói: "Những cuốn sách này trước tiên gửi ở chỗ ông, mấy ngày nữa ta sẽ đến lấy.

Giao dịch giữa chúng ta sẽ kết thúc sau khi ta đem sách đi."

Người đàn ông trung niên vẫn quỳ trên mặt đất như trước, lắc đầu như trống bỏi, hắn tha thiết nói: "Không, thưa đại nhân, tôi đã tính toán xong việc rời khỏi nơi này và đến đế đô để thực hiện lý tưởng của mình.

Căn nhà này tôi có thể trực tiếp đưa cho đại nhân! Vì báo đáp lòng nhân từ của ngài!"

Chu Vũ nhướng mày, hơi ngạc nhiên liếc nhìn người đàn ông trung niên, sau đó giả vờ từ chối một chút rồi đồng ý thỉnh cầu của hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt mừng như điên của người đàn ông, Chu Vũ thở dài trong lòng, không biết tổ tiên của gia tộc này khi biết có con cháu bất hiếu như vậy mà tùy tiện tặng nhà tổ cho người khác, có tức giận bò ra khỏi mộ không.

Sắc trời hoàn toàn âm trầm xuống, Chu Vũ bị cái tàng thư thất này làm cho trầm mê nghiên cứu sách không ngừng, cho đến khi người đàn ông trung niên tiến vào thắp nến, cậu mới nhận ra thời gian đã trôi qua rất nhanh.

Không ổn rồi!

Chu Vũ đau đầu đặt sách xuống, vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà này.

Cậu đã hứa với Franken sẽ về càng sớm càng tốt, điều này không tốt chút nào, đứa nhỏ ngay thẳng kia sợ là bị đói bụng cả một ngày.

Chu Vũ thầm hận chính mình lỗ mãng, thật sự quên mất thời gian, lập tức thi triển ra một ma pháp gió lốc trên người, dùng sức gió đẩy nhanh tốc độ cơ thể.

Nếu phương thức thi triển ma pháp này bị người ngoài biết được, nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc trầm trồ.

Phải biết rằng, trong thế giới này, chỉ có một số rất nhỏ ma pháp sư cao cấp có thể áp dụng các pháp thuật một cách linh hoạt, lại còn thường bị giới hạn bởi lượng ma lực tích trữ trong cơ thể, căn bản sẽ không làm được động tác bay lượn hay tăng tốc độ.

Ma pháp sư cũng được biết đến với thể chất yếu ớt của họ.

Mỗi trận chiến chắc chắn sẽ tránh đằng sau chiến sĩ để thi triển ma pháp từ xa.

Nhưng Chu Vũ thì khác, cậu có thể phân tích bản chất của từng loại pháp thuật một cách bình tĩnh và chi tiết, cải thiện nó và áp dụng nó vào mọi khía cạnh.

Nhiêu đó đã đủ gọi là thiên tài tuyệt thế ngàn năm khó gặp ở lục địa này rồi.

Nhưng Chu Vũ không hiểu rõ thực lực của mình, cậu chỉ cảm thấy thực lực của bản thân đã tăng lên một ít sau khi học được những pháp thuật này, còn lâu mới đạt được mục tiêu của cậu.

Ví dụ — chống lại Tà thần đó.

Nghĩ đến những gì Tà thần đã làm mấy ngày trước, Chu Vũ vẫn hận đến ngứa răng như cũ, suy nghĩ lung tung nhưng vẫn không hề chậm lại tốc độ.

Màn đêm sâu thẳm, ngôi sao trên cao tỏa ra ánh sáng mờ ảo trên con phố tối tăm.

Chu Vũ dừng lại bước chân, đồng tử co rụt lại, nhìn cánh cửa vỡ nát trước mặt, không nói nên lời.

Franken? Franken!

Chu Du giẫm lên những mảnh vỡ của cánh cửa, bước vào căn nhà vốn dĩ đẹp đẽ ngăn nắp này, thoáng nhìn liền thấy trên tường phòng khách có một hình vẽ bằng máu rất lớn.

Trước đây cậu đã nhìn thấy dấu ấn này trong lúc cảm nhận cốt truyện.

Mu bàn tay hơi nóng lên, hơi thở của Chu Vũ có chút không ổn, cảm xúc trong mắt bắt đầu quay cuồng.

Cậu đưa tay lên, nhìn thấy ký hiệu như được đánh dấu tỏa ra ánh sáng mỏng manh trên mu bàn tay, giống hệt dấu ấn bằng máu trên tường.

"Vai ác...!Tà thần..."

Chu Vũ thì thào gọi ra cái tên kia, tay nắm chặt thành quyền.

Rốt cuộc Tà thần kia là ai?

Liệu ma lực trong cơ thể cậu có liên quan gì đến hắn không?

Nói cách khác, hắn là...!Phong Hạnh?

- ---------

Cảm ơn quả địa lôi của...!~ Cảm ơn các thiên sứ ~ yêu mọi người moah moah

Cảm ơn lựu đạn...!~ cảm ơn! Thiên sứ nhỏ có tốn nhiều tiền không ~ ôm và hôn một cái ~

Lần này cốt truyện gốc được lấy cảm hứng từ "Frankenstein", và những ai quan tâm có thể vào xem, phim siêu hay!

Mẩu chuyện nhỏ:

Lão nhân: Làm sao một ma pháp sư cao thượng như thế có thể hãm hại lão nhân ta đang chỉ có hai bàn tay trắng?

Zhou Yu: (nhìn chằm chằm vào cuốn sách) ừ, ông nói đúng.

Cthulhu: (nâng xúc tu lên) Tức phụ ơi, nhìn ta, nhìn ta này! Nhìn vẻ bề ngoài tuấn tú của ta này! Tức phụ à, em không thấy thích chút nào sao? (Nháy mắt)

Franken: (nôn mửa)

Chu Du: (không nỡ nhìn thẳng) Ta không biết ngươi, cút đi.

Ý thức thế giới thần quái: (rối rắm) oắt con có phải bị say nắng không, sao nó nhìn thấy nó tuấn tú?

Ý thức thế giới Cthulhu: (ăn dưa trong im lặng) có thể là do lúc ngươi chẻ nó ra, sẵn chẻ não ra làm hai rồi! (bình tĩnh mà thu lại xúc tu)

Ý thức thế giới thần quái: (đôi mắt sắc bén mà khôn khéo) Ba cảm thấy có gì đó không ổn, cái nồi này ba không đội! Nói mau! Vừa rồi có phải ngươi giấu gì không? (Conan nhéo cằm nghi ngờ.jpg)

Ý thức thế giới Cthulhu:...!Quào, nhìn xem, nhãi con tức giận rồi! Nó lại muốn tới ăn ngươi! (lộ ra xúc tu)

Ý thức thế giới thần quái: (hoang mang lo sợ) A a a! Mau! Hộ giá! Ba yêu cầu được hộ giá! Oắt con bất hiếu sắp giết ba nó! (trốn vào trong lòng của Ý thức thế giới Cthulhu)

Cthulhu: (ánh mắt lạnh nhạt) hừ, cẩu nam nam..