Sau khi xuống máy bay, hai người trước hết đi gặp King và Thanh Diệp. Kì thật Bạch Trạch nguyên bản mời hẹn gặp chỉ có một mình King, bất quá lúc tới thì lại tới cả hai người. Hắn đối với chuyện này cũng đã sớm có đoán được rồi, lúc nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện, hắn nhịn không được liền ném qua King một loại ánh mắt trêu ghẹo ý tứ hàm xúc không rõ, lại một lần nữa đem bá vương kia nhạ mạo một phen.

Nam nhân thành thật kia tóc vẫn chưa có dài ra. Ai~ xem ra làm việc tốt thường rất khó khăn a. Nam nhân đầu trọc lóc vẫn cứ như vậy tự nhiên tươi cười, vẫn luôn trung thành bám sát nút bá vương King tóc dài phiêu phiêu kia không rời. Không thể không nói thêm, mắt gã còn dán chặt lên người King mọi lúc mọi nơi không hề buông thả.  

Buổi tối, cả đám hội họp chơi đùa một phen, chính xác mà nói thì chỉ có mỗi hắn và King tụ hội vui đùa. Hai người bọn hắn vốn là bạn bè thân thiết đã lâu, tuy rằng chỉ mới mấy tháng không gặp nhau nhưng khi gặp lại, bên người mỗi người đều có thay đổi lớn cho nên tránh không được trêu chọc nhau một phen ra trò. Giữa hai người tuy rằng vẫn luôn bị hai tên chướng mắt kia bám lấy, một tên thì lạnh lùng không nói lời nào, còn một tên thì lại yên lặng cũng không nói lời nào. Trừ hai người này ra, nói tóm lại, phần còn lại chính thực là giai đại vui mừng.

Ngày hôm sau hắn cùng Lãnh Tĩnh liền trực tiếp đi đăng kí, King cùng Thanh Diệp thì đảm đương chức vụ làm nhân chứng. Cuối cùng, hai người cũng rốt cuộc trở thành một đôi ‘phu thê hợp pháp’.

Thanh Diệp đối với chuyện bọn họ có kết cục mỹ mãn ‘gạo nấu thành cơm’ thì không khỏi nổi lên hâm mộ không nói nên lời, mà có một người nào đó ở bên cạnh gã, bởi vì chướng mắt chuyện ‘gia đình hòa thuận’, ‘phu sướng phụ tùy’ không hay ho này cho nên trước khi đi còn không sợ quan tài mà đùa giỡn bông đùa vài câu sốc hàng —- “Ngày xưa phu quân ngươi là người khác. Ngươi ta vốn là một đôi, hiện giờ ngươi lại không sợ rét lạnh mà đi theo băng sơn, ta cũng bị ác bá bò lên. Hai người chúng ta chung quy chính là hữu duyên vô phận, tiếc thay kiếp này a.” Nói xong sét cũng chưa kịp đánh xuống thì King đã nhào đến hôn hắn, sau đó nhanh chân cong mông bỏ chạy đi.

Thanh Diệp ngẩn ngơ, nhưng cũng vì đã qua huấn luyện cho nên liền không cần nghĩ ngợi gì mà chạy theo, đem Lãnh Tĩnh tức giận ngập trời quẳng lại sau lưng.

Hắn nguyên bản là không nghĩ sẽ kết hôn gấp như vậy. Hắn vốn nghĩ khi hai người đến Mỹ rồi, tốt nhất là mời hai vị Lãnh phu phụ cùng đệ đệ y cùng sống ở Mỹ này mời đến, nói cho bọn họ nghe chuyện của hắn và y. Nếu bọn họ có thể chấp nhận — Dù tỉ lệ này là rất nhỏ, nhưng nếu thật vậy, bọn họ có thể làm nhân chứng cho hắn và y, cũng coi như là có dự ‘hôn lễ’ của hai người bọn hắn. Còn nếu không thể thừa nhận chuyện này, ít nhất bọn họ cũng đã được bọn hắn báo tin cho biết. Nhưng là Lãnh Tĩnh vẫn không chịu như vậy, nguyên bản ở trong nước y ra sức hối thúc chuyện này như vậy, hiện tại khi đã đến Mỹ rồi y lại càng không muốn bị mấy người ‘không thể sống chung’ này lãng phí thời gian, bảo y chờ một giây y cũng không chịu chứ đừng nói chi là, y sẽ rất tức giận đó.

Ai~ không thể chọc giận y a~

Bạch Trạch trong lòng bất đắc dĩ, nơi bờ biển Tây này thời tiết quả thực là nóng bức đến khó chịu làm ý nghĩ hắn có chút hỗn loạn – Hắn cư nhiên cứ như vậy ‘lấy chồng theo chồng’, mà người nhà chồng lại không hề hay biết a. Nếu hai người bọn họ ở thời cổ đại, này cũng có thể có thể xem là ‘tự mình thành thân’ cộng thêm tội ‘lén lút quan hệ’ đi?

Ha hả ~

Lãnh Tĩnh chả thèm để ý thái độ người trong nhà y thế nào, thậm chí cũng không nghĩ đến mình phải có nghĩa vụ báo cho bọn họ biết chuyện trọng đại của đời mình nữa. Bạch Trạch cảm thấy chuyện này thật không ổn a, vô luận như thế nào thì bọn họ cũng là người nhà của y, cho dù bọn họ có không thể chấp nhận được loại chuyện này thì dù sao nói cho bọn họ biết cũng là chuyện tất yếu phai làm. Hắn cố gắng tiến một bước khuyên bảo y. Bọn họ có được kết quả ngày hôm nay, ít nhất bọn hắn hẳn là nên đi thăm hỏi ‘bà mối’ – Lãnh tiểu đệ đệ đi có phải không a? Lãnh Tĩnh trầm mặc không nói gì, chỉ im lặng nghĩ nghĩ, tựa hồ cảm thấy cũng có điểm đúng đúng cho nên rốt cuộc cũng chịu đứng dậy gọi điện thoại đi. Điện thoại gọi đến biệt thự Lãnh gia ở phía Đông New York thì được người giúp việc nói là cha mẹ y hiện tại đang ở trang viên Lãnh gia ở Nam bộ, không có ở New York. Hai vợ chồng Lãnh gia vẫn là luôn cùng bạn bè tụ tập sống ở khu Đông này, nay khi con trai trở về thì hai vợ chồng lại bắt đầu chán ghét chuyện tụ tập tiệc rượu xã giao trong giới thượng lưu nữa, ngược lại càng ngày càng thích hưởng thụ cuộc sống yên lặng chốn thôn quê an hưởng cuộc sống an nhàn.

Lãnh Tĩnh là nói một không hai, lời ít mà ý nhiều cho nên cũng gọi điện thoại đến trang viên, cũng chẳng thèm quản là ai nhấc điện thoại lên nghe mà trực tiệp đi thẳng vào vấn đề nói cho người đó nghe – Y ngày mai sẽ về; y kết hôn; đối tượng kết hôn là một người nam nhân. Nói xong rồi liền không kiên nhẫn chờ người ở đầu dây bên kia phản ứng gì mà thực lãnh khốc treo điện thoại luôn rồi. Động tác y liền mạch lưu loát, một chút cũng không rề rà bẩn thỉu.

Bạch Trạch không nói gì, sau đó lại nhịn không được mà chút ý xấu muốn cười to. Có lẽ là do quan hệ của hắn với người nhà của Lãnh Tĩnh a, trừ bỏ Lãnh tiểu đệ ngu ngốc kia ra, chính là hắn không thể sinh ra hảo cảm với bọn họ, thậm chí còn có khi hắn chỉ cần nghĩ đến cuộc sống tịch mịch cô độc một mình của Lãnh Tĩnh thì trong lòng liền ẩn ẩn đau lòng cùng oán hận bọn bọ — May mắn là Lãnh Tĩnh trời sanh là một người tình cảm đạm mạc, về phương diện tình cảm này nọ thì có phần hơi bị trì độn, nhưng mà lúc y còn nhỏ mảnh khảnh mẫn cảm như vậy, bọn họ thân là ‘người nhà’ lại lạnh lùng vô tình không thèm để ý tới y. Đối với đứa nhỏ cỡ y mà nói, như thế nào có thể chịu đựng được thương tổn như vậy đây?

Khẩu khí ác bá của Lãnh Tĩnh vang lên gọi về lại thần trí hắn. Bỗng nhiên trong đầu hắn lại sinh ra một loại ý tưởng hoang đường khác — Nếu lúc này đây, tưởng tượng nếu là một đại thiếu gia nhà giàu cùng một vị tiểu thư người bình thường cùng trở về gặp cha mẹ bên nhà trai, như thế liền thật giống như chuyện vương tử vượt mọi chông gai giết rồng dữ cứu cô bé lọ lem nha (=)) Ta đía đấy). Chính là hắn cùng với Lãnh Tĩnh, hắn thật sự là thực khó nhập vai vị tiểu thư đáng thương để đứng diễn bên cạnh vương tử cùng rồng dữ a – Thực ai là rồng dữ cũng thực sự khó nói lắm ~ Dựa theo vở kịch xưa thì Lãnh Tĩnh hản là vương tử giết rồng, trải qua không biết bao nhiêu gian nguy, nhưng chính là vì cái gì hắn lại luôn có cảm giác giống như y là con rồng dữ tợn muốn phá cửa vào nhà cướp của giết người phóng hỏa nha?

“Ngày mai anh nhớ thủ hạ lưu tình một chút a.” Nói xong câu cuối này, hắn nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ. Hoạt động cả ngày rồi hắn thực là mệt mỏi lắm rồi. Hắn đắp chăn lại, trở mình, ngủ, để lại một người ở bên cạnh cau mày không biết hắn nói như vậy tột cùng là có ý tứ gì đây ~

Trang viên Lãnh gia nằm ở một tiểu bang phía nam nước Mỹ, là một trang viên có quy mô điển hình a. Nghe nói nguyên bản nơi này là trang viên của chủ đồn điền trong thời nội chiến, đã nhiều lần qua tay hiện tại lại trở thành chỗ an tĩnh nghỉ mát của Lãnh gia.

Ngồi trong phòng khách của ngôi biệt thự lớn như vậy là Lãnh phụ, kế mẫu của Lãnh Tĩnh và Lãnh tiểu đệ, ngồi thành một hàng đối diện hai người bọn hắn. Ba người hiện tại thân thể cứng ngắc, biểu tình cũng cứng ngắc, vẻ mặt thê thảm, ánh mắt ba người thi thoảng còn ở trên người hắn và Lãnh Tĩnh đảo qua đảo lại – Sáu con mắt kia thâm quầng như vậy, hẳn là tối hôm qua ngủ không ngon đi, cũng không biết là người nào xui xẻo nhận điện thoại của Lãnh Tĩnh hôm qua nữa a. Bạch Trạch yên lặng ngồi một bên nghĩ nghĩ.

Nên đứng ngồi không yên hẳn nên là hắn và Lãnh Tĩnh đi, cơ nhưng lúc này đây hắn trong lòng rất bình thản, còn y thì lại người ở lòng không ở a. Có lẽ là do ở cùng với y một thời gian dài riết rồi thành quen, cũng đã muốn quá quen loại phong cách mọi khắc mọi nơi đều cao cao tại thượng cùng với ý tứ ‘ức hiếp’ vô hình trung của y rồi đi. Lại nhìn đôi vợ chồng họ Lãnh đã già không có cái gì gọi là uy hiếp kia, cũng thật sự là khó sinh ra bất an hay áy náy linh tinh gì đó a.

Nhìn cha của Lãnh Tĩnh, Bạch Trạch cũng là có thể nhìn ra được huyết thống của ông và y. Nếu nói phải nói rõ thì có thể nói ông nhìn qua có đến bảy tám phần giống Lãnh Tĩnh, là một người đàn ông anh tuấn nhưng lại không có loại khí thế âm lãnh sắc bén trên người giống Lãnh Tĩnh mà lại có một vẻ ôn hòa bình thường. Còn mẹ kế của Lãnh Tĩnh, cũng chính là mẹ ruột của Lãnh Dật, là một loại nữ nhân ‘con gái rượu’ điển hình. Có lẽ vì hàng năm an nhàn sống quá sung sướng, được chăm sóc kĩ càng khuôn mặt cho nên có thể thấy được ở bà một tia tuổi trẻ tú lệ mà tao nhã. Bà lúc này đang gắt gao nhìn chồng mình, có chút kinh hoàng nhìn hai người bọn hắn. Còn Lãnh Dật thì tựa hồ như đã nói qua rồi, cậu rất sợ Lãnh Tĩnh, từ nhỏ đã sớm không dám lên mặt với y, mà mẹ của cậu, hình như là cũng như vậy hơn chứ không có kém đi? Lãnh tiểu đệ hoàn toàn choáng váng, kể từ lúc bọn hắn bước vào cửa thì đã liền nhìn chằm chằm y và hắn, mắt một chút cũng chẳng chớp. Từ ngày hôm qua đến giờ, đầu óc cậu vẫn là mù mịt không ngừng a – Đúng, cậu thừa nhận cậu đã có loại ý nghĩ này, học trưởng cùng đại ca, bọn họ kết hôn ư?! Kia đại ca của cậu chuyện trên trời dưới đất không có cái nào không làm được kia cư nhiên lại là đồng tính luyến ái? Còn có vị học trưởng thiên tài của cậu, cũng là đồng tính luyến ái luôn? Hai người bọn họ còn yêu nhau nữa? Kia đại ca mặt cao hơn đỉnh, khiết phích thành cuồng cư nhiên có thể đi yêu người khác sao? Còn cam tâm tình nguyện kết hôn?

Mỗi người trong lòng đều giống như sấm rền dữ dội, hỗn loạn không ngừng a~

Rốt cuộc, bình tĩnh nhất lại là hắn và y. Hắn bởi vì đã có miễn dịch cho nên đã sớm thông suốt rồi, còn Lãnh Tĩnh thì lại nhàn nhã ngồi bên cạnh hắn, không có chút e dè nào mà ôm lấy thắt lưng hắn, nói cũng không nói một lời. Hôm qua đã nói rồi, cho nên hiện tại căn bản là lười cùng bọn người này nhiều lời tốn nước bọt.

Nhìn thấy ba người người giống đang mộng du người giống như đã chết, Bạch Trạch thực dở khóc dở cười. Mặc dù lúc vừa bước vào đã cùng bọn họ chào hỏi nhưng giờ phút này hắn vẫn là quyết định làm thêm một lần giới thiệu, kéo linh hồn nhỏ bé của bọn họ từ cõi tiên trở về a.

“Bá phụ, bá mẫu, chào hai người, cháu là Bạch Trạch. Cháu cùng Lãnh Tĩnh cũng đã kết hôn rồi, cháu hiện là vợ anh ấy a.” Hắn tủm tỉm cười nhìn bọn họ lại lần nữa giống như cá thiếu nước ngáp ngáp, hắn xoay người mặt hướng Lãnh tiểu đệ, “Lãnh Dật, thật lâu khôn gặp, em khỏe không?” Tiêu diệt từng bộ phận, trước tiên là nên giải quyết tên dễ thu phục này đi.

“Ách, tốt, rất tốt.” Lãnh Dật bị gọi tên trong lòng liền run lên, nhìn vị học trưởng đang tươi cười rạng rỡ trước mặt kia, cậu liền trong lòng khẩn trương, “Học trưởng, hai người, anh cùng ca ca em, ách, hai người thực sự kết hôn??” Cậu cố trừng lớn mắt, cơ hồ là ráng đánh trống cứu lên tinh thần hăng hái mà gào thét hỏi ra miệng – Không có biện pháp a, cậu thực sự là rất khó chịu, chuyện khuất mắt trong lòng không giải được thật bức bối lắm a, mà cậu cũng không có làm gì sai cả, mắc gì lại phải chột dạ chứ?

“Ha hả, đương nhiên là thật rồi. Bọn anh lần này đến Mỹ chính là để đăng kí kết hôn mà. Vốn định mời mọi người đi đến làm nhân chứng cho bọn anh a.” Hắn vừa nói vừa cố tình liếc mắt nhìn người nam nhân bên cạnh vẫn luôn luôn giữ thái độ bình ổn như thường. “Nhưng thời gian gấp quá, không kịp báo cho mọi người.” Nam nhân đáng giận, đến mà chẳng thèm nói lời nào kia vậy mà bày đặt đi đến đây làm cái gì?

Lén đưa mắt nhìn thấy vị đại ca không có chút biểu cảm nào thay đổi trên mặt, cậu nhanh chóng thay đổi ánh mắt, bốn chữ  ’Chúc mừng hai người’ suýt chút nữa là đã thốt ra rồi, may mà lại nhìn thấy cha mẹ một bên thần sắc phức tạp quá cho nên lời vừa thoát ra cổ họng liền nhanh chóng bị nuốt xuống trở lại, “Học trưởng, hai người, hai người khi nào thì ở cùng một chỗ a?” Cậu có chút khiếp sợ, cũng có chút nghi hoặc, cũng là có chút khó hiểu. Vô luận như thế nào, lòng hiếu kì cũng luôn giết chết ý chí con người mà. Lãnh Dật đánh bạo hỏi vào vẫn đề thứ hai, huống hồ, cậu dò xét nét mặt của cha mẹ, bọn họ hẳn là cũng muốn biết đi. Cậu không dám hỏi đại ca cậu, vẫn là nên hỏi học trưởng a. Hỏi học trưởng hẳn là có thể đi.

“Sau lúc em đi không lâu, cũng hơn nửa năm rồi đi.” Bạch Trạch thản nhiên trả lời, trong mắt hàm chứa ý cười, “Lãnh Dật, anh và đại ca em đều là phải cảm ơn em a. Nghiên túc mà nói, em cũng xem như là bà mối của bọn anh rồi. Đừng quên nói đại ca em lì xì cho em a.” Nhìn bộ dạng si ngốc của Lãnh tiểu đệ, hắn nhịn không được trêu chọc vài câu.

Vừa nói dứt lời, mọi ánh mắt đều nhất tề hướng vào Lãnh tiểu đệ – Ánh mắt cảm kích của học trưởng, ánh mắt lãnh đạm nhưng cũng không mất đi nhu hòa của đại ca, ánh mắt hung tợn của lão ba và lão mẹ giống như là đang trách cứ lột da cậu vậy.

Lãnh Dật giống như đang ở trong tâm bão vậy. Cậu trong lòng than thở, hận chính mình không thể biến mất luôn cho rồi, tựa như là chính mình đang đứng đống lửa đặt mông trên đống than không bằng, mồ hôi cũng theo đó mà đổ như mưa.

Lãnh Thiên Tường hừ lạnh, “Làm mấy loại chuyện này, ta xem ra chính là muốn tiền trảm hậu tấu đi? Lãnh gia ta, quyết không thừa nhận loại người như vậy, người như vậy…..” Lãnh phụ thân nguyên bản nói hai chữ ‘con dâu’, nhưng lời vừa định nói ra liền bỗng nhiên liền cảm thấy có chỗ không đúng, nghẹn cả nửa ngày, ngay cả mặt cũng muốn đỏ cả lên.

“Nam nhân, ý bác là không thừa nhận cháu là thân nam nhân?” Bạch Trạch hảo tâm giúp ông nói hoàn câu của mình. Nghĩ nghĩ, không phải tội của một mình hắn đâu, ít nhất, phải hai người cùng gánh vác mới đúng, “Bác đừng nóng giận, kỳ thật chá cũng không tính toán kết hôn nhanh như vậy. Cháu cùng Lãnh Tĩnh cùng một chỗ vẫn là hi vọng được nghe người nhà chúc phúc cho. Bác là trưởng bối, chúng cháu nguyên bản hẳn là nên hỏi qua ý kiến qua. Nhưng mà hiện tại, nếu bác không thừa nhận, vậy bác muốn tụi cháu ly hôn sao?”

Đột nhiên nghe thấy hắn hỏi ngược lại mình, Lãnh Thiên Tường nội tâm đã muốn rơi vào trong kinh ngạc tột độ. Con trai lớn ánh mắt đã muốn bắn vào ông làm cả người ông cứng ngắc đi, khí thế tăng vọt lúc nãy lại giống như cái phao xì hơi ỉu xìu xuống, vừa muốn mở miệng ra nói thì bên cạnh lại vang lên một loại thanh âm lạnh lùng cao ngạo, “Là tôi phải lập tức kết hôn, các người có ý kiến gì?” Lời nói lạnh như băng này nghe vào trong tai bọn họ liền biến thành một loại giống như là đang uy hiếp người vậy.

Ánh mắt âm lãnh đảo mắt quét qua từng ‘người nhà’ của y.

Lãnh Dật cảm thấy đang chiến tranh cho nên tốt nhất vẫn là không cần nhiều lời, cảm thấy tốt nhất là nên ngậm miệng lại đi. Hôn sự của đại ca, cậu không có tư cách quản, càng không có can đảm quản đâu.

Mẫu thân của Lãnh Dật, Trương Á Cầm không tự chủ được mà cúi đầu xuống, cũng chẳng dám nói lời nào. Bà lúc trước là thư kí của Lãnh Thiên Tường, lúc còn trẻ bà diện mạo thật ngọt thật xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng nữa. Lãnh Thiên Tường khi đó hôn nhân không toàn vẹn, vợ mình lại có tình nhân, con ông thì lại coi ông giống như người lạ, sự ôn nhu hiền lành của bà đối với ông lại chính là một loại an ủi, thế là hai người từ đó chậm rãi đến với nhau. Sau khi mẹ đẻ của Lãnh Tĩnh qua đời, bà cứ như vậy nghênh ngang bước vào cửa Lãnh gia. Lần đầu tiên bước chân vào Lãnh Trạch, ánh mắt của namhài đứng trên cầu thang nhìn bà đãlàm bà sợ hãi. Bà không phải là nữ nhân ác độc cho nên cũng muốn đứa con này vui vẻ, hảo hảo chiếu cố nó, nhưng đứa nhỏ sớm trưởng thành đầy kiêu ngạo chưa bao giờ cảm kích bà, trong ánh mắt nó vẫn là ẩn ẩn lộ ra một nỗi chán ghét bà thường làm cho bà thực không biết làm sao. Sau đó, bà có Lãnh Dật, có được đứa con thân sinh của mình, bà cũng vô ý quên mất sự có mắt của ‘đứa con’ kia, rốt cuộc lại càng làm cho bà cùng nó thêm bất hòa hơn, bà cũng thế mà cố ý vô tình lảng tránh nó đi. Bà cùng Lãnh Thiên Tường cứ như vậy khoái hoạt cùng với Lãnh Dật đáng yêu, ba người cứ giống như là một gia đình chân chính vậy, mà Lãnh Tĩnh thì lại không hề giống như vậy. Đứa nhỏ âm lãnh tài giỏi này ở trong hoàn cảnh đó lại ngày càng trở nên thêm độc lai độc vãng. Chờ đến lúc bà phát hiên ra rồi thì loại tình cảnh gia đình kì quái này đã sớm được hình thành. Trong lòng bà đã không còn cứu được nữa, vẫn là luôn cảm giác mình đã mang trong người một loại tội ác, cảm thấy chính mình đã cướp đi phụ thân cùng quyền hưởng thụ cảm giác gia đình hạnh phúc của y. Bà muốn bù lại, nhưng khe rãnh đã muốn rạn nứt quá rõ, còn đáng cười nữa là bà dù muốn bù đắp lại nhưng chính là nội tâm càng áy náy, áy náy không biết phải cùng y ở chung thế nào đây, cũng không dám nhìn vào ánh mắt ngày càng tối tăm của y. Bà sợ y, điều đó là không thể nghi ngờ.

Không có người nào nghi ngờ Lãnh Tĩnh chính là một thiên tài. Năm ấy y chỉ mới hai mươi tuổi thì đã bắt đầu cầm quyền Lãnh thị, dứt khoát cải cách toàn bộ. Lãnh thị ở dưới sự dẫn dắt của y đã vượt lên quá mức tưởng tượng của Lãnh Thiên Tường, phát triển đến mức độ huy hoàng kìa. Bà không phải là một người phụ nữ hám tài hám lại, đời này vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực bà cũng đã đều nếm quá hết rồi. Bà có chồng yêu thương mình, còn có đứa con của riêng mình, bà như vậy đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. Tuy rằng nàng cũng muốn Lãnh Dật không thua kém y, muốn cậu phải tài giỏi giống như đại ca cậu, cũng đều phải tiếp nhận Lãnh thị nhưng mà sự thật lại cho thấy chí đứa con của bà không phải là ở đó, mà cậu cũng không phải có tài kinh doanh trời phú, không phải là đứa nhỏ có thể cùng với đại ca nó tranh quyền đoạt lợi. Càng ngoài ý nguyện chính là, đứa con này của bà đều bị ánh hào quang của đại ca nó che phủ, bị đánh bại hoàn toàn, đánh tan đi ý nghĩ sẽ chạy theo loại mộng tưởng hư ảo ngay từ đầu kia nữa. Tình cảm của con trai bà cùng Lãnh Tĩnh không rồi, Lãnh Tĩnh cho dù khô khan tình cảm không thèm để bọn họ trong lòng nhưng là y vẫn luôn cung cấp cho bọn họ, vẫn luôn đem Lãnh thị không ngừng phát triển lớn mạnh lên. Bọn họ vẫn như vậy sống trong vinh hoa phú quý, thậm chí cuộc sống so với trước kia còn thêm xa hoa an ổn hơn rất nhiều. Từ lúc cùng chồng lui ra khỏi vị trí cao ngất kia, bà càng có nhiều thời gian bên cạnh con trai mình hơn, cuộc sống của bọn họ lại càng thêm yên ổn không cần lo âu.

Mọi thứ tất thảy đều làm cho bà cảm thấy thỏa mãn, bà nhất định sẽ không cùng Lãnh Tĩnh đối nghịch. Cảm giác của Trương Á Cầm đối với Lãnh Tĩnh thực phức tạp, bà sợ hãi, áy náy, kính nể vị tổng tài Lãnh thị trẻ tuổi này. Xét trước xét sau, dù là chuyện công hay chuyện tư, bà cũng sẽ không phản đối y, cũng sẽ không dám phản đối y.

———————-

Khụ, ta ghét bà Trương Á Cầm *huýt sao khẩy mông bỏ đi*