"Nếu như sách đã phát xong thì bây giờ tôi sẽ nói đến chính sự. Trước tiên tôi sẽ cho mọi người biết một vài nguyên tắc của tôi để cho mọi người có sự chuẩn bị."
Tôn Ngang một tay tựa vào bục giảng nước miếng tung bay, tình cảm dâng trào bắt đầu diễn thuyết, Trần Tử Tinh cúi đầu lấy một quyển sách để viết tên, Quan Thần liếc sang nhìn cậu một cái rồi đột nhiên dùng chân đụng đụng vào cậu. Tay Trần Tử Tinh hơi run lên, chữ Tử ở giữa một nét bút thẳng xuống, tiếp đó đầu bút lông lại hạ xuống viết xong chữ Tinh, hành văn liền mạch lưu loát. "Oa, lợi hại." Quan Thần cảm thán từ tận đáy lòng. Trần Tử Tinh buông bút, mắt lạnh liếc qua, "Nếu cậu không có việc gì quan trọng thì kế tiếp tôi sẽ vặn đầu cậu xuống." "Ở trong tiết của tôi. . . . . ." "Tôi thật sự là khen cậu mà!" "Tôi cũng thật sự muốn vặn đầu của cậu xuống." Trần Tử Tinh tức giận thật dễ thương, trắng trắng nộn nộn, Quan Thần nhìn cậu hung dữ cũng không sợ, đem khuỷu tay đặt lên trên bàn sau đó chống mặt lên cười ngây ngô với cậu, "Đến a, mặt của anh tùy tiện cho cậu niết." Dứt lời, Trần Tử Tinh cho hắn một ánh mắt cậu chết chắc rồi, sau đó đạp vào chân của Quan Thần ở dưới bàn, không lưu lại đường sống. "Ai là anh em với cậu!" "Ngao —— Tôi thao! Ôi yo yo!" "Nếu ai nói chuyện trong tiết của tôi. . . . . ." "Anh anh cậu là anh tôi! Đại ca, được chưa! Mau buông tôi ra thao thao thao đau muốn chết! Muốn chết a!" Quan Thần không chút do dự bật thốt lên cầu xin tha thứ, Trần Tử Tinh hừ lạnh một tiếng buông chân ra, người này chính là tiện, không đánh thì còn trêu người. "Ai." Quan Thần thở ra một hơi, lắc lắc đầu, Trần Tử Tinh trộm liếc mắt nhìn hắn, không biết hắn lại muốn làm cái quỷ gì nữa, "Tôi nói này Trần Tử Tinh a. . . . . ." Phiền phức! Trần Tử Tinh định đánh gãy lời nói của hắn, ". . . . . . Trần Tử Tinh cảm ơn." "Đừng lãnh đạm như thế mà." "Cậu từ trước đến giờ phải quá quen thuộc rồi chứ." (ý bảo bạn Thần từ trước đến giờ phải quen giả vờ lãnh đạm trước mặt người khác rồi chứ) ". . . . . ." Quan Thần trầm mặc sau đó dựa vào ghế thở dài, "Ai nha, được rồi vậy có muốn biết tôi vừa mới chuẩn bị nói với cậu cái gì không?" Ngã một lần, Trần Tử Tinh mới không ngã thêm một lần nữa, cúi đầu tiếp tục viết tên lên quyển sách cuối cùng, "Không muốn biết." "Hắc, tôi đây sẽ nói cho cậu biết! Tôi nói với cậu a. . . . . ." Quan Thần nói một tiếng sau đó hướng đến bên tai cậu thì thầm. Trần Tử Tinh lặng lẽ dựng lỗ tai mèo lên lắng nghe. "Đều nghe rõ chưa —— Quan Thần nói cậu đó! Đứng lên cho tôi!" "Haizzz là lão sư!" Quan Thần bị dọa giật mình một cái mới phản ứng lại, tái mặt ho mấy tiếng sau đó đẩy ghế dựa ra đứng lên, ánh mắt lãnh khốc vô tình, thanh âm khàn khàn: "Lão sư, có chuyện gì?" Tôn Ngang: "Cậu nói xem còn có thể có chuyện gì! Tôi vừa mới ở phía trên nói xong trong giờ không được nói chuyện riêng không được nói chuyện riêng, không nghe thấy đúng không! Còn kề tai nói nhỏ với bạn cùng bàn? Đem lời tôi nói như gió thoảng bên tai!" Ô, Quan Thần lui lại một chút, tay phải nắm lại để trước miệng, mày kiếm chau lại, trầm giọng nói: "Thật xin lỗi, lão sư." Tôn Ngang: ". . . . . ." Mặt khác bạn cùng lớp: ". . . . . ." Vị bạn học này sợ cũng không phải một tên ngốc đi. Con mẹ nó, tên ngốc ở đâu đến vậy. Trần Tử Tinh liều mạng nhịn cười, cúi đầu để che đi thất thố của chính mình, bả vai phát run. Tôn Ngang nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho tốt, "Được rồi được rồi, ngồi xuống đi." Quan Thần lãnh khốc gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế trong ánh mắt chăm chú của cả lớp, chân dài duỗi ra đầu hơi hơi nghiêng. Hắn nhỏ giọng nói: "Tôi định nói chữ của cậu cũng giống với con người cậu đều rất đáng yêu." "Tôi có thể đạp cậu không?" Trần Tử Tinh quay đầu nói. "Nếu trước kia cậu hỏi có cho đạp không, tôi khẳng định sẽ nói không thể... thao tôi sai rồi sai rồi ca đạp nhẹ một chút!" "Ai bảo cậu nói tôi đáng yêu, xem cậu còn nói đáng yêu được nữa không." Trần Tử Tinh rút chân lại trừng hắn, hung hăng nói, "Nếu còn nói thêm một câu nữa tôi liền dùng hai chân đạp cậu." "Không dám không dám không dám." Quan Thần khoát tay, vội vàng đem chân cách cậu thật xa sau đó nói sang, "Haizz, cậu đột nhiên làm cho tôi nghĩ đến một câu." Trần Tử Tinh bán tín bán nghi liếc hắn một cái: ". . . . . . Nói." Quan Thần thành khẩn gật đầu, nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!" "Con mẹ nhà cậu!" Trần Tử Tinh thiếu chút nữa là đưa tay bóp chết hắn, đúng lúc này âm thanh hùng hậu của Tôn Ngang lại một lần nữa vang lên trong phòng học: "Trần Tử Tinh!" Trần Tử Tinh hoảng sợ, luống cuống quay người lại, Tôn Ngang nói: "Đứng lên cho tôi!" Trần Tử Tinh ngoan ngoãn đứng lên, thuận tiện đạp Quan Thần một cái, cúi đầu thở dài một hơi: "Haizz. . . . . ." "Hai cậu ngồi cùng bàn đang xảy ra chuyện gì? Từ lúc vào lớp đến giờ vẫn luôn nói chuyện riêng, những điều tôi vừa nói chính là nói với hai người các cậu, kết quả hai cậu đều làm ngược lại, Quan Thần vừa mới bị gọi lên xong bây giờ lại đổi thành cậu, muốn tôi tức chết để được thừa hưởng lại tóc giả của tôi à! Tôi mới nói gì biết không?" Tôn Ngang chưa đến bốn mươi tuổi nhưng mà là giáo viên môn toán, còn trẻ nhưng sớm đã trọc, Trần Tử Tình trộm nhìn cái bộ tóc giả dày ở trên đầu của ông ta, không dám lên tiếng. Thế mà lại là tóc giả, thảo nào rõ ràng là thầy giáo dạy môn toán lại còn làm giáo viên chủ nhiệm mà lại còn nhiều tóc như vậy. Quan Thần ở bên than thở: "Chúng em là người trẻ tuổi cũng không bị trọc a, thừa hưởng bộ tóc giả của thầy thì có ích gì. . . . . ." Tôn Ngang giật giật môi, hiện tại cực kỳ nổi nóng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Quan Thần, cậu nói cái gì! Đứng lên lặp lại lần nữa!" "Không có gì, lão sư, thầy không cần biết đâu." Quan Thần nói. Tôn Ngang: ". . . . . . Tôi có quyền được biết! Bảo cậu nói thì cậu nói đi!" Quan Thần không quá nguyện ý nói, cái này mẹ nó không phải tìm chửi sao! Hắn không nghĩ tới chính là, Trần Tử Tinh không chút do dự bán đứng hắn, ở bên cạnh thản nhiên nói: "Báo cáo lão sư, cậu ta nói, chúng em là người trẻ tuổi cũng không bị trọc, thừa hưởng bộ tóc giả của thầy thì có ích gì." Mặt Quan Thần đen xì, lặng lẽ nghiêng người qua nói, "Kháo, không có nghĩa khí! Cậu hiện tại biết tôi muốn hát bài gì không?" Hắn thanh thanh giọng hát, "Phụ bạc tình yêu của tôi, em quay lưng đi, rời xa tôi. . . . . ." Chính là hắn còn chưa nói xong liền bị Tôn Ngang đánh gãy. Mắt kính của ông ta sáng lên, tay vỗ vỗ lên bục giảng nói: "Quan Thần, cậu cũng đứng lên! !" "Lão sư hắn vừa rồi còn hát phụ bạc tình yêu của tôi, em quay lưng đi rời xa tôi." Trần Tử Tinh quyết đoán bán đồng đội. "Tôi thao!" Quan Thần đứng dậy nhịn không được nói một cậu thô tục, "Trần Tử Tinh cậu không có nghĩa khí!" "Lão sư hắn còn nói lời thô tục." Trần Tử Tinh mặt không chút thay đổi, lần thứ ba tố cáo Quan Thần. "Chó a! Trần Tử Tinh tôi thao cậu!" "Thao thao thao ai thao! Mỗi ngày nói chuyện thô tục hai cậu con mẹ nó còn có tố chất hay không! Tôn Ngang nói."Đang tấu hài à, hả? Có cần đăng ký cho hai cậu một tiết mục hay không! Sau này cứ để cho hai cậu ngồi cùng bàn tấu hài!" "Hình như cũng không phải là không được." Quan Thần nói. "Đổi người hợp tác khác là được." Trần Tử Tinh nói. Quan Thần quay đầu nhìn cậu: "?" Trần Tử Tinh trả lại cho hắn một ánh mắt: "?" "Cậu vẫn còn ghét bỏ tôi!" Quan Thần nói. "Ha ha." Trần Tử Tinh không tiếng động trào phúng. Phía dưới lớp một loạt bạn học phải đấm bàn nghẹn cười. ". . . . . ." Tôn Ngang cũng phải cười, xoa thắt lưng đi vài bước rồi gật đầu nói, "Được, được a! Đến lúc tan học sẽ cho các cậu đến tìm lãnh đạo để đăng ký tiết mục, tôi vừa mới cùng mọi người nói gì hai cậu có biết không? Chắc là không biết đi, thầy giáo ở trên nói hai người ở dưới lại chít chít méo méo, nào nói, tôi vừa rồi mới nói cái gì, nói đúng thì sẽ cho hai người ngồi xuống!" "Hắc cái này đơn giản, em biết. . . . . ." Quan Thần nói. "Đừng có nói lung tung!" Trần Tử Tinh nhanh chóng đánh gãy lời của hắn, nghiêm mặt nói, "Thầy nói trong lớp học không được nói chuyện riêng." "Kháo, tôi cũng muốn nói cái này a! Cậu không tin tôi?" Quan Thần hạ giọng nói với cậu. "Ha ha." Trần Tử Tinh nói. "Chỉ có mỗi vậy? Hình phạt đâu?" Tôn Ngang nói. Trần Tử Tinh ngẩn người, chần chờ nói: "Phạt. . . . . . Phạt. . . . . ." đứng? "Sai!" Cậu còn chưa nói xong, Tôn Ngang liền đánh gãy nói, "Tôi vừa mới nói ai mà dám ở trong tiết của tôi nói chuyện riêng, ở tình huống nghiêm trọng như các cậu thì sẽ phải đi dọn nhà vệ sinh cả ngày!" ". . . . . ." Trần Tử Tinh mơ màng, bao nhiêu bẩn a, ". . . . . . Haizz lão sư." "Đúng rồi!" Quan Thần đột nhiên chắn Trần Tử Tinh ra phía sau, nghiêm trang gật đầu, "Đúng a lão sư, chúng em vừa mới nghĩ là sẽ nói cái này!" Tôn Ngang: "?" Trần Tử Tinh: "? ?" "Phạt. . . . . . Phát triển! Đúng, vì sự sạch sẽ của nhà vệ sinh trường học, vì điều kiện sạch sẽ của nhà vệ sinh cho mọi người, vì sự phái triển hài hòa của trường học và xã hội này!" Quan Thần một hơi nói tiếp nói rất có thứ tự , lời nói chính nghĩa: "Chúng ta! Chúng ta thích nói chuyện riêng, lên lớp yêu người áp bách, cho dù bị phạt cũng muốn bị một hình phạt thật sự!" "Thực hiện giá trị quan xã hội chủ nghĩa, làm một người hữu dụng?" Trần Tử Tinh nói. "Đúng, đúng vậy, chính là như vậy! Tôn lão sư có thể nghĩ đến xa như vậy mưu tính xâu xa như vậy, không hổ là chủ nhiệm lớp của chúng ta!" Tôn Ngang: ". . . . . ." Trần Tử Tinh: ". . . . . ." Cả lớp: ". . . . . ." Đây chính là đang vuốt mông ngựa đi, nhưng lại vuốt đến trên đùi của ngựa rồi. "Khụ khụ. . . . . ." Mắt kính của Tôn Ngang lóe lên bình tĩnh nói, "Được, nếu bạn học Quan Thần đã có lý tưởng như vậy, đã yêu trường học như thế, yêu nước như vậy! Vậy hôm nay nhà vệ sinh liền giao cho cậu a." Ha ha ha ha cây cỏ(thao). Trần Tử Tinh nghẹn cười, trên mặt không chút thay đổi, kỳ thực khóe miệng đang điên cuồng muốn nhếch lên. "Trần Tử Tinh, đừng nghẹn , cậu cũng chạy không thoát đâu." Tôn Ngang nói. ". . . . . ." Mặt Trần Tử Tinh lập tức tái đi. Đừng mà lão sư! "Được rồi, muốn cười thì cười đi, cũng đừng để nghẹn hỏng." Tôn Ngang vung bàn tay to lên nói. Trong phút chốc ồn ào nổi lên, cũng không biết ai là người cười to nhất, hô câu: "Ha ha ha ha cây cỏ! ! Buồn cười chết tôi rồi! !" Trần Tử Tinh đen mặt trừng qua, nhỏ giọng nói: "Châu Biên cậu muốn chết à!" Quan Thần ngược lại không thèm để ý, sáp lại đụng đụng vào bả vai của Trần Tử Tinh nói vào tai cậu, "Hắc, tiểu soái ca, hai ta thật là có duyên phận a! Xin chỉ giáo nhiều hơn xin chỉ giáo nhiều hơn." ".. . . . . . . ." Trần Tử Tinh phát ra và chữ từ trong kẽ răng, "Quan Thần,cậu đi chết đi!"