"Là bảo vệ thực tập? Sao anh lại...!ở đây?"

Trong lòng Chu Vũ có dự cảm xấu, đối diện với người bảo vệ trẻ tuổi.

Bảo vệ thực tập, cũng chính là Liễu Tráng, nở nụ cười tự nhận là phong lưu phóng khoáng, nói:

"Anh là bảo vệ, vì sao không thể ở đây? Nhưng còn bạn học sinh này, đúng là không ngoan nha, tới giờ này vẫn còn ở lại trường."

Chu Vũ nhíu mày, nói:

"Xin lỗi, em về liền đây." Người này chắc chắn có vấn đề, cảnh vật xung quanh quỷ dị như vậy, sắc mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, tự nhiên như mọi thứ không có gì thay đổi.

"Hay là đừng về, bây giờ trời cũng tối rồi, chi bằng ở lại đây nghỉ ngơi đi, trong phòng bảo vệ có giường để nằm nghỉ đó." Liễu Tráng liếm khóe miệng, ác ý trong mắt cũng không thèm che giấu.

Chu Vũ cảm nhận được tâm trạng của tên bảo vệ này không được bình thường, trong lòng dường như có ác ý sâu sắc và khinh thường cậu, coi thường cậu như một kẻ thấp kém còn hắn ta như thể là một người bề trên.

"Tránh ra!" Sắc mặt Chu Vũ lạnh xuống, không muốn nói chuyện với loại người khó chịu như vậy.

Liễu Tráng không những không tránh ra, ngược lại tiến lại càng gần, Chu Vũ xoay người sang hướng nào hắn liền chặn hướng đó, biểu tình hưng phấn đầy biến thái, giống như đang hưởng thụ cảm giác vô lực không thể chạy thoát của Chu Vũ.

Chu Vũ không muốn tiếp tục dây dưa với tên biến thái này, đá mạnh vào chỗ giữa hai chân của hắn.

Liễu Tráng vốn đang mang biểu tình nghiền ngẫm nhìn Chu Vũ, bị ăn một đá làm hắn gập người thành như con tôm, nằm co quắp trên mặt đất không dậy nổi.

Thật ra vừa rồi hắn có thể thấy được hành động của Chu Vũ, nhưng không biết vì sao, khi hắn chuẩn bị đỡ đòn nhưng chỉ trong nháy mắt, cả người hắn trở nên nặng nề vô cùng, giơ tay còn khó khăn, nói chi đến linh hoạt đỡ đòn phản kích.

Vốn dĩ kỹ năng đánh nhau của hắn thuộc số một số hai trên thế giới tinh tế, nếu xét theo lẽ thường mà nói, quá đơn giản cho hắn để đối phó với một học sinh trung học.

Nhưng không nghĩ tới khi ở trong phạm vi Quỷ Vực này, hành động của hắn lại bị hạn chế, vừa rồi giống như có một đồ vật nặng mấy trăm kg đè trên người hắn, không thể động đậy.

Tương phản với tình huống của Liễu Tráng, lúc này Chu Vũ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, rất giống như mỗi một lần cậu hít thở sẽ càng làm cho cậu trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu bọn họ có đôi mắt âm dương, họ có thể nhìn thấy toàn bộ lệ quỷ ở Quỷ Vực đều đè trên người Liễu Tráng, mà bên phía Chu Vũ lại được sương đen vây kín người không để lộ một sơ hở, giống như hiệp sĩ trung thành bảo vệ người thương của hắn.

"Tốt nhất đừng để tôi gặp lại anh!" Sớm muộn gì cũng phải bắt hắn vào cục cảnh sát!

Chu Vũ cảm giác được biến hóa trên người, có chút giật mình nhưng cũng không nghĩ nhiều, lạnh lùng nói một câu liền chạy nhanh về phía cổng trường.

Càng kéo dài thời gian càng có thêm biến cố, vừa rồi chỉ cần ở lại một chút liền gặp phải chuyện phiền phức này, có trời mới biết hắn có đồng bọn hay không!

"Bắt lấy nó! Nó chính là một số điểm lớn!"

Chu Vũ cạn lời, vậy mà đoán trúng thật.

Cậu nghe thấy tiếng Liễu Tráng gọi đồng bọn từ phía sau, lập tức tăng tốc.

"Hàm Hi! Bắt lấy thằng nhóc đó! Nhớ phải cầm bùa hộ mệnh trong tay!" Giọng nói sắc bén của một người phụ nữ vang lên, Chu Vũ cảm thấy có một người từ phía sau đang nhanh chóng đến gần cậu.

Người phía sau càng lúc càng gần, đột nhiên bên tai dường như có tiếng rên rỉ gì đó, nhất thời mất tập trung.

Sau đó Chu Vũ bị đâm sầm vào người —!!!

Cậu bị người phía sau đè nặng xuống đất, cảm giác toàn bộ lồng ngực đều bị đè đến sắp phun máu.

"Khụ khụ khụ!" Chu Vũ ho khan một tiếng yếu ớt, trong miệng có mùi rỉ sắt.

Đừng ra tay tàn nhẫn như vậy chứ, đánh nội thương luôn rồi.

"Tôi bắt được nó rồi, chị Vũ Hân!" Người phụ nữ sau lưng thốt lên một tiếng vui mừng, cũng không hề giảm lại sức lực, ấn mạnh vào vai Chu Vũ, Chu Vũ cảm thấy vai cậu sắp bị bóp nát.

Trời ạ, sao người này mạnh vậy!

"Làm tốt lắm, Hàm Hi là giỏi nhất!" Triệu Vũ Hân đi tới, nhìn Chu Vũ đang bị áp chế, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

"Không ngờ là còn rất đẹp trai, hoàn toàn khác với trong cốt truyện ~" Triệu Vũ Hân duỗi móng tay sơn đỏ ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Chu Vũ, quay đầu nói với Liễu Tráng: "Mặc dù đúng là đẹp trai thật, nhưng anh cũng đừng bụng đói ăn quàng đến mức này chứ, lại bị con nít đánh cho thành thế này, hừ ~"

Nhìn Triệu Vũ Hân đang giễu cợt, mặt mày Liễu Tráng u ám, tư thế đi đường có chút quái gở, miễn cưỡng nở nụ cười, nói:

"Thế nào, chỉ là sai lầm nhất thời thôi, tôi quên mang theo bùa hộ mệnh, nên không thể dùng sức!"

Trong mắt Triệu Vũ Hân hiện lên vẻ khinh miệt, nhưng cô ta không nói gì.

Ở trong Quỷ Vực, ham muốn của mỗi người đều sẽ tăng lên, Liễu Tráng và Triệu Vũ Hân cũng không ngoại lệ, bởi vì giữa hai bọn họ cũng không còn cảm giác khi mới gặp mặt, đều dần lộ ra gương mặt thật, trong lòng cả hai đều biết rõ đối phương là loại người gì.

Chỉ có Chu Hàm Hi vẫn ngốc nghếch như ngày nào.

"Đi thôi, Hàm Hi, chúng ta trở lại phòng y tế.

Đồ ăn đã có sẵn.

Hôm nay chúng ta sẽ không ra ngoài.

Sáng mai chúng ta sẽ đổi địa điểm." Triệu Vũ Hân kêu Chu Hàm Hi lấy còng tay đã chuẩn bị sẵn bắt lại nhân vật trong cốt truyện, thảnh thơi đi đằng trước.

Chu Hàm Hi gật đầu, cất bùa hộ mệnh, còng lại đôi tay của Chu Vũ, bắt đầu kéo cậu theo như kéo gà.

Chu Vũ bị kéo đi, bước chân loạng choạng và tuyệt vọng.

Đúng là vừa ra khỏi hang sói lại vào hang cọp, cậu cũng quá vô dụng, cảm thấy càng thêm có lỗi với Phong Hạnh vì ban nãy đã ra tay cứu giúp.

Dựa vào lá bùa hộ mệnh, đám người Triệu Vũ Hân băng qua khuôn viên trường một cách thản nhiên, không kiêng nể gì, đi về phía phòng y tế trong tòa khu dạy học cũ.

Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, sương đen vây quanh Chu Vũ đã bị bùa hộ mệnh áp chế, không thể nào đến gần cậu, hoảng đến mức xoay quanh mấy vòng.

*

Phong Hạnh nhìn Đội Luân Hồi hiện tại chỉ còn vài người, đứng chần chừ trước cửa ban A3 của khối 7, nở nụ cười khát máu đầy phấn khích.

Hì hì hì — chết chết chết chết chết chết!!!

Đám người Trịnh Càn được đưa đến đây trong nháy mắt, còn đang lúng túng, cho đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy tên của lớp học, bọn họ mới biết được cái gì là tuyệt vọng.

Đây thật sự là lớp 7 ban A3 của Phong Hạnh!

Phải biết rằng, đây là nơi Phong Hạnh bị đẩy xuống, là nơi ngưng tụ oán khí của Phong Hạnh, có thể nói là trung tâm của toàn bộ Quỷ Vực, độ nguy hiểm của nơi này cao hơn rất nhiều so với các khu vực xung quanh! Nếu không có chuẩn bị đầy đủ, có ai dám đến đây chịu chết!

Vậy mà bọn họ lại đến được.

Mọi người bắt đầu tuyệt vọng.

"Chúng ta cần phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt, đi mau!" Vào thời khắc mấu chốt, Trịnh Càn vẫn rất bình tĩnh, lập tức lấy ra chiếc la bàn mà mình dùng lần trước, chuẩn bị rời đi theo hướng kim la bàn.

Nhưng trời không chiều lòng người.

Từ khi lấy la bàn ra, kim la bàn cứ quay liên tục, cứ như không hề có ý dừng lại.

Lúc này, thời gian là sinh mạng, nhưng kim la bàn vẫn chưa dừng lại, và Trịnh Càn không còn đủ kiên nhẫn để chờ nó dừng lại.

"Chết tiệt!"

Trịnh Càn trầm giọng mắng một câu, nói với những người còn lại: "Từ trường ở đây quá mạnh, la bàn đã mất hiệu lực rồi.

Chúng ta đi hướng cầu thang, cho dù bên đó có cái gì đi nữa! Tuyệt đối không thể ở lại nơi này!"

Lý Hoa Xà luôn luôn là người ủng hộ trung thành của đội trưởng, không nói hai lời liền đi theo Trịnh Càn.

Anh Lưu cũng theo sát.

Họ không để ý rằng Sa Lôi ở cuối đội không di chuyển, cứ đừng bất động tại chỗ, không nhúc nhích.

Cô ta tình cờ đứng đối diện với cửa sổ lớp học, qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, có thể nhìn thấy một bóng đen đằng sau, bàn tay của nó nắm chặt lấy đầu cô ta.

Khuôn mặt luôn xinh đẹp của Sa Lôi đã tái nhợt tuyệt vọng như người sắp chết.

Cô không thể cử động, chỉ có thể phát ra âm thanh nhỏ từ cổ họng của mình.

"Không...!Không!..." Tiếng hét đột ngột dừng lại.

Sa Lôi mở to đôi mắt đến cực hạn, khoảnh khắc tiếp theo, máu tươi bắn đầy bức tường hành lang bên cạnh, và cô ta hoàn toàn không phát ra tiếng động nào nữa.

"Hì hì hì —" Bóng đen nhìn vài người đang chạy về phía hành lang cách đó không xa.

Máu! Muốn thật nhiều máu!

Anh Lưu chạy cuối cùng phụ trách quan sát tình hình phía sau.

Đột nhiên hắn dừng lại, đôi mắt vô hồn, sắc mặt như rút hết máu, dần trở nên xanh trắng.

Lý Hoa Xà đi theo Trịnh Càn, nhìn thấy cầu thang trước mặt, nhưng đột nhiên bị anh Lưu từ phía sau túm lấy bả vai.

"Anh Lưu, làm gì vậy, nhanh lên! Bây giờ còn rủ đánh nhau gì nữa! Có não hay không thằng ngu này! Mạng sống quan trọng hơn! Trở về được tôi chủ động đứng ra cho anh đánh!" Khuôn mặt Lý Hoa Xà vốn rất đẹp trai đang trở nên méo mó vì sợ chết.

Hắn nhìn anh Lưu còn đang giữ chặt hắn, tức muốn nổ!

Đột nhiên đồng đội heo chặn hắn lại khi hắn đang chạy trốn, đây là muốn chọc cho hắn tức chết đúng không!

"A —" Anh Lưu ngẩng đầu, mỉm cười một cách quỷ dị, trong miệng phát ra một âm thanh kỳ quái.

Lý Hoa Xà kinh hãi la lên, một tay đẩy Anh Lưu xuống đất.

"Đội trưởng! Anh Lưu bị nhập xác rồi! Chạy mau!" Lý Hoa Xà tăng tốc chạy song song với Trịnh Càn.

Trịnh Càn nhìn thân thể Anh Lưu động tác mất tự nhiên nhưng lại lao đến với tốc độ cực nhanh, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó nhìn.

Cả hai người nhanh chóng chạy khỏi hành lang, bắt đầu đi xuống cầu thang, chạy như điên về phía trước.

Bọn họ hết lần này tới lần khác quay lại bắn Anh Lưu, nhưng đều vô dụng, ngược lại còn chọc giận nó, tốc độ đuổi theo càng nhanh hơn.

Anh Lưu từ phía sau liên tục phát ra những âm thanh quỷ dị, nhanh chóng tiến lại gần hai người họ.

Thấy súng đạn đã không còn nhiều, một tia sáng hung ác lóe lên trong mắt Trịnh Càn, hắn vung tay hất ngã Lý Hoa Xà đang chạy bên cạnh xuống đất.

"Không! Đội trưởng! Cứu tôi với! Đừng bỏ tôi!" Lý Hoa Xà bị Anh Lưu bắt được, sợ hãi gọi vị đội trưởng mà hắn vẫn luôn xem như thần, giờ phút này lại ra tay tàn nhẫn với hắn.

Nhưng đội trưởng phớt lờ hắn ta, và rời khỏi tầng lầu này ngay sau đó.

Anh Lưu xé nát thân thể Lý Hoa Xà khi hắn vẫn sống, mùi máu tanh hấp dẫn những loại quái vật gần đó, thịt nát trên mặt đất nhanh chóng bị ăn hết, chỉ còn lại vết máu đỏ và mùi máu tanh nồng nặc chứng tỏ nơi đây vừa xảy ra cái chết thảm khốc.

Trịnh Càn liều mạng bỏ chạy, quỷ quái gặp trên đường đều bị hắn ta đẩy lùi bằng súng đạn, nhưng vẫn có một ít lệ quỷ cứng đầu còn bám theo.

Bất đắc dĩ, Trịnh Càn lấy ra chiếc la bàn cuối cùng cũng ngừng xoay, đi theo hướng kim la bàn, đi vào một văn phòng cũ nát, mở cửa trốn vào trong.

Dựa vào tấm cửa, hắn thở hổn hển, ánh mắt đầy tiếc nuối.

Đương nhiên, hắn ta sẽ không cảm thấy áy náy về cái chết của Lý Hoa Xà, nhưng Lý Hoa Xà vẫn còn rất nhiều đạn dược thần quái, đúng là đáng tiếc.

Nhìn vào số ít vật dụng còn lại trong ba lô không gian, hắn lấy ra một loại hắn đã từng tiêu tốn rất nhiều điểm thưởng để mua trang bị lên người.

Vật phẩm này được gọi là bùa ẩn hình, có thể tạm thời tránh thoát sự đuổi bắt của quỷ quái, được sử dụng 10 lần và mỗi lần kéo dài một giờ.

Mặc dù vật phẩm này không thể làm hắn hoàn toàn trở nên vô hình trước mặt quỷ quái nhưng bọn chúng sẽ không phát hiện ra hắn trong phạm vi gần, chỉ cần tìm chỗ trốn an toàn, rời đi tầm mắt của chúng sẽ không phải sợ trường hợp quỷ ma đột ngột xuất hiện sau lưng khiến hắn không thể phòng bị nữa.

Nói chung, đây là một vật phẩm hữu ích, đặc biệt là trong các thế giới quỷ thần, có thể gọi là Thần Khí, nhưng tiếc là chỉ có một.

Trịnh Càn cũng không muốn chia sẻ với người khác, cũng không muốn dùng trong trường hợp bình thường, lãng phí số lần dùng.

Hiện tại hắn là người duy nhất còn sống trong đội, tình hình cũng rất nguy cấp, lấy ra dùng là vừa vặn.

Nghe thấy âm thanh ngoài cửa xa dần, Trịnh Càn kiên nhẫn đợi một lát, xác định được đám quỷ quái đã từ bỏ tìm kiếm hắn, lúc này mới chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.

Giây tiếp theo, không gian lần nữa rung chuyển, không gian lại bắt đầu phân cách.

Trịnh Càn thở phào một hơi, thả lòng tinh thần căng thẳng quá độ, nắm chặt tay nắm cửa.

Rất nhanh, không gian ngừng chấn động, lúc này Trịnh Càn mới mở cửa, thấy không gian bên ngoài đã thay đổi.

Vốn dĩ chỉ là một hành lang cũ nát, giờ lại đầy vết máu và những khối thịt vụn rải rác.

*

Bên kia, đám người Triệu Vũ Hân cũng ở trong phạm vi chấn động của không gian, trong chớp mắt, không gian xung quanh bọn họ cũng thay đổi.

"Làm sao có khả năng này! Không gian không thể bắt đầu phân cách sớm như vậy được!" Triệu Vũ Hân nhìn hành lang nhuốm đầy vết máu, nghiến răng nghiến lợi.

Chu Vũ thờ ơ lạnh nhạt nhìn hết thảy.

- ---------

Tác giả có lời muốn nói: Đáp ứng yêu cầu của các thiên sứ, tác giả ngốc sẽ điều chỉnh lại chiều cao của vai chính Chu Vũ là 1m78~( ̄▽ ̄~)~

Cảm ơn quả địa lôi của yy_yy, Tam hoa làm nhân viên quét rác x2, Một mộng không, Quỷ tỉ ~ yêu mọi người, cảm ơn các thiên sứ đã ủng hộ, tác giả ngốc sẽ nỗ lực cập nhật chương mới!

Còn muốn cảm ơn dịch dinh dưỡng của Diều diều diều hoa diên vĩ x15, Cửu rượu x20, Con bướm ngũ vị hương x10, Am hiểu hoa x6, Quỷ tỉ x25, Angelo x2, Một mộng không x10, Một ly rượu nhỏ, Biết rồi x2, Tiểu bạch châu x5, Tào huyền lượng tiểu mê muội, Không não x30 ~ cảm ơn các thiên sứ ~

Mẩu chuyện nhỏ:

Liễu Tráng và Chu Vũ trong trạng thái đánh lộn: (gà mổ nhau)

Phong Hạnh trong trạng thái tra tấn: (cực kỳ tàn ác)

Cha già ở một bên rơi nước mắt cảm động: Con trai! Giết nhiều người cùng một lúc như vậy có mệt không ~( ̄▽ ̄~)~ để ba xoa tay cho con, con tranh thủ giết thêm đi!

Phong Hạnh: (lờ đi, nhìn sang Chu Vũ) học trưởng, cô ta đang bắt nạt anh đúng không? (ánh mắt âm trầm nhìn về phía Chu Hàm Hi)

Chu Hàm Hi: (nở nụ cười chuẩn bị dắt chó đi nhận cơm hộp) nghe nói cơm rất ngon.

Sa Lôi: (rưng rưng nước mắt) cơm hộp ăn ngon lắm! (gắn hai bên đầu lại) nhưng mà có hơi đau QAQ

Liễu Tráng cùng Trịnh Càn: (khóc lóc thảm thiết) Vâng, chúng tôi đã dựa vào bản lĩnh của chính mình đặt trước cơm hộp rồi! Hết chương sau là ship tới nơi luôn!.