- Nếu một người đàn ông nôn hết lên người bạn, bạn sẽ nói gì với anh ta? -

Ánh đèn của quầy bar lúc sáng lúc tối, dường như vĩnh viễn không chiếu nổi tới góc khác. Dương Quang ngồi trên sô pha, nhìn Nguyễn Trữ Khanh đang ngồi phía đối diện, không tự giác mà bật cười ngây ngô.

Nguyễn Trữ Khanh thấy anh ta cười, trong lòng có chút sợ hãi. Nửa tiếng trước, anh ta gọi điện bảo cô đến đây. Vốn tưởng là anh ta muốn nói chuyện gì có liên quan đến Phùng Sở Sở, ai ngờ, lão nhân gia anh ta đã sớm say đến choáng váng, nói chuyện ngắc ngứ, ngay cả ánh mắt khi nhìn cô cũng lộ ra một cảm giác là lạ.

"Dương Quang, Dương Quang." Nguyễn Trữ Khanh nhìn anh ta lại vươn tay ra lấy rượu, vội vàng cản lại, "Đừng uống nữa, em gọi Sở Sở đến đón anh nhé."

"Không cần, không cần." Dương Quang vừa khoát tay, vừa đẩy tay Nguyễn Trữ Khanh ra, bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Nguyễn Trữ Khanh cau mày thở dài, rút di động ra đính gọi cho Phùng Sở Sở. Dương Quang dường như đã nhìn thấu ý định của cô, nhoáng cái đã giật lấy chiếc di động, ném lên ghế, cả giận nói, "Tắt máy đi, không phải gọi."

Nguyễn Trữ Khanh nhìn dáng vẻ của anh ta, hình như là say rượu phát điên rồi. Nói thật, bình thường cô thấy Dương Quang lúc nào cũng dịu dàng lại nho nhã. Có lẽ là vì công việc ở cơ quan tương đối nhẹ nhàng, anh ta không có vẻ sắc bén và góc cạnh như kiểu người phải tranh giành trong xã hội. Nhưng Dương Quang hôm nay lại khiến cho cô cảm thấy hơi sợ.

Cho nên cô không dám lấy di động lại, chỉ mượn cớ đi vệ sinh sau đó mượn điện thoại trong quán bar gọi cho Phùng Sở Sở.

Điện thoại không có ai nhận, bên đầu dây bên kia truyền đến tiếng ghi âm bình thản, báo là điện thoại đã tắt máy. Xem ra Dương Quang đã gọi mấy lần rồi, chắc là cứ nghe báo tắt máy mãi nên mới mất hứng như vậy.

Nguyễn Trữ Khanh chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thử vận may một chút, gọi sang nhà Phùng Sở Sở. Bà Phùng nhận điện thoại, nói Sở Sở đã đi ăn cơm với một người đàn ông rồi.

Sau khi cúp máy, Nguyễn Trữ Khanh có chút sững sờ. Dương Quang hôm nay xem ra tâm trạng rất kém, không phải là vì chuyện Phùng Sở Sở ra ngoài ăn cơm đấy chứ? Chẳng lẽ là, người đàn ông bỗng dưng xuất hiện kia là kẻ thứ ba? Tình yêu nhìn như không gì địch nổi của hai người bọn họ cuối cùng vẫn không chống lại nổi thời gian mà tàn lụi, xuất hiện rạn nứt sao?

Nguyễn Trữ Khanh có chút khinh thường với suy nghĩ này của mình. Về lý thuyết mà nói, lấy sự quan sát của cô với hai người bọn họ, cho dù có người thứ ba chen vào thì cũng phải là Dương Quang ngoại tình mới đúng. Phùng Sở Sở đối với tình yêu mặc dù không phải là một cô nàng quá si tình nhưng tuyệt đối là loại chung thủy duy nhất.

Chỉ xem chế độ ăn cơm luôn luôn 50/50 của cô ấy thôi cũng có thể nhìn ra được, trong lòng cô ấy thực ra rất để ý đến Dương Quang. Cô ấy làm vậy, chẳng qua là hy vọng có thể duy trì một hình tượng đẹp trong mắt anh ta, một hình tượng độc lập tự trọng không tham tiền.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Trữ Khanh vẫn quyết định quay về chỗ Dương Quang, ngồi với anh ta một chút, gỡ bỏ nút thắt trong lòng anh ta.

Chờ đến lúc quay lại chỗ ngồi, Dương Quang đã uống say mèm. Quả nhiên bình thường không được rèn luyện nhiều lắm, cộng thêm tâm trạng uất ức, rất dễ say xỉn.

Nguyễn Trữ Khanh tiến lên, đẩy Dương Quang một cái, thấy anh ta không có phản ứng gì, lại có chút khó xử. Cõng đương nhiên là không nổi rồi, huống chi, cô cũng không có vai trò gì để cõng anh ta. Hai người bọn họ chẳng qua là vì Phùng Sở Sở nên mới liên lạc, nói trắng ra là đây chính là loại quan hệ nguy hiểm nhất. Ở cạnh bạn trai của người bạn gái thân thiết, có lúc, so với ở cạnh bạn trai của chính mình còn khiến cho người ta bất an hơn.

Nhưng gọi điện thoại cho Phùng Sở Sở thì không được, bà Phùng cũng không biết cụ thể cô ấy đi ăn ở chỗ nào. Lần này xem như đã đẩy Nguyễn Trữ Khanh vào ngõ cụt. Giờ cô đã chia tay với Khương Nghị, ngay cả tư cách tìm bạn trai đến giúp cũng không có.

Đúng vào lúc Nguyễn Trữ Khanh đang rơi vào tình huống khó xử, Dương Quang nhìn tưởng đã ngủ say như chết lại giống như thực vật được ánh mặt trời rọi vào vậy, từ từ lại có sức sống, mang theo một thân đầy mùi rượu, dần dần ngồi thẳng người dậy. Hai con mắt nhìn đăm đăm vào Nguyễn Trữ Khanh, nhưng rõ ràng có thể nhận ra, cặp mắt kia không hề có tiêu cự, không phân biệt nổi rốt cuộc anh ta đang nhìn cái gì.

Trong lòng Nguyễn Trữ Khanh có chút sợ hãi, từ từ dịch qua bên cạnh. May mà Dương Quang không hề làm ra hành động nào bất lịch sự, chỉ đột nhiên ném cái ly đi, tựa như một đứa trẻ ấm ức mắng: "Sống thực mẹ nó chẳng có gì thú vị."

Những lời này, không đầu lại chẳng đuôi, nghe mà khiến người ta phát mộng. Có điều lại khơi dậy hứng thú của Nguyễn Trữ Khanh, cô hơi ghé qua, cẩn thận hỏi: "Dương Quang, có phải anh có chuyện gì không vui đúng không?"

Dương Quang rót một ly rượu, một hớp sạch trơn, xoay người nhìn Nguyễn Trữ Khanh cười khổ nói: "Không, anh thì làm gì có chuyện gì không vui chứ. Anh đã mua nhà, đang trùng tu lại, chuẩn bị kết hôn. Bạn gái xinh đẹp, công việc cũng tốt, còn rất là sáng lạn, anh sao lại không vui được."

Lời này nghe kiểu gì cũng không giống như là nói ra từ tận ruột gan, càng giống như là đang giễu cợt hơn. Nguyễn Trữ Khanh vỗ vỗ vai anh ta, chợt ra vẻ hào khí nói: "Được rồi, anh nếu có chuyện gì không thoải mái thì nói với em đi. Sở Sở bình thường cũng hay tìm em làm thùng xả giận, nể tình quan hệ giữa hai người, hôm nay em làm thùng xả giận miễn phí cho anh một lần được chứ."

Dương Quang nhìn Nguyễn Trữ Khanh từ trên xuống dưới một phen, chợt đổi đề tài, giống như đang đứng đó bộc lộ cảm xúc vậy: "Trước kia anh ấy, cứ cảm thấy em là một người phụ nữ vừa tham tiền lại háo sắc. Ở bên Khương Nghi cũng là nhắm trúng tiền tài trong tay chị gái anh ta mà thôi. Ỷ vào mình trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng bỏ đàn ông vào mắt. Thực ra thì em có gì chứ, trừ trẻ trung xinh đẹp một chút, dáng người cũng khá ổn ra, thì đâu có gì."

Nguyễn Trữ Khanh mặc dù rất tốt bụng nói muốn làm thùng xả giận, nhưng nghe Dương Quang đánh giá về mình không chút lưu tình như vậy, cơn tức không khỏi xông lên tận óc, hận không thể học theo La Giai Cầm, nhặt chai rượu trên bàn lên đập về phía anh ta.

Cũng may Dương Quang coi như vẫn thông minh, trước khi Nguyễn Trữ Khanh phát tác, giọng điệu chợt thay đổi, nói tiếp: "Có điều dạo này anh mới phát hiện ra, thực ra, em cũng là một người rất được. Không vì tiền mà miễn cưỡng bản thân ở bên Khương nghị, thậm chí còn khinh thường bà chị phú bà không ai bì nổi của anh ta. Điểm này khiến cho anh rất tán thưởng, có điều sao em lại muốn đi dây dưa với kẻ xấu xa như Tô Thiên Thanh làm gì chứ?"

Nguyễn Trữ Khanh bị anh ta hỏi có chút sững sờ, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: "Tiền bạc và tình cảm, em chỉ có thể chọn một. Nếu em đã bỏ qua tình cảm, vậy em chỉ có thể chọn tiền bạc. Em không thể để mình mất hết chỉ còn hai bàn tay trắng được. Dương Quang, thực ra, em cũng không phải là một người phụ nữ kiên cường. Những thứ em cần, ít nhất phải là thứ cũng khiến cho em cảm thấy an toàn, để dựa vào."

"Nếu em tìm được một người đàn ông vừa có tiền lại vừa có tình, em sẽ làm thế nào?"

"Đối với những chuyện chưa xảy ra, em không thích đặt giả thiết." Nguyễn Trữ Khanh nghĩ thầm, đó đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn rồi, có người con gái nào không hy vọng tìm được một người đàn ông như vậy. Nhưng vấn đề là, rất nhiều thời điểm, bọn họ chỉ có thể gặp được người đàn ông chỉ có một trong hai điều kiện đó mà thôi, nếu vận may mà kém hơn chút nữa thì còn gặp phải người không thỏa mãn một điều kiện nào, nhưng bọn họ vẫn phải tự thuyết phục bản thân, tiếp tục chấp nhận.

Nhưng cô không thể nói thẳng ra như vậy trước mặt Dương Quang được, chỉ có thể dùng một câu trả lời nhàm chán để lấp liếm qua. May mà Dương Quang cũng không để ý, lại tiếp tục nói: "Anh cảm thấy Sở Sở nên tìm một người vừa có tiền lại vừa có tình."

Câu này khiến cho Nguyễn Trữ Khanh có chút hồ đồ, anh ta nói vậy là có ý gì? Người đàn ông vừa có tiền vừa có tình đó, nếu là chỉ người khác thì trò cười này to chuyện rồi. Nhưng nếu chỉ anh ta, thì da mặt cũng quá dày đấy.

Dương Quang lại chẳng hề biết tự khiêm tốn, tươi cười nhe nhởn nói: "Người kia ấy, chính là anh. Anh mua nhà cho cô ấy, toàn tâm toàn ý với cô ấy. Nhưng tại sao cô ấy vẫn chưa đồng ý lấy anh chứ? Tại sao đến tận bây giờ vẫn không cho anh một câu trả lời rõ ràng? Trữ Khanh, em nói xem, phụ nữ các em bình thường mà như vậy, là vì chuyện gì? Còn chuyện gì mà anh chưa làm được hay sao?" Dương Quang hỏi hết câu này lại đến câu khác, tất cả đều ném ra trước mặt Nguyễn Trữ Khanh, khiến cô không biết trả lời câu nào trước. Có điều, cô nghe ra, Dương Quang, hình như có chút bất mãn với Phùng Sở Sở. Thực ra thì cô đã nói rồi, cứ lần lữa mãi như Phùng Sở Sở, không phải chuyện hay. Lòng nhiệt tình của đàn ông cũng bị cô ấy làm cho cạn sạch.

Dương Quang coi như không tệ, không trực tiếp oán trách với cô ấy, chỉ uống rượu giải sầu để phát tiết. Gặp phải gã nào không biết sống chết, có lẽ đã trực tiếp tốn tiền đi tìm hoan. Có điều, đây cũng chỉ là tạm thời, thời gian sẽ khiến cho vết nứt này ngày càng lớn, kéo dài cho đến ngày không thể nào lấp đầy.

Dương Quang có chút bất mãn với sự im lặng của cô, ghé cả người qua, hung tợn hỏi: "Tại sao em không trả lời? Có phải em biết được chuyện gì mà anh không biết đúng không?"

"Không có không có." Nguyễn Trữ Khanh vội vàng phủ nhận. Đừng nói là Phùng Sở Sở thực sự không có, cho dù là có, cô cũng không thể dỡ đài của cô ấy ngay trước mặt bạn trai của người ta được.

Dương Quang không có ý kiến gì với đáp án này. Chỉ bĩu môi, giơ tay uống cạn rửa ly rượu trong tay, lại đưa cho Nguyễn Trữ Khanh, hàm hồ nói: "Này, cho em, quà đấy."

Nguyễn Trữ Khanh hoàn toàn khẳng định, anh ta đã say, lại còn đưa ly rượu rỗng cho cô làm quà. Dương Quang lại ra vẻ đầy sự vinh quang, nghểnh cổ nói: "Anh ấy, từ xưa đến nay chỉ có thích cô gái nào mới tặng quà thôi, em phải cảm thấy vô cùng vinh dự."

Nguyễn Trữ Khanh căn bản không nghe anh ta lảm nhảm, giơ tay gạt cánh tay đang giơ trước mặt anh anh ta ra. Trong lòng lẩm bẩm, nếu không phải tại Phùng Sở Sở, mình đã không chật vật đến thế này.

Dương Quang bị đẩy một cái, có vẻ rất không vui, không chỉ không lùi về phía sau mà còn được voi đòi tiên, nhoài người lên muốn nhét cái ly vào tay Nguyễn Trữ Khanh.

Nguyễn Trữ Khanh bị dồn vào trong góc, mắt thấy anh ta càng ngày càng gần, thực sự rất muốn dứng lên cho xong. Nhưng không đợi cô kịp cử động, cả người Dương Quang đã nhào tới, miệng há to, "Ọe" một tiếng, nôn hết lên người cô.

Chuyện đã đến nước này, Nguyễn Trữ Khanh đơn giản là giận đến mức không nín nổi. Nhưng Dương Quang lại giống hệt như con lợn chết, nằm một bên ngủ, không động đậy gì nữa.

Cố nén sự kinh tởm trong lòng, Nguyễn Trữ Khanh vọt vào nhà vệ sinh, tùy tiện rửa qua quần áo. Lại gọi phục vụ trong quán bar giúp cô đưa Dương Quang ra cửa, vươn tay đón taxi, nhét anh ta vào trong.

Vì không biết Dương Quang ở đâu, cũng không thể đưa anh ta về nhà mình, Nguyễn Trữ Khanh đành phải bảo tài xế đi đến nhà Phùng Sở Sở.

Xe lái đến dưới nhà Phùng Sở Sở, đến ngay trước khi Tô Thiên Thanh đưa Phùng Sở Sở về. Cái xe bắt mắt kia, cho dù là vào buổi tối cũng khiến người ta phá lệ chú ý.

Nguyễn Trữ Khanh ngồi trong xe, thấy Phùng Sở Sở bước ra từ bên trong, cơn tức lập tức xông lên não, cũng chẳng nhìn rõ Tô Thiên Thanh đang đứng bên cạnh, một bước nhảy luôn ra khỏi taxi, chạy đến trước mặt Phùng Sở Sở, mắng xối xả: "Cả buổi tối cậu đi đâu thế hả, di động sao lại tắt máy?"

Phùng Sở Sở đang đón ba mẹ đi từ trên lầu xuống, đột nhiên thấy Nguyễn Trữ Khanh giận dữ vọt tới trước mặt mình, giật mình nói không ra lời. Lại nhìn trên người cô ấy, quần áo ướt sũng, hơn nửa lại có mùi rượu bốc lên thoang thoảng liền mở miệng hỏi: "Trữ Khanh, cậu sao vậy, uống rượu à?"

"Uống cái rắm!" Nguyễn Trữ Khanh luôn dịu dàng nhã nhặn, giờ phút này thực sự là mất khống chế đến cực hạn, không để ý đến hình tượng mà hét lớn, "Cậu nói đi, tại sao không mở máy?"

"Cái đó, di động hết pin..." Phùng Sở Sở bị khí thế của cô nàng làm cho hơi sợ, giọng nói không tự chủ mà bé lại. Kể từ khi cô què chân, tính khí dường như cũng thu liễm không ít, Nguyễn Trữ Khanh thì ngược lại, hung hãn vô cùng.

"Cậu nói xem thế này là thế nào! Bạn trai của cậu, lại đi tìm mình ra ngoài uống rượu, chuyện này cho qua, chắc là không gọi cho cậu được. Nhưng mà say đến rối tinh rối mù, nói toàn câu kỳ quái, cứ nhất quyết muốn nhét ly rượu cho mình làm quà, còn nôn hết lên người mình. Phùng Sở Sở, có phải cậu cố ý, tìm anh ta đến chọc ghẹo mình không hả?!!"

Phùng Sở Sở nghe đến câu cầm ly rượu làm quà đã không nhịn được muốn bật cười. Cô hiểu rất rõ tửu lượng của Dương Quang, bình thường có nhã nhặn phong độ thế nào đi chăng nữa, một khi say rồi thì chẳng khác nào người điên, những chuyện làm ra, không ai ngờ nổi.

Sau đó lại nghe thấy Dương Quang nôn hết lên người Nguyễn Trữ Khanh, cũng có chút áy náy. Vừa định lên tiếng an ủi cô ấy mấy câu, người tài xế lái taxi chở Dương Quang về đã sớm mất kiên nhẫn, bóp còi, ý bảo người đến trả tiền xe, thuận tiện vác luôn tên ma men trên xe đi, chỉ sợ cậu ta nhất thời cao hứng, nôn hết ra xe của mình.

Tô Thiên Thanh càng nghe càng thấy buồn cười, nhìn gương mặt giận đến mức đỏ bừng của Nguyễn Trữ Khanh, đột nhiên cảm thấy cô gái này rất thú vị. Nghe thấy người tài xế kia bóp còi, liền xoay người đi ra đó, để tránh khỏi phì cười.

Bước tới trước taxi, Tô Thiên Thanh mới phát hiện ra, thì ra Dương Quang đang ngồi ở ghế sau. Trả hết tiền xe, đưa Dương Quang ra ngoài, anh ngẩn ra đứng ở đó, hỏi: "Anh ta phải làm sao đây?"

Phùng Sở Sở nhìn Dương Quang đã say thành như vậy, lại nhìn chiếc taxi đã đi xa, chợt cuống quít kêu lên: "Ôi, sao anh lại bảo taxi đi. Anh ấy đâu có ở đây, mau gọi taxi lại đi, đưa anh ấy về chứ."

Tô Thiên Thanh cười lắc đầu nói: "Thôi, gọi cũng chẳng quay lại, để tôi đưa anh ta về đi. Cô ghi địa chỉ cho tôi là được. Cả Nguyễn tiểu thư cũng ngồi xe tôi về đi, chắc về đến nhà còn phải bận rộn nhiều đấy."

Nguyễn Trữ Khanh vừa nghe anh ta nói vậy mới chú ý đến bộ quần áo trên người mình, dạ dày cuồn cuộn, buồn nôn không chịu được. Chỉ có thể lẳng lặng gật đầu, lên xe về nhà trước rồi nói, trong long nghĩ, nhất định phải tìm cơ hội bắt Phùng Sở Sở mời một bữa mới có thể nguôi bớt cơn tức trong lòng.