- Giành trang phục và giành đàn ông, đối với phụ nữ mà nói, về bản chất là giống nhau -

Trong chiếc xe siêu dài, tài xế một mình ngồi đằng trước lái xe, ngồi sau là Tô Thiên Thanh với vẻ mặt nhàn nhã, Nguyễn Trữ Khanh một thân ướt sũng, cùng với một Dương Quang cả người đầy mùi rượu.

Dương Quang đã sớm ngủ li bì sau khi ói ra, chưa hề tỉnh lại. Mà Nguyễn Trữ Khanh vẫn giữ mặt lạnh, dù cho trước mặt là người đàn ông mà cô hao hết tâm tư muốn chiếm được. Nhưng nói thật, cô với anh ta, không có bất cứ tình cảm nào, thứ cô yêu chỉ là tiền của anh ta mà thôi.

Giờ phút này đang tức giận ngất trời, Nguyễn Trữ Khanh cũng lười phải xã giao lấy lòng anh ta, chỉ mong nhanh chóng về đến nhà, đổi lại bộ đồ trên người.

"Nguyễn tiểu thư, có muốn uống một ly không?" Tô Thiên Thanh dường như không nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của Nguyễn Trữ Khanh, lời nói ra, rất có mùi lửa đổ thêm dầu.

Nguyễn Trữ Khanh nhìn anh ta một cái, kiên định lắc đầu. Lại nhìn Dương Quang đang ngủ tít mít bên cạnh, đột nhiên có một loại kích động muốn cho anh ta một cái tát. Dù sao anh ta ngủ ngon lành như vậy, có đánh mạnh hơn nữa chắc cũng chỉ coi như muỗi chích mà thôi.

Có điều, cô vẫn không làm vậy, ngay trước mặt Tô Thiên Thanh, mặc dù cô đang rất tức giận nhưng mà động thủ đánh người, vẫn quá mất hình tượng.

Xe vẫn đi về phía trước, rẽ qua nhà Nguyễn Trữ Khanh trước, lúc cách nhà cô khoảng chừng mấy trăm mét, Nguyễn Trữ Khanh đột nhiên mở miệng, bảo dừng xe lại.

"Sao vậy?" Tô Thiên Thanh có chút nghi hoặc, "Hình như vẫn chưa tới mà."

"Không sao, dừng ở đây đi. Tôi không muốn ngày mai lên báo đâu."

Tô Thiên Thanh nhíu mày, ý bảo cô nói rõ ràng.

"Tôi và anh, quan hệ hiện giờ có chút nhạy cảm. Không phải bạn bè, cũng không phải người yêu, chẳng qua chỉ là quan hệ của người chọn lựa với người được chọn. Nếu để cho người ta chụp được sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cuộc thi. Người khác sẽ cho rằng tôi lén dụ dỗ anh." Nguyễn Trữ Khanh vừa giải thích, vừa đẩy cửa xe ra, bước xuống xe. Trước khi đi còn nở một nụ cười với Tô Thiên Thanh, nói cám ơn, bấy giờ mới đóng cửa xe, xoay người bỏ đi.

Mặc dù không yên tâm để cô ấy về nhà một mình những Tô Thiên Thanh vẫn không xuống xe. Anh đang suy nghĩ về một vấn đề, anh càng ngày càng cảm thấy trên người Nguyễn Trữ Khanh có tất cả tiêu chuẩn phù hợp để làm phu nhân của mình. Chẳng qua là, một cô gái phù hợp yêu cầu như vậy lại thiếu mất một thứ. Thứ còn sót thiếu ấy khiến cho anh có chút do dự. Không biết vào sâu trong cuộc thi rồi, anh có thể thay đổi suy nghĩ này được không, thực sự từ chọn lựa một người vợ phù hợp, biến thành chọn lựa một người bạn đời tâm giao.

Anh biết suy nghĩ này rất hoang đường, nhưng vẫn không kìm được mà nghĩ vậy. Chẳng lẽ qua một quãng thời gian dài, Tô Thiên Thanh cũng muốn thực sự nói chuyện yêu đương một lần nữa?

Hiện giờ sau khi Nguyễn Trữ Khanh đi rồi, Tô Thiên Thanh lại bảo tài xế đưa Dương Quang về nhà, bấy giờ mới quay về nhà mình. Một đêm này, trừ Dương Quang ra, những người còn lại, dường như đều không được ngon giấc.

Có điều, hôm sau khi rời giường, Dương Quang lại là người bi thảm nhất. Lúc bị mẹ lôi dậy từ trên giường, nhức đầu muốn chết đi được. Cảm giác say rượu thực sự là tệ hết biết.

Mơ mơ hồ hồ chạy đến cơ quan, đón nhận sự quan tâm thăm hỏi của vô số người, cuối cùng mới đến trước bàn làm việc của mình. Rót một chén trà đặc định giải rượu. kết quả còn chưa uống được ngụm nào điện thoại của Phùng Sở Sở đã đánh tới.

Nội dung của cuộc gọi, đơn giản chính là chuyện anh đã làm ngày hôm qua. Tại sao lại uống say như vậy, tại sao lại muốn kéo Nguyễn Trữ Khanh ra ngoài.

Dương Quang vốn đang nhức đầu, bị cô hỏi như vậy lại càng đau đến lợi hại, đối với nguyên nhân uống rượu chỉ hàm hồ giải thích qua loa, nhưng còn tại sao lại gọi Nguyễn Trữ Khanh ra, anh vẫn phải động não một chút, suy nghĩ ra một lý do nghe tương đối hợp lý.

"Vốn định tìm em ra ngoài, kết quả em lại nói phải đi ăm cơm với người khác. Sau đó lúc hơi muộn, anh đoán chắc em đã ăn xong rồi nên gọi điện thoại cho em, vậy mà lại tắt máy. Cho nên chẳng còn cách nào khác, liền gọi Trữ Khanh ra ngoài, định hỏi cô ấy một chút về tình hình của em."

"Tình hình của em? Em thì có tình hình gì mà phải hỏi?"

"Hỏi xem có phải em có niềm vui mới rồi không nên mới bỏ anh, ngay cả di động cũng không mở." Dương Quang nửa đùa nửa thật nói.

"Anh đánh..." Phùng Sở Sở vốn định chửi tục, nhưng nghĩ đến hành động ám muội của Tô Thiên Thanh ngày hôm qua, ngay cả chính bản thân cô cũng có chút hoang mang. Dáng vẻ kia của anh ta với cô, đến tột cùng là có ý gì? Giờ cô nhìn không ra, anh ta có thể lấy được lợi lộc gì từ trên người cô.

"Ai bảo em tắt máy, không sao tìm được, cũng không nói là đi ăn cơm với ai, thần thần bí bí như vậy." Dương Quang bắt đầu lẳng lặng quanh co, đổ trách nhiệm lên Phùng Sở Sở.

Một chiêu này quả nhiên hết sức hữu hiệu, trong lòng Phùng Sở Sở có chút áy náy, cũng không khỏi có chút chột dạ, vội vàng nói xin lỗi với anh, cũng hẹn hôm nay sau khi tan làm sẽ đi ăn cơm với anh.

Rõ ràng là hỏi tội, cuối cùng lại biến thành đại hội xin lỗi. Phùng Sở Sở cúp máy, cảm giác hình như mình bị Dương Quang đùa bỡn.

Về phần Tô Thiên Thanh, kể từ sau bữa cơm lần đó, anh ta chưa từng đến tòa soạn. Khi Phùng Sở Sở gặp lại anh ta đã là một tuần sau, cũng chính là thời gian diễn ra vòng tranh tài thứ ba.

Lần này, bởi vì nhân số đã giảm bớt đến tận mười người, địa điểm so với hai lần trước nhỏ hơn nhiều. Có điều, chi phí lại tăng lên không ít. Bởi vì lần này Tô Thiên Thanh muốn khảo nghiệm khả năng thay đổi của những cô gái này.

Anh ta vận dụng quan hệ của mình, thuê một đống trang sức quần áo hàng hiệu, đồng thời mời đến vài chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp để tạo hình lại cho người tham gia, có thể kích thích một mồi lửa mới.

Phùng Sở Sở mặc dù gãy chân nhưng vẫn ngồi xe lăn chạy đến xem kịch vui. Mỹ nữ đại biến thân, đây chính là chuyện không thể bỏ qua. Dương Quang vì đưa cô đến nơi tổ chức cũng mặt dày xin nghỉ với cơ quan, chiếm lấy một ghế ngồi xuống.

Cuộc thi diễn ra trong một trường quay nhỏ, phía hậu đài có phòng hóa trang riêng, có thể giúp chuyên gia trang điểm có thể phát huy. Dưới hàng ghế ngồi, trừ nhân viên của tòa soạn và vài người bạn mà Tô Thiên Thanh mời tới ra thì toàn là ký giả từ các tạp chí lớn. Mặc dù để mỹ nữ biến thân là tiết mục mà các nhà đài lớn thường xuyên diễn nhưng vì lần tranh tài này là cuộc đấu mà bên Phùng Sở Sở tổ chức cho cuộc xem mặt long trọng này, cho nên, bên truyền thông vẫn cảm thấy rất mới lạ, hy vọng có thể giật được tin tức độc nhất vô nhị nào đó.

Quy tắc tranh tài thực ra rất đơn giản, so với hai lần trước phải tự mình mó tay, lần này, thí sinh thực ra không cần phải hao tâm tổn trí lắm. Bọn họ chỉ cần chọn lựa bộ đồ mà mình hài lòng trong đống quần áo, sau đó giao cho chuyên gia trang điểm, nhờ bọn họ giúp đỡ hóa trang tạo hình là được.

Cho nên cửa ải này, phần lớn là khảo nghiệm tố chất dung mạo của thí sinh, thứ này, nước đến chân mới nhảy thì khó mà bù đắp được.

Từ buổi sáng Nguyễn Trữ Khanh đã có chút bất an trong lòng. Nhất là khi cô nhìn thấy Dương Quang đến xem náo nhiệt ở hậu đài, lại càng thêm ngẩn người tại chỗ, căng thẳng không nói thành lời.

Lúc Dương Quang nhìn thấy Nguyễn Trữ Khanh cũng có chút ngượng ngùng. Chuyện ngày đó, thực ra thì sau khi anh tỉnh lại đã chẳng hề có ấn tượng gì hết. Nhưng Phùng Sở Sở đã kể hết những gì nghe được thấy được cho anh, nhất là còn nói Nguyễn Trữ Khanh lên án anh, nói anh đã nói với cô ấy một đống linh ta linh tinh.

Nhưng, đến cùng là anh đã nói những gì? Phùng Sở Sở cũng không rõ ràng, trên đời này, chắc chỉ có mình Nguyễn Trữ Khanh biết rõ. Cho nên khi anh nhìn thấy cô ấy ở trong phòng hóa trang, người bỗng sững ra tại chỗ.

Ước chừng giằng co tầm hai phút, anh mới phục hồi lại tình thần, cúi đầu đi tới trước mặt Nguyễn Trữ Khanh, thành khẩn nói: "Chuyện hôm đó, thực ngại quá."

"Quên đi." Nguyễn Trữ Khanh độ lượng thở dài nói, "Dù sao bộ đồ kia cũng chẳng đáng mấy đồng."

Dương Quang bị từ chối khéo, có chút lúng tung, đành tìm bừa cái cớ, vội vã ra khỏi phòng hóa trang, quay lại chỗ ngồi bên cạnh Phùng Sở Sở, không dám đi linh tinh nữa.

Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, cuộc tranh tài chính thức bắt đầu. Vòng đầu tiên là so về mắt nhìn và thưởng thức, tất cả người tham gia đều đứng trên sân khấu, trước mặt bọn họ có ba hàng giá áo, phía trên bày đủ loại sản phẩm hàng hiệu mới nhất. Sau khi bắt đầu tính giờ, mọi người cần phải lựa chọn bộ đồ mà mình thích, mang ra hậu đài, giao cho chuyên viên trang điểm.

Còn sau đó sẽ hoàn toàn dựa vào chuyên viên trang điểm, đồng thời cũng sẽ khảo nghiệm tố chất bản thân và khả năng sáng tạo của thí sinh. Phùng Sở Sở ngồi dưới khán đài, nhìn các mỹ nữ nối đuôi nhau bước ra trên sân khấu, ánh mắt vẫn dính chặt vào Nguyễn Trữ Khanh không rời.

Thưởng thức của con nhóc này bình thường coi như không tệ, cũng thường chỉ điểm cho cô cách phối hợp quần áo, có điều những trang phục được đưa đến tối nay phần lớn là dùng cho những dịp nghiêm túc, bình thường Nguyễn Trữ Khanh cũng không được tiếp xúc quá nhiều. Không biết tối nay cô ấy sẽ biểu hiện thế nào.

Dương Quang bên cạnh dường như có vẻ yên tĩnh một cách kỳ lạ, Phùng Sở Sở quay đầu, lén quan sát anh mấy lần, thấy anh hai mắt nhìn chằm chằm sân khấu, không hề có một chút ý định muốn nói chuyện với mình. Trong lòng không khỏi thầm rủa một câu "Háo sắc", bấy giờ mới quay đầu lại, tiếp tục quan sát cuộc thi.

Trên sân khấu, giờ phút này đang đến hồi đặc sắc nhất, MC vừa mới dứt lời, mười mỹ nữ đã đồng loạt xông lên, vọt tới trước giá treo, cô tranh tôi đoạt bắt đầu chọn lựa. Hoàn toàn không để ý đến dưới sân khấu còn có một cặp mắt của Tô Thiên Thanh đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

So với bọn họ, Nguyễn Trữ Khanh nhã nhặn hơn nhiều. Chỉ đứng một bên, quan sát toàn bộ một lượt, lại suy nghĩ tạo hình mà mình muốn, đợi đến khi rõ ràng rồi mới tiến lên, lấy một bộ lễ phục màu bạc, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, một trận tiếng cãi vã nho nhỏ thu hút sự chú ý của cô. Cô quay đầu nhìn, phát hiện hai cô gái bên cạnh đang nhỏ giọng cãi vã vì tranh nhau một bộ lễ phục màu đỏ.

Hai người kia, mỗi người nắm một bên của chiếc váy, nắm chặt trong tay, không ai chịu buông. Hai cặp mắt thù địch nhìn đối phương, miệng còn hạ giọng trách móc.

Nguyễn Trữ Khanh đột nhiên lại nổi lòng Thánh mẫu, quên là mình vẫn còn ở trên sân khấu, định tiến lên hòa giải một chút. Có điều chẳng đợi cô mở miệng, bộ lễ phục đáng thương kia đã bị xé toạc ra trong tay bọn họ. Tiếng xé vải mặc dù không lớn nhưng lại vô cùng chói tai, không chỉ khiến hai vị đang tranh đoạt trên sân khấu ngẩn người mà cả suy nghĩ của những ký giả kiến thức rộng rãi dưới khán đài cũng như dừng lại trong vòng một khắc.

Có điều, bọn họ dù sao cũng là người từng trải, phản ứng nhanh hơn hai người trên sân khấu rất nhiều, lập tức giơ máy, bấm nút chụp tanh tách, thu hết thần thái thần vận của hai vị kia lại.

Đây coi như là chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, Tô Thiên Thanh cũng chẳng thèm để ý, chỉ âm thầm chấm điểm trong lòng. Phùng Sở Sở thì trái lại, có chút chướng mắt, cầm micro lên, hắng giọng một tiếng, nói: "Các quý cô xin chú ý, mỗi hành vi lời nói của các bạn trên sân khấu, tất cả đều sẽ thành căn cứ để cho điểm. Cho nên, mọi người hãy tận lực biểu hiện, dĩ nhiên là biểu hiện ra mặt tốt nhất."

Ai cũng nghe ra, câu này của Phùng Sở Sở là nói với hai cô nàng kia. Hai người nhìn chiếc váy đã rách trong tay, tâm trạng sụp xuống tận đáy vực. Mà những người khác thì không kìm được mà sung sướng tưng bừng, loáng cái đã loại trừ được hai đối thủ cạnh tranh, chuyện này khiến cho người ta vui vẻ cỡ nào chứ. Từ giờ, khả năng vào trận chung kết của bọn họ lại tăng lên rồi.

Sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, mọi người đều đã chọn xong trang phục, bao gồm cả hai cô nàng hiếu thắng đã xé hỏng trang phục kia, tất cả mọi người quay về hậu đài, được chuyên viên trang điểm đã chỉ định bắt đầu tiến hành hóa trang làm tóc.

Khoảng thời gian này coi như là cho mọi người nghỉ ngơi, đồng thời cũng tiến hành đánh giá với biểu hiện của vòng vừa rồi. Phùng Sở Sở nhìn Tô Thiên Thanh và Chung Tiền Danh ở đó chụm đầu ghé tai, hình như thảo luận rất nhiệt liệt.

Không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, Phùng Sở Sở đưa tay chọc Dương Quang, nhỏ giọng hỏi: "Anh thấy thế nào? Đẹp mắt không hả?"

Dương Quang quay đầu, cười nói: "Đẹp mắt, đương nhiên là đẹp mắt, màn vừa rồi đúng là đặc sắc."

"Ai bảo anh xem cái đó chứ."

"Không xem cái đó, thì còn xem cái gì." Dương Quang bất đắc dĩ nhún vai nói, "Phụ nữ chọn quần áo chẳng phải cũng chỉ đến thế thôi sao, phụ nữ giành trang phục trước mặt mọi người, đó mới là phần đặc sắc chứ. Có điều, đáng tiếc cho hai mỹ nữ kia, cứ thế mà bị loại."

"Chuyện này cũng khó nói." Phùng Sở Sở cười như không cười nói, "Dù sao quyền quyết định đều nằm trong tay Tô Thiên Thanh. Nếu anh ta không quan tâm đến phẩm chất của người ta, chỉ để ý đến cái mặt thì hai người kia vẫn còn cơ hội."

Dương Quang rướn cổ lên, nhìn qua bóng lưng của Tô Thiên Thanh, khó tin mà lắc đầu: "Anh nghĩ, anh ta chắc không phải người kém thưởng thức như vậy."

Phùng Sở Sở khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, lẳng lặng chờ những cô gái kia lên sân khấu. Mà lúc này, phía sau hậu đài lại là một mảnh chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng, không hề yên ả bình lặng như vẻ ngoài.

Không chỉ có những người tham gia tỷ thí với nhau, bản thân những chuyên gia trang điểm cũng đang so bì lẫn nhau. Lấy được một thí sinh hấp dẫn thì đương nhiên là vui vẻ trong lòng. Nếu không cẩn thận vớ phải một người tư chất bình thường thì phải vắt hết óc nghĩ ra thứ gì mới mẻ mới hy vọng có thể khắc phục được khó khăn.

Nguyễn Trữ Khanh tự nhận tư chất không tệ, phóng mắt mà nhìn, đại khái cũng chẳng có mấy người có thể xuất sắc được hơn cô. Có điều, nhớ tới dáng vẻ quẫn bách trước mặt Tô Thiên Thanh mấy ngày trước, trong lòng cô vẫn có chút không vui. Mặc dù lúc ấy nói năng chính nghĩa đường hoàng lắm nhưng trên thực tế, về đến nhà, lúc đi tắm cô vẫn buồn đến phát khóc.

Nhưng, đến cùng là khóc vì chuyện gì chứ? Chính cô cũng không rõ. Vì bộ quần áo trên người, hay là vì hình tượng của mình?

Cô chợt nhớ đến câu nói kia của Dương Quang: "Anh ấy, từ xưa đến nay chỉ có thích cô gái nào mới tặng quà thôi, em phải cảm thấy vô cùng vinh dự."

Anh ta có ý gì?