Edit: cereniti

Có một số việc, đã sớm được an bài.

—— Trình Mạc Nhiễm

Cô của Trình Mạc Nhiễm - Trình An Vận cùng dượng Trình An Bang là vợ chồng, nhưng, bởi vì họ đã lớn tuổi, của cải cũng đầy đủ, nên sẽ không tính sẽ sống mãi trên đất Thương Hải, định sẽ lui về ẩn cư, hai người quyết định sẽ đi tuần trăng mật lần hai, sống một cuộc sống Thần Tiên Quyến Lữ, đi khắp các danh lam thắng cảnh.

Gia đình cô của Trình Mạc Nhiễm có một cặp sinh đôi, Trình Tướng Nhu cùng Trình Dĩ Mạt, hai người họ đều là sinh viên đại học B. Quan hệ giữa Trình Mạc Nhiễm và chị em họ xưa này khá tốt, phần lớn tuổi thơ của hai chị em đều do hắn chăm sóc.

Tương Nhu là một cô bé hiền lành ít nói, luôn khiến hắn cảm thấy bình yên, mà Dĩ Mạt, là một cô quỷ con bướng bỉnh, ba ngày hai bữa cứ chạy đến công ty của hắn, muốn hắn dẫn cô đi tham gia các bữa tiệc, bảo rằng muốn câu một con rùa vàng, bữa tiệc cách đây mấy ngày là do nhà họ Vệ làm chủ, nha đầu này lại để mắt đến Vệ Nam, nói phải theo đuổi anh ta cho bằng được. Ngày ngày đến xin hắn làm cầu nối cho hai người, đến mức mỗi khi Vệ Nam thấy hắn liền chạy như bị ma đuổi.

Ngày nọ, hắn đáp ứng cô và dượng hắn sẽ đưa hai cô bé này đi làm khách, sau sẽ đưa hai người họ về trường.

"Anh họ, anh Vệ Nam gần đây có nhắc tới em không?" Dĩ Mạt ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tay cầm các đĩa DVD trên xe.

Trình Mạc Nhiễm biết trước cô sẽ hỏi những lời này, giữ bình tĩnh, cố nén cười: "Không có!"

Nha đầu kia cảm thấy có chút mất mác: "A!"

Trình Mạc Nhiễm tiếp tục lái xe, Dĩ Mạt lại hỏi: "Anh, vậy anh có bạn gái chưa?"

"Cái cô nhóc này, cũng có chút quan tâm đến anh nhỉ, vậy em đoán xem anh có chưa?" Trình Mạc Nhiễm cảm thấy cô nhóc này thật rảnh rỗi.

"Hừm, em nghĩ, anh chưa từng có bạn gái, mấy cái cô oanh oanh yến yến kia nói dễ nghe là bạn gái tạm thời, nói không dễ là bạn giường, đúng chứ!" Dĩ Mạt cực kì hiểu người anh họ này.

"Cô nhóc, lời này mà em cũng nói được? Không biết em ở trường học cái gì, may cho em là cha mẹ em không nghe thấy đấy." Trình Mạc Nhiễm bắt đầu thấy buồn cho ai đó sau này sẽ làm bạn trai cô.

"Hừ, hiện tại là xã hội gì, em đã lên đại học, bọn họ sao có thời gian để ý em, cả ngày chỉ biết mỗi hưởng tuần trăng mật! Quan trọng nhất là em đã trưởng thành, cha mẹ cũng không có lý do gì để quản cuộc sống của em! Có đúng hay không chị?" Dĩ Mạt giơ lên chiếc cằm nhỏ, hỏi Trình Tương Nhu đang ngồi sau xe.

"Đừng hỏi chị, chị chẳng nghe thấy gì cả." Tương Nhu lập tức né tránh câu hỏi, mấy lời cô em gái này nói, ngay cả người chị là cô đây đôi khi cũng không chấp nhận được.

"Hừ, tiểu quỷ nhát gan.".

Trình Mạc Nhiễm lái xe, người lạnh lùng như hắn, ngược lại đã bị hai chị em họ chọc cười.

"Anh, em có người quen là đàn chị hoa khôi của khoa! Có muốn em giới thiệu cho không, chẳng những xinh đẹp, học giỏi, còn là người rất tốt ." Dĩ Mạt như một bà mối, khen lấy khen để nhà gái.

"Trong cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì vậy? Em khi nào đã trở thành một bà mẹ, suốt ngày lo lắng chuyện hôn nhân của anh?" Trình Mạc Nhiễm gõ đầu Dĩ Mạt một cái.

"Hừ, dù gì, em cũng không muốn anh họ đáng kính của mình làm người thứ ba, cho nên mỹ nữ hoa khôi cứ để cho đàn anh họ Mộ vậy!"

"Anh, hẹn gặp lại!" Hai cô bé cùng nhau vẫy vẫy tay với Trình Mạc Nhiễm.

"Ừm!" Trình Mạc Nhiễm cũng cười chào tạm biệt hai cô nhóc, nhấn nút kéo kính cửa sổ chuẩn bị lái xe về công ty.

Những ngã ba trong sân trường đại học rất nhiều, vậy nên việc lái xe là một chuyện thật không dễ dàng, hắn đang quẹo cua, chợt phải thắng gấp, thiếu chút xíu liền đụng vào người nọ, Trình Mạc Nhiễm trong lòng cũng khá hoảng sợ, sau đó lập tức xuống xe nhìn người đã ngã vào ven đường.

Lương Ngân bị xe đâm trúng nhẹ, cứ như vậy ngã trên mặt đất, cô mặc áo tay ngắn và quần sọt, vậy nên cánh tay cùng bắp chân đã được tiếp xúc thân mật với đất mẹ, cô cảm thấy khá đau, rít vào một hơi không khí.

Lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên “Cô không sao chứ!" Sau đó cô liền bị một cái bóng thật to che kín.

Lương Ngân ngẩng đầu, bởi vì người nọ đứng ngược sáng, Lương Ngân híp mắt vẫn không thấy rõ bộ dáng của hắn, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng màu đỏ của trời chiều vây quanh hắn hệt như một vầng sáng, trông hắn cứ như một thiên sứ.

"A, không sao." Lương Ngân đáp lại, cũng thử đứng dậy.

Khi Trình Mạc Nhiễm thấy Lương Ngân, hắn không dám tin trên thế giới này lại có một cô gái thanh tú đến thế, hắn thậm chí hoài nghi cô được sinh ra trong một thế giới tinh khiết, cuối cùng hắn vươn tay, ý muốn giúp cô đứng dậy.

"A, cám ơn." Lương Ngân vỗ vỗ chân, sau đó nhận sự giúp đỡ của hắn mà đứng lên.

"Để tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra chút" Trình Mạc Nhiễm là một thương nhân, hắn cẩn trọng với mọi thứ.

"Không cần, thật không sao đâu, anh không cần vì tôi mà tốn nhiều thời gian quý báu của anh." Lời Lương Ngân nói là lời thật, nhìn xe và cách ăn mặc của người này cũng biết hắn là một người không tầm thường. Cô vuốt vuốt quần áo, cố nở một nụ cười.

"Cho tôi biết tên của cô để sau này có gì tiện liên lạc." Trình Mạc Nhiễm đột nhiên có suy nghĩ muốn biết thêm về cô.

"Không cần, thật không cần, tôi thật sự không sao." Lương Ngân cố hết sức tránh né hắn, muốn đi thật nhanh, cô sắp trễ giờ hẹn với Mộ Nghĩa.

Trình Mạc Nhiễm thấy cô có ý cự tuyệt, cũng không có nói gì thêm, đưa danh thiếp cho cô, sau liền lên xe.

Trình Mạc Nhiễm nhìn thấy thẻ sinh viên cô mang theo, khóe miệng không khỏi giương lên.

Trên tấm thẻ nhỏ có tấm hình của một cô gái đơn thuần nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, cùng tên “Lương Ngân, sinh viên năm hai khoa Anh Ngữ". . .

Trình Mạc Nhiễm thầm nghĩ cô chính là mỹ nhân hoa khôi mà Dĩ Mạt nói, thật xứng danh!

Lần thứ hai Trình Mạc Nhiễm gặp lại cô là tại buổi tọa đàm tại đại học B của Vệ Nam, không biết hiệu trưởng đại học B nghĩ gì, bởi vì hắn cùng Vệ Nam hiện tại chỉ là thương nhân tương đối thành công, chứ không phải là giáo sư, hắn nên nói gì chứ, hắn thẳng thừng cự tuyệt, nhưng Vệ Nam lại đồng ý.

Cho nên ngày đó hắn chỉ ngồi dưới khán đài, Vệ Nam ở trên sân khấu thật có dáng dấp của một giáo sư, người ta hỏi hắn đáp thao thao bất tuyệt.

"Anh có muốn ăn chút gì không, đây là kem trà xanh, rất ngon!" Một giọng nữ mềm mại vang sau lưng Trình Mạc Nhiễm.

"Anh không muốn, em ăn đi!" Xem ra là một đôi tình nhân.

“Anh cứ cầm đi đã, trời khá nóng, anh đổ mồ hôi khá nhiều, lau đi."

"Thật là, em ăn giùm anh đi, nghiêm túc nghe." Cậu sinh viên có chút khó chịu.

Giọng cô gái cũng trở nên buồn bã, "Ừm" một tiếng.

Trình Mạc Nhiễm quay đầu lại nhìn, phát hiện, là Lương Ngân, sau, hắn chú ý đến cậu sinh viên bên cạnh cô, hắn nhíu mày liếc mắt nhìn, hắn là người từng trải, trình độ nhìn người biết tính khỏi phải bàn, Trình Mạc Nhiễm chỉ liếc nhẹ liền biết dã tâm của cậu sinh viên trẻ tuổi này không nhỏ.

"Là anh!" Lương Ngân trông thấy hắn, cô mang máng nhớ đã từng gặp hắn đâu đó, mặc dù ngày đó cô không có thấy rõ diện mạo, nhưng cô nhớ đại khái hình dáng của hắn, góc cạnh khuôn mặt anh tuấn của hắn rất đặc biệt.

Trình Mạc Nhiễm gật gật đầu với Lương Ngân: "Chào em."

Mộ Nghĩa cũng chăm chú nhìn người đàn ông với bộ vest thẳng thớm phía trước.

"Chuyện ngày đó, tôi thật sự xin lỗi." Trình Mạc Nhiễm thử tìm đề tài, bởi vì hắn thấy cô có vẻ rất ngán ngẩm với buổi tọa đàm, thì ra không phải mỗi cô gái đều bị cái tên Vệ Nam kia hấp dẫn, hắn âm thầm cười.

"Không sao, ngài Trình." Lương Ngân là một người rất đơn giản, như Quách Kính Minh nói, cô là dạng người không biết thế nào là phòng bị.

"Ha ha, em còn nhớ tôi?" Trình Mạc Nhiễm thấy cô biết họ của hắn, lòng bỗng dưng có chút kích động.

"Đúng vậy, tôi có xem qua danh thiếp, anh chính là đối tác của công ty Vệ Thị, tổng giám đốc Trình Mạc Nhiễm!" Lương Ngân bình thường cũng có nghe mấy tin đồn tình yêu của các vị tổng giám đốc, cán bộ .... con người trước mắt này có đủ loại chuyện tình ong bướm.

"Ngài Trình đây là tổng giám đốc Trình Mạc Nhiễm?" Mộ Nghĩa thốt ra một câu kinh ngạc.

"Phải! Đúng rồi, ngài Trình, đây là bạn trai của tôi, Mộ nghĩa." Lương Ngân như cô bé ngốc cười híp mắt giới thiệu.

Trình Mạc Nhiễm cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái với Mộ Nghĩa, sau đó lại xoay người, tiếp tục nghe Vệ Nam diễn giải, lòng tính toán một thứ gì đó không rõ.

Mà sau lưng, Lương Ngân cũng không để ý rằng người phía trước cùng người bên cạnh mình có chút khác thường, cũng không dự liệu được chuyện sắp xảy ra sẽ khiến cô khó có thể tiếp nhận, thậm chí sẽ làm cho cô mất tất cả.