Trần Tử Tinh cuối cùng cũng quét dọn sạch sẽ một tầng lầu, xương sống, thắt lưng đều đau, theo như lời nói của Tôn Ngang thì không chỉ dọn dẹp nhà vệ sinh tầng một mà là cả tòa nhà. Quan Thần từ tầng bốn lên còn Trần Tử Tinh tầng ba trở xuống.
Nhà vệ sinh trước mắt rực rỡ hẳn lên, bụng cũng đói đến mức kêu lên, Trần Tử Tinh ném cây lau nhà vào góc phòng, vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai tên ngốc. Tên ngốc béo trên lưng đang đeo balo, trong tay đang bưng một cái không rõ vật thể gì, tên ngốc gầy đang đứng tựa lưng vào tường, cúi đầu nghịch điện thoại. "Yo, Tinh ca! Đã làm xong rồi à?" Tên ngốc gầy ngẩng đầu nói. Trần Tử Tinh trừng mắt với Châu Biên: "Muốn chết à, lại cười tôi?" "Nào dám nào dám." Châu Biên lè lưỡi. "Chính là cái miệng cậu." Mập Mạp đập một cái lên đầu Châu Biên, Châu Biên đánh trả, Mập Mạp vội vàng linh hoạt tránh đi, tay kia đưa cho Trần Tử Tinh cái vật thể không rõ là vật gì, ý bảo Trần Tử Tinh cầm lấy."Hắc, Châu Biên cậu thiếu đánh a, xem Mập ca hôm nay không đánh chết cậu!" Nhìn kỹ một chút đó là mộ hộp đựng cơm. Có khoai tây, cà, trứng gà còn có cơm nữa. "Tinh nhi, đây là tôi với Châu Biên mới mua đấy, cậu ăn trước đi a! Còn hai tầng nữa thì ba chúng ta cùng làm!" Mập Mạp vừa hô vừa tụm lại với Châu Biên đánh thành một đám. "Phi! Tôi mới là anh cậu!" Châu Biên hô. ". . . . . ." Trần Tử Tinh dựa vào bên cạnh nhìn hai anh em bọn họ nô đùa, chậm dãi mở nắp hộp ra. Đánh a đánh, ngươi đánh ta một quyền ta đá ngươi một cước, giống như học sinh tiểu học. Mập Mạp vốn tên là Tôn Diệu là anh em họ hàng với Châu Biên, Châu Biên lớn hơn Mập Mạp mấy tháng nhưng mà Châu Biên lại hơi nhỏ, tâm lý tuổi cũng nhỏ, ngoài tuổi không lớn hơn so với Mập Mạp là mấy thì gì cũng nhỏ hơn. Mập Mạp cũng rất không phục. Trần Tử Tinh chậm rì rì ăn cơm, lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thời gian. Hiện tại đã tan học được một lúc rồi, không ít người đã ăn xong cơm, hai tên ngốc trước mặt vẫn còn nô, bỗng nhiên cảm thấy tóc trên đầu có chút lạnh lẽo, Trần Tử Tinh ngẩng đầu. Trên tóc cảm nhận được cái lạnh chính là từ tầng bốn, không biết chỗ nào chảy nước đang theo lan can nhỏ xuống vừa đúng rơi trên đầu Trần Tử Tinh. Trần Tử Tinh nhất thời mặt đen xì, nhảy sang một bên tránh đi. Đầu tiên nhìn thấy chính là một đôi chân dài được đồng phục bao lấy, sau đó là đến cánh tay, cánh tay đang lộ ra khỏi tay áo có chút đen, chủ nhân của cánh tay đó đang đứng ở trên hành lang mày kiếm nhíu chặt dùng sức vắt cái dẻ lau. Nga hiểu rồi. Khá lắm. "A!" Quan Thần cũng chú ý tới ánh mắt của Trần Tử Tinh đang đứng dưới lầu gắt gao trừng hắn đầy oán giận, toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng chào hỏi."Tử Tinh a, cậu sao có thể ăn một mình thế, để lại cho người anh em này một chút nhé!" Ai là anh em với cậu, Trần Tử Tinh nghĩ. "Tầng bốn tôi dọn sắp xong rồi đang muốn lên trên tầng năm!" Quan Thần la lên. Âm thanh của hắn làm cho Mập Mạp và Châu Biên đồng thời ngừng đánh nhau, Trần Tử Tinh lau nước ở trên tóc, ngẩng đầu mở miệng, dùng một khuôn mặt vô cùng dễ thương mà lạnh lùng hét lên. "Cậu đi ăn shit đi, tên ngốc Quan Thần!" Trần Tử Tinh hét. "Cậu lại còn mắng tôi nữa! Tay Quan Thần bám vào lan can tiếp tục hét xuống."Tiểu soái ca! Tôi đói sắp chết rồi, để lại cho tôi một chút đi!" Trần Tử Tinh mặc kệ hắn, cậu liền đứng trước mặt Quan Thần ăn hết hộp cơm, sau đó tiện tay ném luôn hộp cơm vào thùng rác, ngay cả chút vụn cũng không để lại. "Tự mình đi nhà ăn mà mua!" Trần Tử Tinh quay lại hét lên. "Hắc! Bạn nhỏ tôi phát hiện cậu thật đê tiện a!" Quan Thần hét. "Như nhau thôi!" Trần Tử Tinh lại hét lên. "Hai cậu hét đi hét lại không thấy phiền à." Mập Mạp cuối cùng cũng nhớ tới cái người Quan Thần này là ai, ngẩng đầu hai tay đặt lên miệng lớn tiếng hét lên: "Chúng ta đều ở phòng 306! Tôi tên Tôn Diệu, gọi tôi là Mập Mạp cũng được, cậu ở đó chờ một chút, tôi với Châu Biên sẽ đến hỗ trợ!" Châu Biên ở bên cạnh cũng lớn tiếng giới thiệu chính mình. Quan Thần ngẩn ra, mới phản ứng lại đây là bọn họ đều ở cùng phòng kí túc xá. "Oa kháo, cứu người a ca! Mập ca, tiểu đệ ở trên này chờ mọi người a!" Quan Thần nói. Quan Thần người này quá lắm lời, Trần Tử Tinh rầm rì không muốn phản ứng lại hắn, ngăn chặn lại Mập Mạp nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp phải cùng nhau đi lên tầng bốn. "Yo." Quan Thần nhếch miệng chào hỏi cùng bọn họ, răng đặc biệt trắng. "Hi." Châu Biên cũng nhếch miệng trả lời lại chào hỏi của hắn. "Hi cái rắm hi." Mập Mạp vỗ vỗ lên đầu của Châu Biên nói, " Bây giờ bắt đầu phân công, làm xong sớm một chút rồi về nhà ăn cơm." Ngày đầu tiên khai giảng nên không có lớp tự học buổi tối, thời gian trống nhiều nếu để quét dọn nhà vệ sinh thì rất lãng phí. Bây giờ còn lại bốn tầng, bọn họ vừa lúc có bốn người, Mập Mạp quyết định bắt đầu từ tầng hai, bốn người phân công nhau tranh thủ trong mười lăm phút hoàn thành tất cả. Đây là phương án hiệu suất nhất, Trần Tử Tinh tự nhiên cũng không có ý kiến. "Tôi thế nào cũng được." Bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh, một bàn tay đang đưa qua, Trần Tử Tinh quay đầu lại liền nhìn thấy Quan Thần đang chọn chọn mi với cậu, nhếch miệng cười. "Bạn học Tử Tinh, ngay từ đầu đã bảo cùng nhau làm, cuối cùng không phải lại cùng nhau làm à." "Đánh rắm." Trần Tử Tinh mới không cho hắn dựa lên vai, vọt sang bên cạnh tránh đi. Châu Biên phụ trách lầu hai, Mập Mạp lầu ba, Quan Thần cùng với Trần Tử Tinh còn lại là tầng năm và tầng sáu. Đoàn người bắt đầu hành động, Trần Tử Tinh nhìn Quan Thần, một mình đi đến chỗ cầu thang lên tầng trên. "Cậu cái người này hành động lạnh nhạt như vậy, không thú vị." Quan Thần theo kịp nói. "Tôi cứ như vậy, cậu quản tôi à." Trần Tử Tinh tay đút trong túi quần, nhìn khốc khốc. Cậu lấy đồ từ trong túi quần ra. "Này." Trần Tử Tinh duỗi tay sang bên chỗ Quan Thần. Bỗng nhiên có một bàn tay chắn ở phía trước mình, Quan Thần thoáng ngẩn người, cúi đầu, đó là một cái kẹo mút. "Muốn hay không! Không cần thì tôi sẽ ăn." Thấy hắn không phản ứng, Trần Tử Tinh có chút lúng túng, giọng nói liền có chút hung hăng. Quan Thần bây giờ mới phản ứng lại, nở nụ cười quay đầu lại nhìn cậu, há mồm, được một tấc lại muốn một thước: "Làm người tốt làm đến cùng, giúp tôi bóc vỏ đi, tôi đói đến không có sức lực rồi, a ——" "A cái gì mà a!" Trần Tử Tinh trực tiếp nhét cả cái kẹo đang còn vỏ vào miệng Quan Thần."Đói chết cậu đi!" Cậu nói xong liền đi lên tầng sáu. "Tôi thao!" Quan Thần thiếu chút nữa bị vỏ của cái kẹo mút làm cho sặc chết, sau khi ho khan vài tiếng mới bóc vỏ cái kẹo mút ra, nhét vào miệng rồi lắc đầu, "Tôi buồn quá ." Hắn bám vào lan can hướng về phía trước hét, "Cảm ơn a!" Trần Tử Tinh dựng thẳng ngón giữa về phía hắn. Bốn người cùng nhau quét dọn nhà vệ sinh, bỏ ra rất nhiều công sức không đến mười lăm phút Trần Tử Tinh đã làm xong liền đi xuống tầng. Ba người kia đều đã đứng ở dưới chờ cậu. Thời gian vẫn còn sớm, trên không trung một mảnh ánh sáng vàng rực rỡ, ánh nắng chiều bao phủ vườn trường, Trần Tử Tinh và Châu Biên dựa vào một bên chơi điện thoại, Quan Thần lặng lẽ đi đến bên cạnh Trần Tử Tinh, đụng đụng vào bả vai của cậu. Trần Tử Tinh quay đầu trừng hắn. Mập Mạp lưng đeo lên cặp sách, rửa tay xong đi lại thanh thanh giọng nói: "Khụ khụ, nếu người trong phòng kí túc xá của chúng ta đến đủ rồi thì hôm nay đi ăn một bữa đi?" "Đi đâu ăn?" Châu Biên hỏi. "Cậu chỉ biết ăn thôi." Mập Mạp nói, "Trên phố mới mở một nhà hàng hàng lẩu, khá rẻ, đi không?" Cậu ta nhìn Trần Tử Tinh rồi lại nhìn Quan Thần, Trần Tử Tinh lắc đầu không có ý kiến, Quan Thần thì đứng khoanh tay bên cạnh. Ba người nhìn hắn. "Tôi sao cũng được." Quan Thần nói. Cái nhà hàng lẩu đó rất gần, ra khỏi cổng trường đi về phía bên phải một đoạn, bọn họ đã có bốn người thêm hai người còn lại trong phòng kí túc xá vừa đủ một bàn sáu người. Trần Tử Tinh ngồi xuống, Quan Thần cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêng qua chỗ cậu thì thầm, "Ai, không phúc hậu a bạn học Tử Tinh, hai chúng ta ở cùng một phòng kí túc xá mà cậu lại không nói gì, sao có thể đối với anh em lãnh đạm như vậy." "Ai là anh em với cậu." Trần Tử Tinh trừng mắt liếc hắn một cái."Cứ làm như thân thiết lắm rồi ấy." "Rõ ràng hai ta như vậy mà." Quan Thần giống như không nghe hiểu ý của cậu, khoác tay lên vai của cậu nói, "Cậu xem chúng ta có bao nhiêu duyên a, ở đâu cũng gặp được, ở đâu cũng có thể cùng nhau, không làm một lễ kết bái cậu không thấy phụ lòng trời đất chứng giám sao?" "Tôi không phụ lòng của tôi là được." Trần Tử Tinh kéo ghế cách xa hắn một chút. Quan Thần chậc chậc hai tiếng, cậu càng trốn thì Quan Thần lại càng sáp lại gần, nhếch môi đùa giỡn với Trần Tử Tinh, "Cậu chạy đi, chạy đi, xem cậu có thể chạy đến chỗ nào." "Cậu giống như một tên biến thái ấy." Trần Tử Tinh đẩy mặt của hắn sang một bên, cầm một đôi đũa ở trên bàn khua khua."Tôi muốn vẽ một đường ngăn cách với cậu, chỗ này." Quan Thần giật mình, trợn mắt há hốc mồm, "Thao, cậu là học sinh tiểu học à." Hắn vẫn muốn sáp lại bên kia, vẻ mặt của Trần Tử Tinh "Đây là cậu tự tìm " , nâng chân lên, hung hăng cho Quan Thần một đạp. "A!" Đầu gối Quan Thần đập mạnh vào cái bàn, đầu gối tê rần, theo bản năng lui ghế ra đằng sau, hắn cắn răng hùng hổ ngẩng đầu trừng mắt với Trần Tử Tinh, "Đau đau đau đau. . . . . . Trần Tử Tinh tôi thao chết cậu! Con mẹ cậu cũng quá thô lỗ đi!" "Tôi sao phải ôn nhu với một tên biến thái." Trần Tử Tinh bình tĩnh rút chân về. Mập Mạp cùng với hai người khác trong kí túc xá bưng mấy đĩa rau quay lại, ngồi xuống ghế, Mập Mạp vui vẻ thịt mỡ trên mặt rung rung cười nói: "Ai? Ai có ý đồ gây rối với Tinh gia của chúng ta?" Quan Thần hết đau, không biết sống chết đưa tay lên đầu,"Báo cáo, tiểu nhân muốn." "Trâu bò a lão lục." Mập Mạp vỗ đùi cười, vỗ mạnh bả vai của Trần Tử Tinh nói, "Nhìn thấy không, đây là Tinh gia của chúng ta, xá bá phòng 306, đến bây giờ không có ai có thể trị được tên ác độc này!" (舍霸: xá bá có nghĩa là bá chủ ở phòng kí túc xá) "Cậu mẹ nó vỗ tôi đau!" Trần Tử Tinh trừng mắt nhìn Mập Mạp, gắp thức ăn trước mặt bỏ vào trong nồi, "Cậu đừng nghe cậu ta nói bừa. Nhưng cũng không khác mấy, đừng có trọc đến tôi", Trần Tử Tinh bỗng nhiên dừng lại động tác ở đĩa rau, quay đầu nhíu mày, học theo Quan Thần lúc buổi sáng nghiêm trang nói, "Cậu đừng có trọc đến tôi." ". . . . . ." Quan Thần trầm mặc một chút, "Thao." "Ha ha ha ha mẹ nó!" Châu Biên cùng với Mập Mạp cười ầm lên, còn hai người khác thì không cùng lớp với họ nên không để ý đến. Trần Tử Tinh cũng có lúc hài hước, khóe miệng không khỏi giơ lên, vui vẻ. "Được lắm nha bạn học Tử Tinh, cậu còn trêu tôi!" Quan Thần đưa tay nhúng rau cùng với cậu, "Cho thêm một chút rau cải, cậu nhìn cậu xem, chỉ thích ăn thịt như thế sẽ không khỏe mạnh." "Nhiều chuyện, " Trần Tử Tinh chậc chậc hai tiếng, "Ai bảo cậu buổi sáng lại thích giả vờ như vậy." "Trẻ nhỏ thì hiểu cái gì." Quan Thần còn chưa nói xong đã cảm giác được từng trận đau ở chân, vội vàng sửa miệng."Ai, Tinh gia, cậu không hiểu." ". . . . . . Để làm gì?" Trần Tử Tinh rút chân lại nhìn hắn. Quan Thần trầm mặc một lát thở dài, ngưng trọng nói: "Cái loại đẹp trai giống như tôi, không có việc gì liền thích đứng ở cổng trường." ". . . . . . Đứng đường à?" ". . . . . ." "Không phải! Cậu ngốc à!" Quan Thần nói. "Đừng có giả vờ, ăn của cậu đi." Trần Tử Tinh không muốn nghe hắn nói nữa. Quan Thần kéo kéo tay áo của cậu, "Ai, ai, cậu nghe tôi nói xong đã." "Không nghe." Trần Tử Tinh mặc kệ hắn. "Kháo, tôi mặc kệ, tôi nói với cậu, cái này gọi là. . . . . ." "Câm miệng." Trần Tử Tinh đánh gãy lời hắn. Quan Thần hôm nay không nói ra được những lời này chắc chắn sẽ bị nghẹn chết mất. "Cái này gọi là đặc quyền của người đẹp trai....." Quan Thần nói. "Nga, đã biết. Ăn cơm." Trần Tử Tinh nói. ". . . . . ." Quan Thần nói, "Cậu nghe tôi nói xong đã!" "Cậu phiền quá đi." Trần Tử Tinh bỏ đôi đũa xuống, thản nhiên nhìn sang."Nói, cho cậu thời gian hai giây phải nói xong." ". . . . . ." Mẹ nó! Còn nói cái rắm! "Tôi không muốn nói nữa!" Quan Thần nói. "Vậy ăn cơm đi." Trần Tử Tinh quay đầu nói. ". . . . . ." Đây khẳng định là thẳng nam sắt thép! Quan Thần nghiến răng. Đồ trong nồi cũng dần dần chín, Trần Tử Tinh cũng không tiếp tục bỏ thức ăn vào bên trong nữa, ngồi một bên bắt đầu lướt điện thoại. Tích tích tích tích, tin nhắn không ngừng được gửi qua. Trần Tử Tinh bỗng nhiên nghe thấy có một tên thần kinh ghé vào tai cậu thấp giọng hát. "Sự đa tình của em phụ bạc tình yêu của anh, hủy hoại cuộc sống của anh....anh bỏ đi cả thế giới, đổi lấy một đống tro tàn. . . . . ." Cậu ngẩn ra, quay đầu lại hoảng sợ. Cánh tay Quan Thần khoác lên lưng ghế, mày kiếm mắt sáng, nhìn chăm chú vào Trần Tử Tinh, ánh mắt thâm tình mà bi thương. "Sự tuyệt tình của em phụ bạc tất cả tình yêu của anh. . . . . ." Nga đã rõ. Còn rất si tình. Nếu không phải là hát cho cậu nghe. . . . . . . . . . . . . "Cậu bị thần kinh à!" Trần Tử Tinh không nhịn được nữa. Ánh mắt của Quan Thần thẳng tắp đuổi theo cậu, "Sự đa tình của em phụ bạc tình yêu của anh. . . . . ." Con mẹ nó! "Châu Biên! Đổi chỗ! !" Trần Tử Tinh không chịu được nữa, đứng lên nói. "Aizz! Vị huynh đệ Châu Biên, hai ta đổi một chút!" Quan Thần cũng đứng lên theo nói. "Thao, cậu có bao nhiêu thích tôi a lúc nào cũng đi theo tôi!" Trần Tử Tinh quay đầu trừng hắn, thiếu chút nữa bị tức đến nghẹn hơi. Bài hát : Phản bội-Na Anh