Lâm Dịch thực cảm thấy chính mình là vị trợ lý bi thương nhất trên thế giới.

Nghĩ đi, cậu miễn cưỡng cũng xem như là thanh niên anh tuấn đi. Tuy rằng không bằng tổng tài nhưng ít nhất cậu cũng là một công dân tốt, làm đúng bổn phận, vì cái gì lại ‘vận rủi’ luôn luôn không ngừng phát sinh chung quanh cậu? Hiện tại, liền ngay cả chậu hoa mặc danh kì diệu mất tích cũng quy thành sai lầm của cậu a.

Cậu luôn luôn nhát gan, là tuyệt đối không dám phản kháng lại cường quyền của tổng tài đâu.

Ngẫm lại ánh mắt buổi sáng tổng tài liếc cậu, đó là ánh mắt gì a, kia quả thực là ánh mắt nhìn người chết a!!!

Cậu tuyệt đối không thể để mất đi công việc hiện tại. Tuy rằng vị tổng tài lãnh đạo của cậu là một tên ác quỷ, tuy rằng cậu mỗi ngày đều giống như đang đi làm ở Bắc Cực, tuy rằng cậu mỗi ngày đều phải cẩn trọng như sợ thủy tinh rơi xuống dễ vỡ vậy. Nhưng là đãi ngộ của Lãnh thị cùng phúc lợi so với tất cả các công ty khác đều hơn hẳn, lại càng không muốn nói cậu thân làm trợ lí tổng tài, mỗi lần làm công việc đều có hậu đãi khá nhiều nữa. Đương nhiên nếu không quan tâm đến tiền, lấy năng lực cùng lý lịch của cậu ra mà nói, cậu cũng sẽ chẳng phiền lo lắng đâu, cũng sẽ không sợ chính mình sẽ không tìm được một công việc tốt khác. Cho dù đãi ngộ ở những chỗ khác kém hơn Lãnh thị nhưng cũng sẽ không kém ở những điểm khác đi. Cậu là một người dễ dàng thỏa mãn, tại mấy phương diện này cũng không phải quá so đo.

Chính là, chính là a chính là, cậu cắn chặt răng ở trong lòng thầm hận. Từ khi cậu cùng cái tên ở trong phòng khám đôi diện kia làm thông đồng, không đúng, là dây dưa không rõ, cậu chính là đã bị bộ lao, không-thể-ly-khai, nha ~ Thử hỏi cậu như thế nào cớ thể rời đi Lãnh thị đại lâu đến chỗ khác làm việc đây? Tuy rằng ban ngày bọn cậu đều ở chỗ của mình làm việc, chính là vợ chỉ làm việc cách mình một con đường, cho dù là nghĩ thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngọt ngào rồi, vì ngọt ngào, cho dù là làm một công việc đáng ghê tởm cũng thành chẳng có gì ghê tởm đâu ~ Huống chi bọn cậu mỗi ngày giữa trưa còn có thể cùng nhau ăn cơm, sớm hay muộn đều có thể cùng nhau tan tầm, đây mới là tình yêu đẹp nhất a — Thật hận không thể mỗi một khác đều dính vào nhau một chỗ. (Nói rõ: Đồng Quân, là chuyên gia kiêm chấp hành tổng giám nơi phòng khám của Bạch Trạch, là “gian phu” của Lâm Dịch, là một tên bác sĩ biến thái. Ở chương 53 đã đề cập qua~ haha)

Cho nên nói, cái tên ăn trộm kia cũng thực sự là gan to lắm, dám đi trộm chậu hoa của tổng tài đại nhân. Chính ngươi không muốn sống thì thôi đi, còn làm hại cậu cũng muốn đi chết theo a.

Nghĩ lại đều muốn khóc đến chua xót. Lãnh tổng tài lúc không có nuôi chậu hoa lan kia, cậu chỉ mới có đặt một chậu nhỏ lên bàn thôi thì liền bị tổng tài chẳng những không thấy vui mà còn mắt tóe băng phê bình ‘Thực bẩn’ nữa chứ, về saucậu liền cắn răng ném đi hoa nhỏ của mình a. Sau lại tổng tài chính mình nuôi dưỡng chậu hoa lan làm cậu nơm nớp lo sợ lần nữa ngay trên bàn mình đặt một chậu hoa lan nhỏ, vài ngày sau khi tổng tài chú ý tới, cư nhiên yêu ai yêu cả đường đi nha, bỏ lại cho cậu hai chữ ‘Không tồi.” Cậu sửng sốt —- Vị Boss mặt lạnh của cậu, hai chữ kia chính là từ ngữ ca ngợi rất cao a! (Kì thật Lãnh tổng tài lúc ấy nội tâm chính là nghĩ: Quả nhiên vẫn là chậu hoa lan trên bàn tôi là đẹp nhất, vóc dáng so với của cậu còn lơn hơn, vẻ đẹp còn xanh hơn của cậu, hình dáng cũng đẹp hơn. Bất quá cũng coi như cậu tinh mắt, biết nuôi loại hoa làn này làm cho người ta tâm tình khoái trá a~)

Hơn nữa đồng dạng là làm công cho người ta, dựa vào cái gì cái tên đê tiện bên kia lại gặp phải lão bản Bạch Trạch mưa thuận gió hòa kia, còn cậu liền phải an an phận phận sống với tổng tài mặt lạnh như ác quỷ này chứ?

Bi phẫn a~

Sự tình hiện tại cậu đã muốn điều tra rõ ràng, sẽ chờ tuyên án của tổng tài dành cho cậu. Kỳ thật cậu trong lòng đa đa thiểu thiểu vẫn là đang có một tia may mắn, bởi vì cậu cảm thấy được, chân chính nắm giữ vận mệnh cậu vẫn là vị ‘thần thông quảng đại’ kia, giống như thuần thú sư trừ ma nhân vậy a~

Phòng tổng tài.

Lãnh Tĩnh cùng Bạch Trạch hai người ngồi cùng một chỗ nhìn bản báo cáo ‘Sự mất tích của chậu hoa lan’.

“Lâm Dịch thật sự là không dễ dàng nha ~” Bạch Trạch không khỏi có chút cảm thán, dày như vậy, báo cáo cẩn thận chi tiết như vậy, FBI của Mỹ bất quá cũng chỉ có hiệu suất làm việc như vầy thôi đi ~

“…” Lãnh Tĩnh không nói, bất quá ánh mắt như đang nói: Em lại loạn cảm thán cái gì nữa đây.

“Trong thời gian ngắn như vậy đã liền làm ra một phần, ách, điều tra báo cáo này rồi.” Ngụ ý, thật là công việc không dễ dàng đâu a~

Lãnh Tĩnh tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu xem báo cáo trong tay, không cho là đúng nói, “Đây là trách nhiệm của cậu ta.” Hơn nữa mấy thứ quỷ linh tinh này nhìn qua giống như là đang kể chuyện liệt kê, kỳ thật chính là để cho đủ số lượng, đặt ra mấy câu mấy chuyện vô nghĩa thôi.

Trợ lý của y lá gan quả thực nhỏ, nhưng có đôi khi quỷ quyệt lắm.

“Đúng vậy đúng vậy, cậu ấy là làm việc cho anh. Bất quá anh xem, cậu ấy cũng là thật là khổ công làm việc, cũng có công lao a, không cần hù dọa cậu ấy. Ân, nói không chừng cậu ấy hiện tại tâm can nhỏ nhắn đang loạn chiến nha, đến cơm trưa cũng chưa kịp ăn đâu.”

Lãnh Tĩnh buông báo cáo trong tay, nheo mắt nhìn hắn, ngữ khí có chút không tốt, trầm lãnh phát ra, “Em còn quản cậu ta không cơm? Cậu ta vỗn hẳn là buổi sáng đã phải giao cái này cho anh rồi.” Đừng tường rằng anh không biết em chính là được cậu ta kéo đến đây kéo dài thời gian, làm cứu tinh của cậu ta đâu!

Bạch Trạch cười, “Anh là phát xít hay sao a, nói cũng phải nói, anh ít nhất cũng phải cho cậu ấy thời gian chứ. Huống hồ anh cũng thấy đấy, này cũng đâu phải là lỗi của cậu ấy đâu. Cậu ấy ngày đó bị bệnh mà.”

“…”Y bất vi sở động, khinh miêu đạm tả mở miệng, “Anh không có nói cậu ta thế nào cả.”

Anh căn bản không cần ‘thế nào’, ánh mắt của anh cũng đã muốn giết chết người ta rồi a – Bạch Trạch trong lòng nói.

Lãnh Tĩnh nhìn người bên cạnh một bộ dạng trong lòng thầm oán, nhịn không được đưa tay ôm hắn vào lòng, sau đó nhanh chóng cúi đầu ở trên đôi môi đỏ mọng của hắn hôn một cái, tiếp theo là một ngụm…. Một bên qua lại vuốt ve vòng eo mềm dẻo của hắn, một bên dần dần đưa đầu lưỡi liếm xuống dưới chiếc cổ mới hồi sáng này bị y cắn đến chảy máu để lại dấu răng, lại thực ác liệt cắn xuống một phen.

Mắt thấy y thật sự là rất cứng đầu, Bạch Trạch nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt đạng sắp vói vào trong áo sơ-mi của hắn, “Tốt lắm tốt lắm, đừng náo loạn nữa, báo cáo anh còn chưa có xem xong đâu.” Y nghe như vậy thoáng chần chờ một chút, Bạch Trạch quyết định thật nhanh đẩy y một phen, trấn an y bằng cách hôn lên cẳm y, cuối cùng ở lúc y sắp không khống chế được nữa thì đem y đẩy ra, sau đó động tác thật nhanh sửa sang lại hình tượng – cái áo đã muốn cởi ra gần hết rồi. Kinh nghiệm trong lịch sử đã cho thấy, văn phòng không phải là nơi tốt để động dục đâu.

Phu Phu đều tự mình bình ổn lại nội tâm đang dâng trào tình cảm mạnh liệt của mình, hít sâu, hít sâu ~

Bắt đầu tiếp tục xem báo cáo —–

Sự tình phát sinh vào ngày thứ sáu lúc Lãnh Tĩnh còn đi công tác tại Mỹ. Lâm Dịch ngày đó buổi sáng thân thể không tốt, buổi chiều đâm đơn xin nghỉ bệnh. Theo thường lệ mỗi buổi chiều thứ sáu sau khi tan tầm, ngành hậu cần sẽ phái nhân viên chuyên môn đi đến phòng tổng tài quét dọn. Nếu Lãnh Tĩnh không có mặt ở văn phòng thì bình thường vẫn là Lâm Dịch sẽ phụ trách mở cửa, giám sát bọn họ quét dọn, cuối cùng mới đóng cửa rời đi. Bởi vì trừ bỏ Lãnh Tĩnh chỉ có một mình Lâm Dịch là có chìa khóa văn phòng của tổng tài mà thôi, mà trong văn phòng của Lãnh Tĩnh thường thường để văn kiện buôn bán cơ mật của công ty, mấy chuyện trọng đại khác cho nên vệ sinh nơi này đều là do nhân viên chuyên môn đến làm, đồng thời bên cạnh phải có Lãnh Tĩnh hoặc là Lâm Dịch giám sát mới được. Ngày đó Lâm Dịch xin nghỉ phép về trước, chìa khóa giao cho Vương Chí Minh nhân viên dưới tay Lâm Dịch, giao nhiệm vụ đứng giám sát người đi đến quét tước. Chuyện này vốn chính là mỗi tuần đều làm, cũng không có gì phức tạp. Trước kia cũng có trường hợp Lãnh Tĩnh không có mặt ở đó, Vương Chí Minh cũng đã từng làm việc này vài lần. Cậu ta chính là nhân viên ở phòng trợ lý, làm việc cũng cẩn thận. Vốn này chính là việc nhỏ, nhưng nay chỉ mới có hủy một chậu cây liền biến thành chuyện lớn, thực khó nghĩ a —-

Anh hùng khó qua cửa mỹ nhân nha~