Tên thật là kỳ quái

“Hở? Làm gì thế? Trên mặt tôi có gì hả?” Tô Đường bị chọc liền hồi hồn, nghi hoặc nhìn Trần Chi. Trần Chi thu tay lại, thầm cảm khái, quả là cảm giác không sai, khóe miệng bất giác cười cười, nói, “Không phải cậu nói muốn mời tôi ăn cơm à? Ăn cái gì?” Tô Đường nhìn Trần Chi cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng cười đáp, “Cậu muốn ăn cái gì cũng được.”

“Cái gì cũng được?”

“Ách… Đừng bắt tôi đài thọ là được.”

“Yên tâm, cậu nhất định làm được, đưa số di động cho tôi.”

“Nga.” Tô Đường vốn định đọc luôn cho Trần Chi, nhưng người trong phòng học dần nhiều lên, mọi người ăn xong cơm tối trở về đều nghiêm túc đọc sách, cậu cũng ngượng không muốn nhiều lời, lấy tờ giấy viết số cho Trần Chi. Trần Chi nhìn thoáng qua, lưu vào di động, cũng viết một chữ ‘tên’ rồi đẩy trở lại.

Kết quả là Tô Đường vừa nhìn, nháy mắt muốn phun. Sao chữ lại đẹp vậy a! Đây là dùng bút máy màu đen viết nha! Sao lại giống mấy chữ thư pháp trên đồng tiền xu vậy chứ! Thật ra chữ Tô Đường cũng không xấu, hơn nữa cũng khá đẹp, nhưng cậu gần như sùng bái người có nét chữ đẹp thế này, ví dụ như chữ Trần Chi đã được cậu xếp vào danh sách tiêu chuẩn của cái đẹp.

Nét bút khỏe khoắn hùng hồn, góc cạnh gõ ràng, khắc trên giấy làm người ta có cảm giác người này nhất định là tính cách rất cương nghị. Đây là cảm giác mà Tô Đường không thể nói rõ được, chữ của cậu tuy cũng khúc chiết rõ ràng no lại tương đối mượt mà, làm người nhìn vào có cảm giác thoải mái, không phải loại bộc lộ tài năng ra ngoài thế này. Tô Đường chịu giáo dục ‘chữ cũng như người’ từ nhỏ, không chú ý đến diện mạo, chủ yếu là nhìn tính cách. Tính cách của cậu gần như ôn hòa lễ độ, tuy dễ tạc mao (dựng lông, ý chỉ mấy em hay nổi xung, rất mắc cỡ), nhưng tổng thể có thể xem như là ‘người tốt’.

Tô Đường trộm liếc Trần Chi một cái, người này lớn lên kiên nghị giống hệt như tên anh, tóc cắt ngắn, thoạt nhìn có bộ dáng rất cứng rắ, lông mi cũng dày, đôi mắt hẹp dài, mắt hai mí, lông mi, ngô… Lông mi vểnh nhâ, hơi cong. Con gái chắc canh đều ước ao được như anh a. Mũi cao thẳng, môi rất mỏng, nhưng màu sắc lại rất đẹp. Thoạt nhìn thì da rất trắng. Vừa thấy đã biết là bộ dáng có thể sống chung rất tốt, hẳn là sẽ không bắt mình đãi anh ăn tiệc lớn đâu nhỉ (┳_┳)…

Tuy có chút bất đắc dĩ nhưng Tô Đường vẫn rất nghiêm túc cẩn thận viết tên mình. Trần Chi nhìn thoáng qua, lưu lại, Sau đó tiếp tục đọc sách.

Tô Đường ngây ngẩn cả người. Này, không phải là nên trao đổi tên tuổi và số điện thoại sao? Đây là tình hioongs gì thế? Cậu cho là tôi là cái hộp cơm di động à? Muốn số di động rồi lão tử đây phải gọi là đến chắc?!

Vì thế Tô Đường quyết đoán lấy thêm một tờ giấy, ghi ‘xin hỏi tôn tính đại danh’ rồi đẩy qua.

Trần Chi quay đầu nhìn Tô Đường nói, “Trần Chi (chén zhī).”

“Nước chanh (chén zhī)?” Tô Đường buồn cười, không phải họ Liễu đấy chứ? Liễu chanh [1]? Ha ha ha ha, quả nhiên là tên cật hóa.

Trần Chi nhìn thấy bộ dáng Tô Đường như muốn cười, chậm rãi tiến đến bên tai Tô Đường, chậm rãi nói, “Nghe rõ đây, tôi, tên, Trần, Chi.”

Tuy hơi thở phà vào mặt có cảm giác rất ấm áp, no bị người ta nói thầm bên tai như vậy có hơi quái, rõ ràng có thể dùng chữ viết mà. Tô Đường đẩy đẩy Trần Chi, chỉ chỉ tờ giấy bên kia, nhỏ giọng nói, “Cậu viết xuống đi.” Vì thế Trần Chi thực khí phách viết đại danh của mình xuống, còn thêm số di động bên cạnh.

“Trần Tam? Cậu tên Trần Tam? Này là nhũ danh thôi chứ?” Tô Đường kinh ngạc hỏi ra tiếng. Bây giờ còn có người tên như vậy nữa sao? Hay là ở nhà là đứa thứ ba nhỉ? Nhưng vừa nãy còn nói tên anh là nước chanh (chén zhī) mà… Nước chanh? Nước (zhī)… Chi (zhī)? Tô Đường nhìn chằm chằm tờ giấy một hồi, tuy viết hơi ngoáy, phần dưới chữ ‘chi’ gần như lên quá nửa rồi còn gì, nhưng vẫn có thể nhân ra đây là chữ ‘chi’ [2]. Tô Đường giật mình hiểu ra.

Trần Chi không nói nổi câu nào, anh cũng có chút bất đắc dĩ. Không biết người này xem tên mình thế nào mà lại không xem tên mình thành ‘vân’ [3] mà lại thành ‘tam’, lúc bình thường mình viết luôn rất rõ ràng, tận lực viết nghiêm túc. Vậy mà hôm nay không biết tại sao lại viết chữ tùy tiện như thế, chẳng lẽ là vì tâm trạng tốt? Nhưng tại sao tâm trạng lại tốt?

Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, Tô Đường yên lặng lưu dãy số của Trần Chi vào, trong dah bạ ghi tên anh là ‘Nước Chanh’, sau đó tự mình phì cười. Nhưng cậu cũng hoàn toàn không biết, tên mình trong danh bạ của Trần Chi lại là ‘Kẹo Đường’ [4]. Trần Chi nghĩ thầm, Tô Đường hẳn là ngọt lắm lắm, không biết đến lúc nếm thử thì hương vị thế nào đây.