Bị theo dõi
“Òng ọc…” Dạ dày Tô Đường phát ra âm thanh đánh vỡ im lặng, có lẽ là một gói khô bò vừa rồi vẫn không thể thỏa mãn được nó nên bây giờ nó tiếp tục kháng nghị.
Trần Chi buồn cười quay đầu nhìn cậu, lại phát hiện Tô Đường đang ngồi ngăn ngắn nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, tầm mắt nóng rực dừng lại chỗ lương thực của mình.
Trần Chi bất động thanh sắc đưa qua thêm một gói khô bò và mấy cái tùng tháp [5] (một loại bánh xốp) cho Tô Đường, rồi nhận được nụ cười tươi roi rói của Tô Đường làm hồi báo. Nội tâm anh lúc này hệt như có mấy vạn con thảo nê mã [6] chạy chồm qua.
Đó là cái gì ánh mắt cho ăn nha! Đừng có giống mấy con sói đói thế! Tôi mới thật sự là ác lang đây này! CÒ nụ cười lấy lòng kia là sao hả! Quá đáng yêu đi!
Trần Chi nhẫn nhịn đáy lòng đang rít gào, tự nói với chính mình phải từ từ, phải nuôi cho con chú cừu nhỏ này thành con cừu béo đã, sau đó ăn mới ngon miệng. Vì thế ánh mắt Trần Chi vốn đang nhìn chằm chằm cuốn sách thay đổi vài lần, len lén liếc con mồi gần ngay trong tầm tay. Anh gần như không nhịn nổi mà phải bật cười ra tiếng.
Tô Đường lấy được món ngon thì cứ tự tiện hưởng mỹ vị; đói đến tận bây giờ thì có nuốt cái gì cũng là mỹ thực cả, huống hồ đồ ăn của Trần Chi lại có hương vị ngon lành.
Ăn đến vui vẻ, bên tai truyền đến âm thanh như tiếng thở, “Cứ ăn từ từ, tôi còn rất nhiều.”
Tô Đường quay đầu, đập vào mắt là đôi mắt hẹp dài chứa ý cười của Trần Chi. Nhưng Tô Đường lại cảm thấy anh cười không có hảo ý, nghĩ rằng Trần Chi là muốn nhắc nhở mình, thấy có mời Trần Chi ăn ngon một bữa cũng chẳng hề gì, cậu lập tức đồng ý, “Được, lát nữa tôi tự lấy, hôm nào mời cậu ăn một bữa ngon, hôm nay cám ơn trước!”
“Ngon hay không phải do tôi nói mới tính.” Trần Chi trả lời một câu không đầu không đuôi, rồi lại tiếp tục quay lại đọc sách.
“…” Tô Đường đành phải yên lặng, cũng không biết Trần Chi rốt cuộc có ý gì. Cậu cảm thấy, người này gây cho người ta cảm giác rất bá đạo, cũng không giống loại người quan tâm bắt chuyện với người lạ. Nhưng tại sao cậu ta lại đưa đồ của cậu ta cho mình ăn? Chẳng lẽ là loại người ngoài lạnh trong nóng sao? Không thể nào! Tô Đường vội vàng lắc đầu rũ bỏ ý nghĩ ấy, cậu hoàn toàn không ngờ, ăn đồ của người ta là phải bồi thường a!
Trí óc quả nhiên là vũ khí lợi hại! Nhưng thần kinh thô đến thế này thật sự không sao chứ?!
Cứ thế, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, phòng tự học đến mười giờ đêm sẽ đóng cửa. Tô Đường chịu đựng lâu như vậy, xem bên ngoài mưa bắt đầu nhỏ hạt liền vội vàng thu dọn đồ đạc chạy về kí túc xá. Cậu phải về ăn gói mỳ đã, ăn no rồi sẽ đánh cho cái tên Kha Dương kia một trận. Ân, nếu ăn no mà tâm trạng tốt thì thật ra tâm trạng Tô Đường bây giờ cũng tốt lắm.
=..=
Tô Đường chạy về kí túc xá liền pha nước ấm tắm. Bây giờ tuy mới là cuối thu nhưng cậu có thói quen tắm rửa mỗi ngày, bởi vì tắm rửa xong cả người đều thơm tho ấm áp, rất thoải mái.
Đúng, Tô Đường sợ lãnh, vô cùng sợ lạnh. Mỗi ngày tắm rửa gần như là thời gian vui vẻ nhất của cậu.
Tắm rửa xong, ăn hết một tô mỳ, Tô Đường vừa lòng ‘hức’ một tiếng no nê, cũng đã gần mười một giờ, trong phòng có một mình cậu, hai người khác đang thực tập thì trọ ở ngoài, không về phòng; Kha Dương nanh cho Tô Đường một tin, nói cậu phải ở bên bạn gái, không trở lại được. Trong phòng chỉ còn mình Tô Đường đau khổ học khảo nghiên đảng (đại loại là môn chính trị, liên quan đến đảng, không biết ở TQ thì là môn gì, bên mình hình như là triết).
“Kháo, thằng nhãi thối Kha Dương này ở ngoài ngoài tiêu diêu khoái hoạt, anh em cũng không thèm nhìn, láo toét!” Nội tâm Tô Đường vô cùng phẫn hận bực bội, cậu cũng muốn tìm người yêu nha, nhưng mà đại học bốn năm rồi mà chẳng cua được em gái nào tới tay, mấy thằng khác lại từng đôi từng cặp. Buồn bực cũng vô dụng, vẫn nên ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đến thư viện giành chỗ.
Trường học thực biến thái, ngay cả phòng chính trị cũng không có, ngày nào cũng phải tranh giành giảng đường với đám nhóc thi cuối kì, làm ông đây lười biếng không muốn dậy.
Lúc Tô Đường bị đồng hồ báo thức đánh thức chính là lúc cậu đang mơ mình được ăn khô bò trong tay Trần Chi, trước mắt là ánh mắt mang theo ý cười của Trần Chi. Nhưng có làm thế nào thì miếng khô bò kia cũng không ăn được đến miệng, Trần Chi lại còn nói, “Muốn ăn cái này phải lấy thứ khác đến đổi.”
Kháo, đổi cái gì mà đổi, không phải đã chịu mời cơm rồi đó sao! Tô Đường gấp gáp vươn tay ra bắt, cuối cùng ôm được cái di động ồn ào muốn chết, 6:30.
Chậm chạp ngồi dậy, lắc lắc đầu, dụi dụi mắt, ‘Ân… Chăn thơm quá, không muốn đứng lên.’ Lại ngã xuống lần nữa. ‘Nhưng không có mùi khô bò, vừa nãy còn chưa ăn được mà, hôm nay không biết có ăn được không. Hôm nay có thể Trần Chi không đến thư viện, nếu đi phải xem anh mua ở đâu, nếu cậu ta không đi thì sao nhỉ? Không đúng, mình có số di động của cậu ta mà, có thể gọi điện hỏi. Di động, ân… Di động…’
Tô Đường giơ chiếc di động trong tay lên, vừa thấy, bảy giờ rồi!
Lập tức thanh tỉnh, nhảy dựng khỏi giường, lôi vài bộ đò trong ngăn tủ ra, vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt rồi bay ra cửa.
Chờ đến khi tới được thư viện, cửa đã có một hàng dài người xếp hàng. Hai tháng nữa là phải thi, thi cuối kì cũng đã đến gần. Bạn bè ôn chính trị cùng chuẩn bị thi cuối kỳ đều chen chúc tìm vị trí tốt, bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh, chiếm được một vị trí gần cửa sổ đầy ánh nắng ấm áp quả là như một thức bùa phép. Nếu không dưới thời tiết càng ngày càng lạnh, lại phải ngồi bất động mấy giờ đồng hồ, quả thực là lạnh không chịu nổi.
Tô Đường đi đến phía cuối, thấy phía trước đội ngũ dài dằng dặc có chút ủ rũ. Xem ra hôm nay không tìm được chỗ tốt rồi. Cậu xem giờ trên di động, mới bảy rưỡi a, gần đây mọi người thật sự là đến càng lúc càng sớm, xem ra ngày mai phải đi từ lúc bảy giờ rồi.
Tô Đường âm thầm vung tay khích lệ mình, nhưng mà không ăn sáng, bụng đói quá nha…
Một loạt động tác vừa biểu tình trên mặt Tô Đường đều rơi hết vào tầm mắt Trần Chi đang xếp hàng phía trước. Trần Chi cầm lấy di động, nhấn vào dãy số của ‘Kẹo Đường’.