Edit: cereniti

Trình Mạc Nhiễm hắn cố ý sau khi quan hệ với cô, rời đi khách sạn, hắn thậm chí để người cô trần truồng chỉ đắp một chiếc chăn mỏng một thân một mình ở đó, hắn muốn dạy cho cô gái cao ngạo không biết thân phận kia một bài học.

Hội nghị trưa nay, hắn không biết mấy người kia nói những gì, lòng không yên, ngay cả cà phê thư kí pha cho hắn cũng bị hắn gạt tay đổ xuống nền đất.

Thư kí Dương hôm nay phát hiện ông chủ của mình có chút khác lạ.

Có lẽ không chỉ có mỗi cô, "Thư kí Dương, tổng giám đốc Trình hôm nay bị sao vậy, hội nghị bắt đầu chưa được 1 giờ đồng hồ đã kết thúc?" Người nói là quản lý bộ nghiệp vụ.

"Thật xin lỗi, quản lý Trương, tôi cũng không biết tổng giám đốc có vấn đề gì, cho dù biết tôi cũng không thể trả lời." Sau, Thư kí Dương xoay người cùng mũi giày cao gót đi khỏi.

Nếu đổi lại là một người khác nói, Thư kí Dương có lẽ sẽ nói với hắn thêm mấy câu, nhưng, cái tên Trương Đại Niên này thì miễn.

Trương Đại Niên nhìn bóng dáng của Thư kí Dương, lòng ngứa ngáy, khi nào thì cô nhóc này mới bị hắn đặt lên giường nhỉ? Mùi vị chắc hẳn rất . . ., ha ha, Trương Đại Niên sờ sờ cằm, vừa toan tính những điều xấu xa vừa đi vào phòng làm việc mình.

Trình Mạc Nhiễm lần đầu tiên mất tinh thần đến vậy, mắt nhìn tài liệu, suy nghĩ thì bay đến đâu đó, trong đầu chỉ hiện lên sự nhiệt tình của cô ấy tối qua, nụ hôn vụng về, thân thể xinh đẹp, trằn trọc nằm dưới hắn, lay động chập chờn, tiếng rên rỉ kiều mỵ, hớp hồn hắn tột cùng.

"Mẹ nó!" Trình Mạc Nhiễm bực bội gầm nhẹ một tiếng, mọi thứ trên bàn đều bị hắn quét xuống đất.

Dương Nhụy nghe được tiếng thét, lập tức đi vào xem ông chủ.

Đẩy cửa ra liền nhìn thấy trên chiếc thảm lông dê màu trắng đầy rẫy những giấy tờ tài liệu hỗn độn, còn có cả ly cà phê Blue Mountain cô mới pha, loang lổ phía trên như những vệt mực tròn. . .

"Tổng giám đốc Trình, ngài . . .?" Dương Nhụy muốn hỏi hắn có cần người dọn dẹp không.

"Thư kí Dương, dời tất cả hội nghị hôm nay xuống, tôi muốn ra ngoài, mọi người hôm nay cứ tan việc đúng giờ." Trình Mạc Nhiễm mặc vào áo khoác vào.

"Nhưng, tổng giám đốc Trình, hôm nay ngài có. . ."

"Dời ngày khác đi." Dương Nhụy chưa nói hết lời, Trình Mạc Nhiễm đã thay cô kết thúc, hơn nữa là với giọng nghề nghiệp, cấp dưới không được xía vào....

Dương Nhụy không nói gì, ai bảo hắn là ông chủ của cô, chỉ đành phải nói: “Vâng." Tiếp tục dọn dẹp đống hỗn độn trên sàn.

Trình Mạc Nhiễm lái xe trở lại khách sạn.

"Thật xin lỗi, cô gái buổi sáng đã đi khỏi." Tiếp viên trong khách sạn đáp.

"Đi rồi?" Giọng Trình Mạc Nhiễm cao hơn mấy bậc, hắn thật không thể tin, cô có thể đi ra ngoài.

"Đúng vậy, thưa ngài Trình."

"Tôi biết rồi." Trình Mạc Nhiễm lái xe đến bờ biển. Tựa người vào ghế hút thuốc.

Tối hôm qua là đêm đầu của cô, khi ấy hắn thật bất ngờ, sau khi tiến vào cô một nháy mắt kia, hắn liền hối hận, đến tột cùng có sai hay không!

Nhưng, cô vì sao rời đi? Cô tại sao không tới tìm hắn?

Hắn vốn nghĩ cô sẽ giống những cô gái khác, sau khi lên giường sẽ khóc lớn kêu to tìm đến hắn, hoặc mấy tuần lễ sau sẽ mang theo tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện đến tìm hắn phụ trách!

"Ngân Ngân, sao cậu không ăn gì? Cậu không phải. . . Khụ, mệt muốn chết?" Tang Vũ dù sao vẫn là một cô gái nhà lành, cô không thể bật thốt ra câu nói đó.

Mặt Lương Ngân “soạt” một tiếng liền đỏ. Cúi đầu, yên lặng ăn đồ Tang Vũ gắp cho cô.

Cô hiện tại một mực nghĩ tới Mộ Nghĩa, anh tại sao không nhận điện thoại của cô! Nam chính trong tiểu thuyết đều chờ nữ chủ tỉnh lại, sau đó sẽ tiếp tục vành tai và tóc mai chạm nhau, hô mưa gọi gió, tại sao hắn lại đi trước? Cô không trách anh, hay muốn anh phụ trách! Sao đến giờ anh vẫn chưa liên lạc với cô!

"Này, Ngân Ngân, cậu lại ngẩn người à?" Tang Vũ nhìn Lương Ngân cứ cắn đũa ngẩn người, liền cho rằng cô bị kích thích quá độ.

"A, mình ăn đây, mình ăn đây”.

"Ngân Ngân, sắp thi cuối kì rồi, cậu vẫn chưa học gì! Về thôi, chúng ta đi thư viện đi! Ừm, đàn anh có thể quá bận, cho nên không thể nghe được điện thoại. . . !" Tang Vũ cũng cảm thấy lý do này dở tệ, nhưng, cô phải an ủi Lương Ngân, không thể để cô đau lòng ....!

"Ừm." Lương Ngân không yên lòng đáp trả, lòng cứ suy nghĩ đâu đâu... Cảm giác không thoải mái lần nữa ra tái hiện.

Trình Mạc Nhiễm cuối cùng vẫn lái xe tới đại học B tìm Lương Ngân, chính hắn cũng cảm thấy mình thật hèn mọn, vì một cô gái mà tới đây "chờ cửa" .

Lúc này Lương Ngân vừa đúng ăn xong cơm với Tang Vũ định trở về phòng, thì thấy người đàn ông từng bị cô tức giận mắng vô sỉ, dựa vào chiếc Porsche mui trần, hút thuốc, gương mặt thối tha của hắn như có điều cần suy nghĩ.

Lương Ngân thấy hắn, vội vàng lôi kéo Tang Vũ bước nhanh qua, vốn tưởng rằng có thể tránh được hắn, nhưng, vẫn bị hắn gọi lại.

"Lương Ngân, đứng lại!" Có chút tức giận.

Tiếng la mắng kèm theo tức giận, khiến Tang Vũ sợ hết hồn. Thân thể Lương Ngân có chút cứng đơ, sau cô bảo Tang Vũ lên lầu trước, cô có chuyện cần nói với tên "Bệnh thần kinh" kia.

Tang Vũ biết Trình Mạc Nhiễm từng chú ý tới Lương Ngân, lo lắng liếc xem Lương Ngân một cái, sau đó mới lặng lẽ lên lầu.

"Không biết ngài Trình tìm tôi có việc gì?" Lương Ngân hiển nhiên bình tĩnh, khiến Trình Mạc Nhiễm tức giận hơn.

Lương Ngân nhận thấy được khí giận quanh người hắn, không dám quá lỗ mãng, lá gan của cô rất nhỏ. Theo quán tính nói một câu: "Không có việc gì, tôi đi trước." Sau đó xoay người định chạy trốn.

Trình Mạc Nhiễm căn bản không cho cô cơ hội, thoắt cái liền bắt được cánh tay của cô, kéo cô về phía mình, xoay cô lại. Lương Ngân bất thình lình bị hôn đến ngẩn người, miệng khẽ há ra càng khiến hắn dễ dàng xâm nhập, khi đầu lưỡi hắn chạm tới được chiếc lưỡi hương vị ngọt ngào của cô, Lương Ngân đột nhiên hung hăng cắn Trình Mạc Nhiễm.

Trình Mạc Nhiễm bị đau, vội đẩy cô ra, tạo khoảng cách giữa hai người, bé hạt tiêu này thì ra cay đến vậy!

"Anh, anh, đồ lưu manh?" Lương Ngân tức giận không biết nên nói cái gì cho phải. Theo quán tính lui xuống vài bước.

"Tôi lưu manh, vậy cô thì sao, tối hôm qua sao không mắng tôi lưu manh? Còn nhiệt tình đáp lại?" Trình Mạc Nhiễm cũng không phải là người có kiên nhẫn gì, hắn đi thẳng vào vấn đề, có một loại nam nhân, tức giận liền nói ra lời ác độc, hắn đại khái là loại đó.

"Cái gì?" Lương Ngân đột nhiên có cảm giác như bị sấm sét đánh giữa trời quang, hắn vừa mới nói cái gì? Tối hôm qua? Tối hôm qua như thế nào?

Trình Mạc Nhiễm biết mình nói sai, loại chuyện như vậy nên tìm nơi nào khác nói mới đúng, cô gái này vừa nhát gan lại xấu hổ.

"Anh lặp lại lần nữa, tối hôm qua thế nào?" Lương Ngân đột nhiên nổi điên vọt tới trước mặt Trình Mạc Nhiễm, bắt lấy áo sơ mi của hắn.

"Tối hôm qua, cô rất nhiệt tình." Trình Mạc Nhiễm mập mờ tiến tới bên tai cô, nhẹ nhàng nói.

"Người tối hôm qua là anh!?" Giọng Lương Ngân rất lớn, giống như dốc tất cả hơi sức bật ra.

". . ." Lúc này đến phiên Trình Mạc Nhiễm không biết nói gì. Cô gái này sao lại không sợ thẹn mà nói lớn đến vậy.

Lương Ngân thấy Trình Mạc Nhiễm không nói lời nào, trong nháy mắt, trái tim liền bắt đầu nặng trĩu. Sau đó như không dám tin, xông tới, bắt lấy cổ áo của hắn liền hỏi: "Anh nói lại lần nữa, anh nói lại lần nữa xem, tối hôm qua rốt cuộc là sao?" Giọng Lương Ngân có chút run rẩy, đôi môi cũng run rẩy theo, thậm chí thân thể cũng có chút run, bàn tay nắm cổ áo hắn cũng vậy.

". . . . . ."

Tay Lương Ngân đột nhiên trượt xuống, xoay người bỏ chạy về phía kí túc xá nam, cô phải tìm được Mộ Nghĩa, cô muốn Mộ Nghĩa nói người tối hôm qua không phải là Trình Mạc Nhiễm, mà là anh.

"Mộ Nghĩa, Mộ Nghĩa, anh mở cửa đi, mở cửa đi." Lương Ngân không để ý đến chuyện bị bác trai dưới kí túc xá ngăn, cô đi tới phòng Mộ Nghĩa, rõ ràng trên cửa có một ổ khóa thật to, nhưng Lương Ngân vẫn dùng sức gõ cửa.

Nam sinh trong túc xá cũng nghe được giọng cô, im lặng mà nhìn, hoa khôi của khoa Anh Ngữ như phát điên gọi tên tài tử khoa Thương Mại, lớn tiếng bảo cậu ta mở cửa.

Trình Mạc Nhiễm bị Lương Ngân dọa sợ, thấy nhiều người vây xem cô, liền tiến tới kéo cô đi, Lương Ngân kêu gào, không được, cô phải tìm được Mộ Nghĩa.

Lương Ngân ở trên đường đánh đấm Trình Mạc Nhiễm, "Buông tay, khốn kiếp, anh buông tay ra! Tôi muốn đi tìm Mộ Nghĩa, tôi muốn đi tìm Mộ Nghĩa!"

Trình Mạc Nhiễm liều mạng trực tiếp kéo cô lên xe.

Lương Ngân lúc này thấy giãy giụa không có hiệu quả liền cắn hắn, muốn hắn để cô xuống, nhưng Trình Mạc Nhiễm nhịn đau, mặc cô cắn. Đến khi Lương Ngân mệt mỏi, mới nhả ra.

Trình Mạc Nhiễm nhìn cánh tay đã đầm đìa máu tươi của mình. Tim của hắn cũng theo đó đau đớn, quả nhiên, cô bị hạ thuốc, mà không phải chỉ bị uống say, cho nên mới không biết người tối hôm qua cùng cô mây mưa chính là hắn, cô lại nghĩ đó là Mộ Nghĩa! Hắn trong lòng hừ lạnh một tiếng, như đang cười nhạo mình tự đa tình, cũng như đang cười nhạo Mộ Nghĩa cứ như vậy chắp tay trao cô gái mình thích cho hắn.

"Cô muốn biết gì cứ hỏi tôi! Trình Mạc Nhiễm không để ý đến cánh tay, trực tiếp hỏi cô gái khi nãy kêu gào khóc nức nở giờ lại bình tĩnh miệng nói lầm bầm: "Tôi muốn tìm Mộ Nghĩa, tôi muốn tìm Mộ Nghĩa. . . Sao lại như vậy? Làm sao lại như vậy?".

"Không cần tìm Mộ Nghĩa, người tối hôm qua là tôi, chính là tôi, nhìn tôi, người tối hôm qua chính là tôi!" Trình Mạc Nhiễm giữ chặt bả vai của cô khiến cho cô nhìn hắn.

"Tại sao người tối hôm qua là anh?" Lương Ngân cố giữ một tia tỉnh táo, nước mắt trên mặt còn chưa khô, một dòng nước mắt khác cứ như vậy lại chảy xuống khỏi hốc mắt. Nhưng, lại tỉnh táo tới khác thường.

Tim cô đã rơi vào đáy cốc, hiện tại cô không còn chút hơi sức nào .

"Là Mộ Nghĩa tới tìm tôi, nói hắn nguyện ý nhường cô cho tôi, bảo hai chúng ta tự nói chuyện, tôi tìm tới khách sạn, khi thấy cô, cô đã nhào tới chỗ tôi, sau đó thế nào thì cô đã biết. Tôi nghĩ cô chỉ uống say, nên mới nhiệt tình đến vậy, chứ không nghĩ cô bị hạ dược!" Trình Mạc Nhiễm giống như đang tự thuật một chuyện rất bình thường, không chút khó khăn, có lẽ là loại chuyện như vậy hắn đã rất có kinh nghiệm.

"Anh cho anh ấy thứ tốt gì đúng không?" Cả người Lương Ngân đều phát run, cô vẫn cầu nguyện, cầu nguyện, ngàn vạn lần anh không phải bởi vì ích lợi gì đó hấp dẫn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi hắn.

"Được đề cử đến công ty Vệ Thị cùng 500 vạn, nhưng, tiền là hắn mượn, không tính là giao dịch, hơn nữa hắn chỉ đồng ý chia tay cô, mà tôi chỉ muốn thừa dịp này thổ lộ với cô, nhưng cô lại tự nhào tới."

Trình Mạc Nhiễm nói rành mạch, tia hi vọng cuối cùng trong tim Lương Ngân đã vỡ nát, quả nhiên, Mộ Nghĩa đã bán cô.

Lương Ngân như điên tìm tới chỗ Mộ Nghĩa, cuối cùng, Giang Phàm ở cùng kí túc xá với Mộ Nghĩa gọi điện thoại cho Lương Ngân , hắn vốn không biết Lương Ngân đang tìm Mộ Nghĩa.

Khi Lương Ngân gặp được Mộ Nghĩa, hắn đã say không biết trời trăng, được hai nam sinh dìu tới, ngủ mê man thỉnh thoảng nói mê sảng, nôn ọe.

"Vừa đúng, em chăm sóc cậu ta đi, cậu ta uống nhiều quá, nhưng vẫn cứ gọi tên em!" Giang Phàm giao Mộ Nghĩa cho Lương Ngân.

Lương Ngân nhìn hắn say mà vẫn cứ la hét: "Cụng....!!, uống. . ." Cô xòe bàn tay ra dùng sức cho hắn mấy cái tát vào mặt, cuối cùng cô mệt mỏi, liền ngồi chồm hổm xuống bên người Mộ Nghĩa khóc, Mộ Nghĩa vẫn chưa tỉnh táo, nằm tại ghế đá công viên ngủ bê bết, sau mấy cái tát của cô hắn liền tỉnh táo chút đỉnh, nhìn Lương Ngân đang ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc.

Lúc đầu, hắn còn chưa phản ứng kịp, lắc lắc đầu vài cái, rồi như nghĩ ra điều gì, há miệng nói: "Ngân Ngân, thật xin lỗi."

Lương Ngân nhìn hắn đã tỉnh táo, lập tức im lặng, đứng dậy, lại tát hắn, cái tát này khiến đầu óc hắn xây xẩm.

"Về sau, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, chúng ta không quen biết nhau." Lương Ngân xoay người bỏ chạy, biến mất trong bóng đêm.

Mộ Nghĩa sau cơn đau, men say như lại nổi lên, nằm xuống ngủ.