Cảm xúc của Triệu Vũ Hân trở nên cực kỳ không ổn định trong không gian đầy áp bức và đáng sợ này, khuôn mặt vốn xinh đẹp trở nên có chút méo mó.

"Làm sao, làm sao đây! Bùa hộ mệnh còn hữu dụng không?"

Liễu Tráng cũng có chút hoảng loạn, dù sao vừa rồi bọn họ vẫn đang đi về tòa khu dạy học cũ, hiện tại không biết đây là chỗ nào.

Sự thay đổi đột ngột này và nỗi sợ hãi trước nguy hiểm chưa thể biết trước thật sự thử thách ý chí của con người.

"Đừng hoảng loạn! Bùa hộ mệnh vẫn còn đó! Chắc không sao đâu...!Mày! Đi lên đằng trước!" Vẻ mặt Liễu Tráng ảm đạm, sau một lúc trầm ngâm, hắn hung ác ra lệnh cho Chu Vũ đang đứng ở giữa đội.

Triệu Vũ Hân khó hiểu nhíu mày:

"Sao, anh muốn trả thù? Cũng không phải lúc này.

Chúng ta phải thoát ra ngoài trước rồi tính sau, chờ thêm ba ngày, sau khi đi ra ngoài chờ Chủ Thần đến đón, tới lúc đó thằng nhóc bản xứ này còn không phải tùy chúng ta chơi đùa sao?" Triệu Vũ Hân nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến tim cũng phát ngứa của Chu Vũ, lộ ra nụ cười ám muội.

Chu Vũ nhìn đám người không coi ai ra gì này, vẻ mặt thất thần, trong lòng trăm mối suy nghĩ.

Cái gì bản xứ? Chẳng lẽ.....!

Chu Vũ nghĩ tới thái độ kiêu ngạo của đám người kỳ quái ban nãy, cùng với hai chữ "cốt truyện" không ngừng được lặp lại, trong đầu liền nảy ra một suy đoán.

Kiếp trước, cậu cũng đọc rất nhiều tiểu thuyết, đối với từ xuyên không cũng không xa lạ.

Hành động của những người này hoàn toàn phù hợp với việc người ngoài khinh thường các nhân vật trong cốt truyện, tiểu thuyết gốc, tự cho mình là giống loài thượng đẳng.

Hơn nữa, bọn họ vừa đề cập đến một danh từ — Chủ Thần.

Kiếp trước, khi cậu làm trong mảng internet, đối với các sự kiện hot trên mạng biết không ít, năm đó từng có một đoạn thời gian cụm từ "vô hạn lưu" thịnh hành nên cậu cũng không thấy xa lạ.

Vô hạn lưu, có thể gọi là dòng chảy vô hạn, tức là đi vào các thế giới khác nhau để thực hiện các nhiệm vụ dưới sự điều khiển của một hệ thống nhất định hoặc Chủ Thần.

Các thế giới này không giới hạn trong các tác phẩm văn học, điện ảnh, truyền hình.

Chu Vũ nhìn hành lang tối tăm, đẫm máu, đoán rằng đây có thể là thế giới của phim kinh dị.

Vậy cậu đóng vai nhân vật nào?

"Thằng nhóc này là nhân vật trong cốt truyện, nên có thể dùng làm lá chắn.

Dù sao nó vốn dĩ đã chết trong cốt truyện gốc rồi." Ánh mắt Liễu Tráng u ám nhìn chằm chằm Chu Vũ, làm cậu ghê tởm muốn nôn.

Tốt lắm, cậu biết rồi, cậu là nhân vật pháo hôi, là loại nhân vật không thể sống sót sau ba tập trong phim truyền hình, và có lẽ sẽ không sống sót quá một giờ ở đây.

Nghĩ đến đây, Chu Vũ cảm thấy có chút vô lực cúi đầu xuống.

Dù là ai đi chăng nữa, biết được mình sắp chết sẽ không có tâm trạng tốt, nhất là khi biết rằng các chết của mình chỉ là một nét mực dưới ngòi bút của một nhà biên kịch ở thế giới nào đó.

Triệu Vũ Hân nhoẻn miệng cười, nói:

"Được rồi, vẫn là anh Tráng suy nghĩ thấu đáo, Hàm Hi, kéo nó lên phía trước đi!"

Chu Vũ đang trừng mắt thất thần, bị Chu Hàm Hi đẩy mạnh lên phía trước, bởi vì lực đẩy quá mạnh, cậu loạng choạng suýt ngã vào đống thịt nát trước mặt.

"Khụ khụ!"

Ngực cậu có chút ngột ngạt, hẳn là ban nãy té ngã đập mạnh ngực xuống đất.

Trong hành lang dài âm u, hít thở cũng mang theo mùi máu tươi, cậu cảm thấy phổi có chút đau đớn, rất muốn ho ra ngoài.

"Đừng làm ồn nữa, nếu không tao sẽ cắt lưỡi mày xuống!" Liễu Tráng đi phía sau Chu Vũ, cau mày bất mãn.

Chu Vũ phải kiềm chế ý muốn ho khan, cảm thấy chính mình vô cùng thê thảm.

Vất vả lắm mới sống lại được, bây giờ sắp kết thúc rồi sao? Mình đúng là vô dụng mà, cái gì cũng không làm được, muốn bảo vệ đứa nhỏ kia thì em ấy lại chết oan chết uổng, thậm chí còn phải nhờ quỷ hồn của em ấy cứu cậu thoát ra, cho dù như vậy, cậu cũng không thể thoát khỏi kết cục tử vong.

Chu Vũ tự giễu mà giật giật khóe miệng, không hề do dự, đi thẳng vào hành lang.

Sớm muộn gì cũng chết, vậy có gì đâu phải sợ! Hy vọng sẽ có một con lệ quỷ đi ngang đây, như vậy trước khi chết cậu có thể kéo thêm một người chết cùng! Đặc biệt là tên biến thái chết tiệt này, ít nhất phải giữ hắn ở lại đây không để hắn có cơ hội hại người khác, như vậy cái chết của cậu cũng sẽ có giá trị một chút.

Trên hành lang đầy vết bẩn, mỗi một bước đi đều sẽ dẫm lên máu tươi hoặc một ít thịt nát không rõ.

Đèn trên hành lang vẫn mờ ảo như mọi khi, trong những góc tối ánh đèn không thể chiếu đến, đều làm cho người khác liên tưởng những chuyện không tốt.

Chu Vũ im lặng đi về phía trước, Liễu Tráng đi phía sau vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, một khi phát hiện cậu đi chậm lại sẽ hung hăng đẩy một cái, thỉnh thoảng trong miệng còn không ngừng nguyền rủa cậu.

Chu Vũ tin rằng nếu lúc này Liễu Tráng cầm roi trong tay, nhất định sẽ là chủ nô thời hiện đại.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Chu Vũ nhúc nhích đôi tay bị còng một chút, mí mắt rũ xuống, chuẩn bị sẵn sàng sẽ giữ chặt một người chết chung.

"Chi chít chít chít —" Tiếng kêu như chuột phát ra từ sâu trong hành lang.

Đám người Triệu Vũ Hân bắt đầu cảnh giác, cầm vũ khí dao phay, thanh sắt trong tay chuẩn bị sẵn sàng đón địch.

Chu Vũ bị bọn họ ngoan cố lôi kéo, cứ như vậy che ở đằng trước, nhìn một đoàn quái vật đang chen chúc tới.

Đó là một đám quái vật giống như con dơi, nhưng mặt của chúng là khuôn mặt nhăn nheo của lão già, miệng đầy răng sắc nhọn.

Nhìn hàm răng lóe sáng, mọi người đều hiểu rõ, nếu bị thứ này cắn vào, xương cốt nhất định cũng bị nhai nát.

"Chi chi chít chít —!" Đàn quái vật dơi đã phát hiện mùi máu tươi phía trước, lập tức xông lên.

Đồng tử Chu Vũ giãn ra, tại thời điểm quái vật muốn đụng vào người, cậu nhắm chặt hai mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng khi bị cắn cậu sẽ túm chặt Liễu Tráng phía sau làm đệm lưng.

Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không xảy đến, lông mi Chu Vũ run rẩy, lại mở mắt ra.

Đám quái vật đó bay đến trước mặt cậu một lúc, sau đó tản ra xung quanh.

Mà đám người Triệu Vũ Hân mang bùa hộ mệnh trên người, cũng không bị quái vật tấn công, bọn họ cũng được coi là bình an vô sự.

"Ha, quả nhiên là bùa hộ mệnh có tác dụng!" Triệu Vũ Hân nhìn đám quái vật dơi bay ra xa, nở nụ cười hưng phấn, "Như vậy, bây giờ chúng ta đi tìm hiểu đây là tòa khu dạy học nào, sau đó cứ đi xuống lầu, còn sợ cái gì?"

Liễu Tráng cũng nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, khó hiểu nhìn về phía Chu Vũ, nói:

"Nhưng sao nó lại không có chuyện gì?"

Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Chu vũ, Chu Vũ mặt không biểu cảm nhìn lại, trong lòng rất tiếc nuối kế hoạch vừa rồi không thành công, quái vật cũng không giúp cậu.

"Có thể là trong phạm vi của bùa hộ mệnh.

Trong phim, một lá bùa hộ mệnh có thể che chở bốn năm người, chúng ta có nhiều bùa như vậy, thằng nhóc bản xứ này cũng được hưởng một chút là bình thường." Triệu Vũ Hân trả lời một cách thờ ơ.

Bọn họ không biết là, bùa hộ mệnh trong tay bọn họ cũng không phải loại trong phim kia, lá bùa họ cầm trên tay kém hơn rất nhiều so với bản gốc về độ che phủ và thời gian hoạt động.

"Chúng ta đi nhanh lên, lúc này còn nói về mấy chuyện linh tinh làm gì!" Nhìn thấy Liễu Tráng có chút hoài nghi, Triệu Vũ Hân nhíu mày, có chút nóng nảy.

Ở lâu trong Quỷ Vực, tính tình của Triệu Vũ Hân càng lúc càng không che giấu được, nói chuyện cũng cứng rắn ép buộc vô cùng, như là một con người khác, không còn sự dịu dàng giả dối lúc ban đầu.

Triệu Vũ Hân không để ý đến Liễu Tráng, tiếp tục đi về phía trước, Chu Hàm Hi ngây thơ mờ mịt đi theo Triệu Vũ Hân, Liễu Tráng rớt lại phía sau, sắc mặt âm trầm kéo theo Chu Vũ.

Dần dần, bọn họ bắt đầu cảm thấy nôn nóng vì hoàn cảnh xa lạ, không hề có cảm giác xác định phương hướng, đi loạn lung tung.

Cuối cùng họ phát hiện ra rằng, nơi này chính là một mê cung, họ không thể tìm thấy lối ra để rời đi.

Mỗi hành lang đều rất giống nhau, bọn họ đi tới đi lui, đều là những cảnh tượng như nhau, như thể họ đang không ngừng xoay quanh tại chỗ, tìm không thấy đường ra.

Không biết đã qua bao lâu, cảm xúc của mọi người có chút áp lực, mùi thuốc súng càng ngày càng nặng.

Cuối cùng, khi Triệu Vũ Hân với Liễu Tráng không thể kiềm chế được cảm xúc và bắt đầu cãi nhau, bỗng có tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên cạnh.

Họ nghe thấy tiếng bước chân nhưng không để trong lòng.

Rốt cuộc, vừa rồi bọn họ cũng gặp phải rất nhiều quỷ quái, bọn chúng đều chủ động né tránh họ, điều này khiến cảnh giác của bọn họ thả lỏng đến mức thấp nhất.

"À, đám người mới các ngươi vẫn chưa chết?"

Một giọng nói trầm thấp mệt mỏi vang lên, đám người Triệu Vũ Hân giật mình, ngừng cuộc cãi vã, quay đầu nhìn người vừa tới.

Là đội trưởng Đội Luân Hồi — Trịnh Càn.

"Là anh?" Triệu Vũ Hân kinh ngạc nói, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.

Cô liến nhìn lại, phát hiện Đội Luân Hồi với nhân số đông bây giờ đã không thấy bóng dáng, người duy nhất xuất hiện trước mặt họ là người đội trưởng này, căng thẳng trong lòng mới thả lỏng một chút.

Những đội viên bên đó kinh nghiệm phong phú, trang bị vũ khí đầy đủ, so với những người mới vừa mới bước vào không gian luân hồi thực hiện nhiệm vụ như bọn họ, hoàn toàn không thể so sánh.

Một phần nguyên nhân khiến đám người Triệu Vũ Hân phải tìm chỗ ẩn nấp là vì tránh né Đội Luân Hồi, bởi vì họ đang nắm trong tay thứ quan trọng nhất — bùa hộ mệnh, nếu bị người khác phát hiện họ cất giấu riêng, sợ là sẽ xảy ra tranh chấp.

Trịnh Càn cầm trong tay một khẩu súng có hình thù kỳ dị, chân thành nói:

"Gặp nhau là duyên phận, không bằng chúng ta đi cùng nhau sẽ tốt hơn, tôi biết nên đi hướng nào!"

Triệu Vũ Hân cùng Liễu Tráng nhìn nhau, do dự, cuối cùng Liễu Tráng vẫn còn khá bình tĩnh nói:

"Làm sao chúng tôi biết được anh thật sự biết đường? Không phải hiện tại anh đang mắc kẹt ở đây sao?"

Tinh thần Trịnh Càn có chút mệt mỏi, dù sao hắn cũng bị bao nhiêu quỷ quái chặn đường truy đuổi, có thể nói là nguy hiểm rình rập, tinh thần của hắn vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ.

Nhưng hắn vẫn cười tươi, nói:

"Các người không cần tin, nhưng tôi sẽ không bao giờ lấy mạng sống chính mình ra nói giỡn.

Trong tay tôi có thứ có thể chỉ dẫn phương hướng trong này, xét thấy hướng đi của các người, sợ rằng càng đi càng xa cửa thoát.

Tôi mời các người đi chung vì nhiều người, cơ hội sống sót cũng cao hơn.

Các người xem hiện tại chỉ còn một mình tôi đứng đây cũng nên biết rõ nơi này nguy hiểm đến mức độ nào!"

Đúng là như vậy thật, Triệu Vũ Hân cùng Liễu Tráng nhìn vẻ mặt mệt mỏi kiệt sức của Trịnh Càn, cùng những vết máu trên người không biết thuộc về ai, trong lòng có chút bị thuyết phục.

Bọn họ không biết đường, nếu cứ tiếp tục đi vòng quanh như vậy, cho dù không bị quỷ quái giết chết thì cũng bị chết đói, người trong Đội Luân Hồi này đương nhiên biết nhiều hơn bọn họ, ít nhất có thể đi ra ngoài, nếu không đi theo hắn, bọn họ không biết liệu họ có thể thoát khỏi đây không.

"Được rồi, hoan nghênh đàn anh tham gia với chúng tôi." Triệu Vũ Hân mỉm cười chào đón, rõ ràng, cô ta đã chịu đựng đủ cảnh đi lại lung tung khắp hành lang này rồi, người này nói cũng đúng, nhiều người thì nhiều sức, cơ hội sống cao hơn.

Không thấy trong phim kinh dị, cứ đánh lẻ một người sẽ chết đầu tiên sao.

Bị Quỷ Vực mê hoặc tâm trí, bọn họ không hề suy xét đến trình độ hung ác của người sống sót cuối cùng trong Đội Luân Hồi này, có lẽ biết, nhưng bọn họ cho rằng bên mình người đông thế mạnh, ưu thế vẫn lớn hơn, dù sao hiện tại bọn họ chỉ muốn chạy thoát khỏi đây, việc khác để thoát được rồi nói sau.

Trịnh Càn cũng cười, nhìn dáng vẻ không chịu chút thương tổn nào của bọn họ, trong mắt lóe lên một tia sáng, nói:

"Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Gió lạnh thổi qua hành lang khiến đèn treo trong hành lang rung chuyển.

Phong Hành biến thành một bóng đen ẩn trong góc tối, hắn nhìn thấy học trưởng bị còng tay một cách đáng thương, bị đẩy lên phía trước làm vật mở đường, tròng mắt lập tức đỏ như máu.

Không ai có thể tổn thương anh ấy! Các ngươi! Đều! Đáng chết!

"Khà a —!!!"

Âm thanh quỷ dị vang lên.

Hành lang u tối phía trước, một bóng đen đứng thẳng khiến mọi người khủng hoảng.

- ---------

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn quả địa lôi của Thủy niết (^_^) x2, Hay nghe nói, yy_yy, cảm ơn các thiên sứ ~ yêu mọi người ~ moah moah ~ ôm không muốn buông!

Còn muốn cảm ơn dịch dinh dưỡng của Quân vô hưu x10, Ngàn diệp tiểu từ x2, Thiên Nhất Các x2, Trăng hôm nay x25, Mumuz3III, Thiên tình, Đuốc tây hơi hơi x5, Đuốc cá, Ánh sáng sinh động ~biu x5, Tiểu bạch châu, Angelo x10, Mặc trầm ~ cảm ơn các tiểu thiên sứ ~ moah moah ~

Mẩu chuyện nhỏ:

Chu Vũ: (mắt cá chết) tôi nhất định kéo thêm một người làm đệm lưng!

Phong Hạnh: (cười si mê) học trưởng, để em làm đệm lưng cho anh! (giết sạch sẽ hết những người khác) những người khác đều đã đi rồi.

Sương đen: (quay về méc chỉ hướng Chu Hàm Hi)

Phong Hạnh: (mỉm cười âm trầm) muốn chết đúng không?

Chu Hàm Hi: (mặt dại ra) không, không muốn hu hu hu

Liễu Tráng cùng Trịnh Càn: (run bần bật) cơm hộp của bọn tôi còn, còn, còn chưa có tới......