Ánh mặt trời lại lần nữa tham tiến vào phòng ngủ, lúc y tỉnh lại thì người trong ngực vẫn còn đang ngủ rất say. Đôi lông mi thật dài uống cong như cây quạt nhỏ tinh tế, đôi môi đỏ mọng, đôi má khi ngủ cũng ửng đỏ lên, cằm của hắn gác lên trước ngực y, thật là đáng yêu hết chỗ nói. Đại khái là bởi vì ngủ quá say mà hô hấp của hắn có vẻ trầm ổn ngân nga, ngẫu nhiên lại chậc lưỡi một cái, một bộ không hề lo lắng chuyện gì cả. Lãnh Tĩnh nhịn không được đưa tay giúp hắn vén tóc lên, ở trên thái dương của hắn hôn lên một cái nhẹ nhàng. Người này lúc tỉnh đều chỉ toàn nói chuyện đạo lý không ngừng, tuy rằng y vẫn luôn lấy khuôn mặt không chút thay đổi để đối lại với lải nhải của hắn. Chính là một khi hắn ngủ, người thông minh lý trí, trí tuệ thành thục của hắn một chút cũng nhìn không ra làm cho y vẫn thường thường sinh ra một chút lỗi giác bất khả tư nghị a — người này thật sự đã ba mươi tuổi rồi sao? Rõ ràng nhìn còn ngây thơ như vậy ~

Xoa xoa lên đôi má hồng nhuận của người đang ngủ say, một lần lại thêm lần nữa, hắn vẫn là ngủ im không phản ứng, Lãnh Tĩnh mỉm cười cong mày, nhẹ nhàng bún cái trán hắn một cái, một âm thanh ‘ba’ thanh thúy vang lên. Y ngẩn người, ngẩn ngơ, một lát sau lại nhịn không được đưa tay bún thêm vài cái nữa, tiếp tục tội ác phá vỡ giấc ngủ của người yêu. Y không dám dùng nhiều sức, nhìn thấy trán hắn sau một hồi bị ‘chà đạp’ mà hơi hơi hồng hồng, rốt cuộc lương tâm y liền đau mà ngừng tay, nghĩ nghĩ, y lại dùng tay xoa nhẹ lên chỗ đỏ kia mãi cho đến khi màu đỏ tan đi y mới cảm thấy mỹ mãn mà nhấc lên khóe miệng– A, xem ra là hôm qua đã làm hắn rất mệt a~

“Ngô….” Bạch Trạch đang ngủ say chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, bốn phía lại có gì đó muốn quấy rầy giấc ngủ của hắn, muốn đem hắn từ trong giấc mơ ngọt ngào tỉnh lại a. Miễn cưởng mở ra đôi mắt còn mơ màng, hắn vô lực phất phất tay phải, “Để cho em ngủ.”

Cánh tay nhẹ nhàng bị nắm lấy, được hôn liếm lên một hồi, “Em ngủ đi.” Tuy rằng ngoài miệng là nói vậy nhưng y vẫn không có dừng lại động tác duyện hôn kia. Tuy rằng ngày hôm qua y đã muốn làm rất nhiều lần rồi nhưng ai bảo hắn mê người quá làm chi, hơn nữa, bọn y đã muốn xa cách nhau lâu như vậy mà ~ (kì thật chỉ có năm ngày thôi =.=ll)

Vì thế, tiếp tục hôn nhẹ, tiếp tục sờ sờ —–

“A ——-” Bạch Trạch bỗng nhiên vì đau mà mở miệng, bao nhiêu buồn ngủ đều bay mất. ‘Xoát’ một cái mở ra hai mắt, nhanh chóng đưa tay ở trên gáy sờ soạng một phen, quả nhiên là chảy máu rồi —- Muốn chết, người này còn dám cắn mạnh như vậy! Bộ y là quỷ hút máu sao? Toàn là cắn hắn đến chảy máu!

Hắn căm giận trừng mắt nhìn người bên cạnh đang ra vẻ một bộ vô tội.

“Thật có lỗi.” Lãnh Tĩnh nhìn chằm chằm dấu răng y mới vừa ‘tặng’ cho người yêu, nói thì nói như vậy nhưng trên mặt một chút dấu hiệu xin lỗi cũng không có. Có điểm không xong, vừa rồi giống như lại nhịn không được cắn mạnh, vốn đang nghĩ muốn thừa dịp hắn ngủ ổn trọng như vậy thuận tiện để lại một chút hôn ngân, hiện tại thấy vẻ mặt căm giận của hắn như vậy — Tựa hồ như là hết cơ hội rồi a~

“Rời giường, bị muộn rồi!” Hắn động tác thật nhanh đi xuống giường — Lại sờ sờ gáy lần nữa, thật không biết người này còn có thể làm ra chuyện gì nữa đây.

‘Hài hòa’ của đôi phu phu này vào buổi sáng sớm từ trên giường đã bắt đầu rồi…

Sau đó hai người vội vàng tắm rửa ăn cơm thay quần áo, Lãnh Tĩnh lái xa, Bạch Trạch ngồi bên cạnh được y chở tới tận cửa phòng khám thì sẽ chia tay nhau chỗ ai nấy đi một người xuống xe một người ở lại trên xe tiếp tục theo hướng tòa nhà Lãnh thị chạy đi, đi xuống bãi đỗ xe ở tầng ngầm.

Lúc mở cửa chuẩn bị xuống xe, Lãnh Tĩnh bỗng nhiên giữ chặt tay hắn, mắt lạnh quét qua chiếc cổ thon dài của hắn đang có thêm miếng dán cá nhân ở trên đó, thanh âm thấp thấp dặn, “Giữa trưa, qua ăn cơm?” Miệng nói, mắt thì gắt gao nhìn hắn.

Chỉ mới như vậy đã nghĩ là hắn sẽ tha thứ cho rồi sao? Người này ~ mỗi lần cắn hắn xong đều nói hắn “Giữa trưa qua ăn cơm”, trả lời ăn cơm thì y liền cảm thấy được hắn đã tha thứ y, thế là xong một trận, y sau đó vẫn cứ thế tiếp tục cắn hắn chảy máu lần nữa rồi lần nữa ~

“Buông ra, bị muộn rồi.”

“Đến ăn cơm.” Y kiên trì.

Thở dài, “Đã biết.” Tuy rằng cũng không muốn thèm để ý đến y đâu, còn muốn trừng phạt y một chút nữa cơ, nhưng bất quá hắn đối với y ngạnh không nổi. Điểm này hắn biết rõ, mà y lại càng biết rõ ràng hơn.

Có đôi khi hắn thậm chí hoang đường nghĩ có lẽ hắn về sau không phải là chết già hay bệnh mà chết, mà chính là bị y cắn tới chết kìa O(╯□╰)o

Lãnh Tĩnh một đường đi vào văn phòng vẫn là duy trì tâm tình phi thường sung sướng. Tuy rằng nhân viên làm việc ở tầng của tổng tài nhìn không ra nét gì khác lạ trên mặt y ngoài lạnh lẽo nhưng trên thực tế y giờ phút này tâm tình chính thực là rất không tồi a. Còn có cái gì so với việc vợ ở nhà biểu diễn một màn công phu tuyệt vời cho mình xem xong, sau đó mình lại được hưởng dụng thân thể tuyệt vời của vợ, cuối cùng còn có thực hiện thói quen ‘xấu’ của mình xong lại được vợ tha thứ cho hạnh phúc hơn nữa sao?

Cái gọi là có vui hẳn sau đó sẽ có bực mình, một khắc sau khi y mở ra cánh cửa văn phòng tổng tài, điều này chính là đã đến —-

“Đây là có chuyện gì?”

Lãnh Tĩnh mắt lạnh nhìn trợ lý Lâm Dịch, hận không thể ở trên người cậu khoét ra một cái lỗ thủng thiệt bự. Thanh âm y âm lãnh làm cho người ta không rét mà run, thanh âm thực rất rất lạnh lẽo, so với gió Bắc cực còn muốn lạnh hơn —-

Lãnh tổng tài thực sự sinh khí, hậu quả sẽ thực sự nghiêm trọng.

Bởi vì y đi công tác trở về phát hiện cây hoa lan y trân ái nuôi dưỡng nhiều năm cứ như thế không cánh mà bay đi mất rồi——–

–ooo–

Lúc nhận được điện thoại sos cầu cứu của Lâm Dịch, Bạch Trạch là đang vùi đầu vào một đống công tác công văn. Nghe xong chuyện đã xảy ra qua điện thoại, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là nên một chút đi ‘ăn cơm trưa’ a.

Một bước tiến vào tầng lầu của tổng tài, quả nhiên cảm giác được không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo ở đây hôm nay có vẻ thật thêm khẩn trương áp lực gấp mười. Lâm Dịch vừa thấy hắn đến trên mặt liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Điệu bộ cậu quá khoa trương làm hắn thực muốn cười ra tiếng.

Lãnh Tĩnh, anh thiệt là một tên bạo quân nha~

Mặt nam nhân thực đen.

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn khi hắn bước vào phòng tổng tài. Nghe được thanh âm, Lãnh Tĩnh ở bàn công tác ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, bộ dáng có vẻ rất lãnh đạm, bất quá hắn biết, y kì thật là có chút không yên lòng. Bởi vậy có thể thấy được tâm tình của y quả thật không tốt lắm đâu.

Hắn lại đánh giá một chút chỗ của y, bàn công tác to như vậy, quả thật thiếu đi bồn cây xanh kia, cả căn phòng bỗng nhiên có vẻ quá mức trống trải cùng yên tỉnh a, tự đáy lòng xuất hồ ý liêu nổi lên một tia mất mát —- Có rất nhiều thứ nhìn có vẻ rất bình thường nhưng một khi cùng nó làm bạn cùng nhau đi qua năm tháng, ở lúc mình đã muốn quen thuộc với sự tồn tại của nó thì nó lại chợt mất đi, người thường cũng sẽ đột nhiên phát hiện kì thật sự tồn tại của đồ vật kia cũng đã không còn mang ý nghĩa đồ vậy này nọ đơn giản như vậy nữa rồi —-

Kia chậu cây ngốc ngốc hề hề kia thật lớn, dễ dàng nuôi sống. Mỗi một phiến lá cây đều giống như mang theo một loại hương vị giản dị không thôi —-

Là chậu hoa lan từ ngay lúc ban đầu gặp gỡ …

Loại hoa lan này là một loại cây rất dễ nuôi, không cần phải tốn nhiều công chăm sóc cho nó lắm. Lúc trước hắn đưa chậu cây này cho Lãnh Tĩnh cũng thật sự lo lắng rồi sẽ có một ngày như hôm nay. Tuy rằng như thế, Lãnh Tĩnh đối với nó bảo vệ cùng chiếu cố vẫn là ngoài dự kiến của hắn. Kì thật y cũng không phải là người yêu thích cây cỏ gì nhiều, hơn nữa cũng vẫn cảm thấy bồn cây này cũng quá mức ‘ngu ngốc’ đi. Bạch Trạch đã từng chính mắt nhìn thấy rất nhiều quản lí khi nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị ‘cây hoa lan cùng lãnh tổng tài’ thì khuôn mặt càng thêm quỷ dị hơn – Quyết định của tổng tài đều là đúng, thưởng thức của tổng tài không phải là chuyện bọn họ có thể xen vào a.

Bạch Trạch đi đến bên người y, loan hạ thắt lưng, ở bên miệng y ấn xuống một cái hôn.

“Ân.”

“Ngay đường XX có một nhà hàng mới mở, nghe Tiểu Chu bọn họ nói mùi vị không tồi, trưa hôm nay chúng ta ra đó ăn đi.”

Lãnh Tĩnh gật đầu một chút tỏ vẻ đồng ý, khép lại tài liệu, hai người sau đó cùng nhau bước ra khỏi văn phòng. Bạch Trạch thừa dịp Lãnh Tĩnh không chú ý cấm Lâm Dịch một cái ánh mắt “Cậu động tác mau một chút” sau đó liền cùng Lãnh Tĩnh bước vào thang máy, bỏ mất vẻ mặt ‘Tạ ơn trời đất’ của Lâm Dịch.

Quán ăn Trung Quốc khai trương không lâu, người cũng chưa có nhiều, hai người chọn một chỗ ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.

“Mùi vị cũng không tệ lắm, anh thấy thế nào?”

“Bình thường.”

Một tên khủng hoảng a.

“Em thích chỗ này, về sau chúng ta thường đến đây đi.”

“Ân.”

“Anh hôm nay không giống như quá bận nha~”

“Ân.”

“Anh nói ai cầm mất chậu lan của chúng ta a?”

“…”

“Anh không cần trừng em, trừng em em còn muốn hỏi anh thêm, anh cảm thấy là ai lấy?” Hẳn không phải là ăn trộm đi, bằng không thì tên ăn trộm này cũng thiệt quá mức quái dị đi. Tại sao tất cả những gì đáng giá cũng không lấy, chỉ lấy mỗi chậu hoa?

Bạch Trạch hoàn toàn xem nhẹ lãnh khí của cái tên đang giận dỗi đối diện mạnh mẽ phóng tới hắn, vẫn tiếp tục có thương có lượng hỏi hắn, “Có lẽ là một người vô danh ái mộ anh đi?” Không chiếm được người, liền chiếm cây hoa của y cũng tốt đi?

Y có bề ngoài làm cho người ta ái mộ, càng có tài phú làm cho người ta ái mộ hơn nữa ~ Chỉ có tính tình là tuyệt đối không làm cho người ta ái mộ thôi ~ Cũng không biết vị cô nương dũng cảm nào lại đi ái mộ y nha~

“Hoặc là có người muốn trả thù anh nha?” Vì muốn trả thù y cho nên lấy đi chậu cây mà y âu yếm nhất?

“Em rốt cuộc là muốn nói cái gì?” Lãnh Tĩnh buông chiếc đũa trong tay, trừng mắt hắn.

Bạch Trạch nhìn thấy y sắc mặt ngày càng phát ra âm trầm thì thở dài, “Em nghĩ muốn nói, mặc kệ là ai, bởi vì nguyên gì mà cầm nó đi, kỳ thật đều là mấy thứ râu ria. Quan trọng là…. Bồn hoa lan này đã muốn hoàn thành xong nhiệm vụ của nó rồi, thực hiện … ách, giá trị nhân sinh của nó.”

Lãnh Tĩnh nhíu mi, mắt lạnh thoáng dịu xuống, tựa hồ là hiểu được ý của hắn. Y khoanh tay trước ngực tựa lưng vào ghế, ý bảo hắn cứ tiếp tục nói đi.

Bạch Trạch nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, nghĩ thầm người này thực sự là ngày càng ác liệt a.

“Bởi vì, em đã ‘đuổi kịp’ anh rồi.” Không thể không nói, lúc trước là hắn ‘theo đuổi’ y a.

“Cho nên?” Tiếp tục nhíu mi.

“Cho nên, nếu anh muốn, em còn có thể tặng anh một chậu hoa khác.”

Nam nhân đối diện hạ mắt, suy nghĩ một lát sau đó gật đầu nhẹ nhẹ thật khó nhận ra là đang gật đầu a. Này cũng xem như là miễn cưỡng đáp ứng đề nghị của hắn.

Bầu không khí ăn cơm thoải mái của đôi phu phu lại như cũ tiếp tục diễn ra.

Ăn cơm xong, Lãnh Tĩnh dùng khăn ăn màu trắng lau miệng, lúc đứng lên y tao nhã nhả ra một câu —-

“Anh còn quyết định nên vì nó lấy lại công đạo.”

“…”

Lâm Dịch, cậu tự cầu phúc đi ~

Lúc trở lại văn phòng tổng tài, một phần báo cáo ‘sự mất tích của chậu hoa lan’ đã muốn im lặng nằm trên bàn làm việc của tổng tài.

Ai nói hoa hồng mới là loại hoa tượng trưng cho tình yêu? Cái gì là vào lễ tình nhân liền tặng hoa hồng vừa cao quý mà giá cả phải chăng? Này chỉ một chậu hoa lan vợ chính tay trồng không phải là càng làm cho người người tim đập thình thịch đây sao?~