Ngày thứ ba kể từ lúc bọn họ trở lại về nhà mẹ của Bạch Trạch, Bạch Trạch mang theo Lãnh Tĩnh cùng hoa quả tươi đi thăm mộ cha hắn.

Hình ảnh cha còn trong trí nhớ hắn chính là một người đàn ông tri thức nhã nhặn ôn hòa, làm việc cần cù và rất thật thà. Ông tựa hồ còn thích cùng hắn ngoạn nháo nhiều hơn cả Bạch mụ mụ nữa kìa. Lúc cha hắn qua đời ông còn chưa đến bốn mươi tuổi, mà hắn thì cũng vừa mới vượt qua độ tuổi mười hai. Đúng là đời người khó đoán quá đi? Bất quá hắn vẫn luôn cảm thấy được tuy rằng hai cha con bọn hắn chỉ mới có mười hai năm tình phụ tử, nhưng ông vẫn là một người cha rất tốt trong lòng hắn. Nếu không phải bởi vì ông sớm ra đi, ông nhất định sẽ trở thành người cha tốt nhất trên đời này đi.

Nam nhân trong ảnh chụp có hết bảy tám phần tương tự với Bạch Trạch, khí chất toát ra cũng không khác nhau là mấy, đều là một bộ dạng thực tao nhả, quân tử như ngọc. Hắn mỗi lần trở về quê nhà đều sẽ đến thăm mộ cha mình, bồi ông nói chuyện tâm sự, kể một chút chuyện của mình cho ông nghe. Lần này cũng như vậy, khác nhau chính là lần này hắn còn có dẫn thêm một người — là Lãnh Tĩnh, người sẽ cùng hắn đầu bạc răng long.

Đi đến bia mộ của cha mình, hắn lẳng lặng đứng ngắm nhìn ảnh chụp của cha. Bộ dạng của cha trong trí nhớ hắn cũng đã muốn dần mơ hồ đi, hắn thực cảm thấy giật mình. Ở trong lòng yên lặng cùng cha tâm sự chuyện nhà, cuộc sống việc vặt hàng ngày. Hắn có chút không yên nghĩ có hay ông không thích hắn mang nam nhân đến cho ông xem mặt, nhưng chính là vì hắn phận làm con, cho dù có khó khăn sợ hãi cỡ nào hắn cũng vô pháp che giấu đi. Cốt nhục thân tình, hắn nghĩ hắn muốn nói cho họ nghe lựa chọn của chính mình.

Quét mộ, đơm hoa tươi cùng trái cây lên mộ, hắn theo lễ quỳ xuống dâng hương, nhóm lửa dốt giấy tiền vàng mã. Hắn làm mọi việc đều rất tự nhiên, rất quen thuộc, chỉ có điều vẫn có một người vẫn còn ngây ngốc đứng một bên. Hắn túm lấy y kéo y xuống cùng nhau quỳ lạy. Ngoài dự đoán chính là Lãnh Tĩnh đối với chuyện này cũng có chút nghe lời lắm, tuy rằng động tác y có chút cứng ngắc nhưng cũng rất nghe theo lời hắn bảo mà quỳ xuống, cùng hắn bái lạy. Chỉ là lúc hắn bảo y gọi ông một tiếng “cha” thì y vẻ mặt còn có chút do dự, nghẹn cả nửa ngày mới quay sang hỏi hắn, “Anh kêu như vậy, ông có phải hay không sẽ tức giận?”

Người chết không thể nói đến chuyện phản kháng, Lãnh Tĩnh cau mày, trong lòng có một loại cảm giác rất kì quái trào dâng lên. Hắn cảm thấy được chính mình tựa hồ như đang nóng ruột chen chúc mua hàng. (ứ hỉu, trans đại :”>)

Bạch Trạch nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là ép y gọi, “’Đánh người chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại’, chữ ‘cha’ này sớm muộn gì anh cũng phải kêu thôi. Cho dù ông có tức giận thì cũng sẽ chỉ đến tìm đứa con bất hiếu là em, em sẽ chậm rãi nói chuyện với ông. Nếu em cùng ông không giải quyết được, không chừng ông còn có thể tới tìm anh nữa đó. Anh dù sao buổi tối cùng ngủ bên cạnh em, ông muốn tìm đến nói chuyện với anh cũng quá dễ đi. Nếu ông đối với anh làm khó, anh có sợ không?”

Lãnh Tĩnh nghiêm túc nhìn ảnh chụp nam nhân trên bia mộ, y đối với người này liền có một loại tình cảm thân thiết khó nói nên lời. Theo bản năng, y nghĩ không muốn làm cho ông sinh khí cho nên mới do dự có nên hay không mở miệng gọi ông một tiếng ‘cha’. Nhìn gương mặt nhã nhặn trên ảnh chụp kia làm y không khỏi hơi hơi nhoẻn miệng cười, trong đầu lộn xộn nghĩ người bên cạnh y kia mười năm sau hẳn là cùng sẽ giống như vậy đi, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đó, tuyệt không có một chút già nua nào hết. Nếu là lão nhân có khuôn mặt giống tiểu Trạch như vậy tới tìm y, y như nào có thể cảm thấy sợ a?

“Không sợ.” Y chính là cảm thấy được ông là một người rất thấu tình đạt lý, sẽ hảo hảo nói chuyện trước sau, “Hai người rất giống nhau.”

“Ha hả, nghe nói cha em năm đó lừng danh là ‘mỹ nam tử’ đó nha.” Bạch Trạch mỉm cười, có chút kì quái nhìn biểu tình nhu hòa trên mặt y. Hắn đột nhiên hỏi y, “Anh không phải là thực thích cha em rồi đó chứ?”

“Ân.” Y không phủ nhận, một bên giúp hắn thu nhập những thứ đồ trái cây điểm tâm cả hai mang đến, một bên lại thản nhiên nhắc lại một lần, “Hai người rất giống.”

Ách, người kia, yêu ai yêu cả đường đi cũng quá rõ ràng đi ha.

Sau đó hai người lại ở trong nhà an nhàn thêm hai ngày.

Từ sau vụ chuyện ngày đầu tiên kia, Bạch mụ mụ bị Lãnh Tĩnh có chút dọa sợ, mỗi khi nghĩ đến thì đều nhịn không được mà cảm thấy có chút bất an cho nên nàng sau đó cũng chẳng còn dám tiếp qua sự ‘kích thích’ của ‘con dâu’ lần thứ hai nữa. Còn Lãnh Tĩnh đại đa số thời điểm vẫn là luôn cùng Bạch Trạch một chỗ, có đôi khi sẽ bị hắn chỉ huy sai bảo làm này làm nọ chuyện gia đình một chút, nhiều khi nếu y làm không được tốt thì còn bị hắn ngoạn nháo giễu cợt. Buổi tối hai người cùng nằm trên giường nhỏ cũng là bởi vì y kiên quyết không chịu cho hắn ra đất nằm cho nên bọn họ hai người chỉ có thể ôm nhau ngủ, tay ôm tay, chân ôm chân đến chật vật, ôm chặt đến nỗi giống như hai người hòa vào làm một. Nhiều khi hắn nửa đêm bừng tỉnh dậy, cảm giác giống như là bị y ôm bóp chặt đến nghẹn thở không nổi luôn. Hơn nữa bởi vì ôm nhau quá chặt cho nên hai người thường thường sẽ nổi lên lửa nóng nhiệt tình, nhiều khi còn làm Lãnh Tĩnh thiếu chút nữa nhịn không được. Hắn cũng thực bất đắc dĩ mà, dù sao nơi này cũng đã quá cũ rồi, hiệu quả cách âm cũng không tốt, vả lại Bạch mụ mụ lại ngủ cách vách nữa, đêm dài nhân tĩnh, chỉ cần có một động tĩnh nhỏ thôi thì cũng đủ để cả năm tầng lầu đều nghe thấy hết rồi. Hắn cho dù có lớn mật cỡ nào cũng chẳng dám ở nhà cùng nam nhân thân thiết đâu, vạn nhất ‘kích thích’ đến vị nữ nhân trong nhà kia, trong lòng hắn sẽ liền cảm thấy áy náy ngay. Mỗi lần súng sắp lên đạn hắn chỉ có thể không ngừng trấn an y, dùng chính tay mình giúp đỡ y giải quyết. Không thể không nói đến chuyện nhu cầu của y dạo này càng ngày càng nhiều, tinh lực tràn đầy làm hắn cuối cùng bị buộc đến con đường cùng, ngay cả khẩu giao cũng liền dùng tới luôn. Lần đầu tiên dùng miệng giúp y làm, hắn thật chật vật không chịu nổi, vậy mà y một bên lại càng thêm động tình dữ dội, đưa mắt nóng hổi nhìn hắn làm hắn run rẩy không ngừng.

Cuối cùng hai người quyết định vẫn là sau hai ngày này liền trở về ngôi nhà của bọn họ. Có ba nguyên nhân để trở về a. Thứ nhất, bầu không khí giữa Lãnh Tĩnh và Bạch mụ mụ vẫn là có chút xấu hổ, lúc bọn họ rời đi, cả y cùng Bạch mụ mụ đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Thứ hai, đêm dài nhân tĩnh, hai người bọn họ lại khó tránh khỏi tình cảm mãnh liệt khó nhịn, chuyện trên giường là chuyện nên sớm kịp thời giải quyết. Thứ ba, Lãnh Tĩnh càng ngày càng nôn nóng về chuyện kết hôn của hai người. Y là muốn vội vả xác nhận quyền sở hữu của y đối với hắn thật nhanh a.

–oo–

Hai người về nhà, vẫn là còn có ‘người’ thứ tư cảm thấy cao hứng a. Đó chính là Hoa Hoa. Nó ở nhà trẻ thú nuôi ngóng a ngóng, chờ đợi chủ nhân đón về nhà. Lúc đón nó về, đôi mắt to của Hoa Hoa ngấn lệ không ngừng, quấn quít bên người hắn ngao ngao: vàng bạc châu báu cũng không bằng con mèo của mình đâu a. Nơi này dù là có mỹ nhân, chính là ‘Tây phương’ mỹ nhân lại chướng mắt nó, nguyên nhân chính là cả hai không thể nào thích ứng văn hóa khác biệt của cả hai được. Bất đồng ngôn ngữ chính là kết quả! Ngay lúc nó lần thứ hai nhìn thấy lại chủ nhân, nó bỗng nhiên cảm thấy được liền ngay cả lãnh đại ma vương mặt lạnh bên cạnh chủ nhân cũng đột nhiên trở nên thân thiết hẳn ra nha~

Hai người một miêu về đến nhà, trong lòng đều có cảm khái khác nhau nhưng có thể nói là đều cảm thấy thật nhẹ nhõm đi. Xếp gọn mọi thứ, ăn cơm tắm rửa, bồi Hoa Hoa ngủ xong rồi, buổi tối hai người liền tình cảm mãnh liệt một phen.

Sau đó về sau, tâm tình Bạch Trạch liền không tồi, thần thanh khí sảng đi làm, cuộc sống cứ như vậy khôi phục lại tiết tấy ban đầu.

Bất quá không quá vài ngày sau, chuyện phiền não lại lần nữa đến — Lãnh Tĩnh giống như là ma vậy, cả ngày cứ thúc giục hắn về chuyện hai người cần phải kết hôn cùng với chuyện khai trương phòng khám mới.

Hai người là đồng tính luyến ái, chứng nhận kết hôn là rất khó làm. Sau khi hết tuần thứ nhất, Lãnh Tĩnh mời tới nhà thiết kế nổi danh Châu Âu chuyên thiết kê nhẫn đôi cho giới đồng tính đem bản thiết kế kiểu nhẫn ra cho bọn họ lựa chọn. Hai người nhìn nhìn, cẩn thận sàng lọc một phen, cuối cùng chọn được một đôi nhẫn bạch kim mặt ngoài khảm hai điểm đá vụn, không hoa lệ, nhưng hình thức nhìn qua cũng thật đáng giá để cân nhắc, bên trong hai chiếc nhẫn còn có khắc lên vài chữ tiếng anh, chính xác hơn là tên hai người. Của Lãnh Tĩnh là khắc B&L, nghĩa là Bạch và Lãnh, còn của hắn thì là Z&J, nghĩa là Trạch và Tĩnh, vừa ngắn gọn lại vừa ý nghĩa, khắc cũng thực tinh xảo đi. Hai người đều là thực thích cặp nhẫn này, liền đưa đơn đặt hàng sang Châu Âu, chỉ một tuần sau là nhận được ngay. Lãnh Tĩnh mở hộp nhẫn ra liền khẩn cấp đeo ngay vào ngón áp út của hắn, chính mình cũng ngay lập tức đeo vào. Nghe nói mọi người thường đem nhẫn kết hôn đeo vào ngón tay áp út bên trái chính là vì nó có nhiều mạch máu nối liền đi đến trái tim nhất, cho nên nhẫn kết hôn mang ở ngón này chính là tượng trưng cho trái tim đã có chủ mất rồi.

Hai tay giao nắm lại thật chặt, đá đính trên hai chiếc nhẫn tỏa chiếu vào nhau. Hai người nhìn nhau cười, mang trên tay bọn họ chính là lời thề bọn họ dành cho nhau.

Nghe nói Philippines, Ireland, Malta, Paragoay, Andorra, cùng San Ma-ri-no (ở đâu vậy?) là sáu quốc gia trên thế giới không cho ly hôn, nam nữ một khi đã kết hôn rồi thì vĩnh viễn không được ly dị. Đương nhiên, mấy quốc gia này cũng đều chưa có công nhận kết hôn đồng tính cho nên Lãnh Tĩnh tuy rằng trong lòng thực hướng đến mấy quốc gia này nhưng bọn họ hai người cũng không thể đến đó kết hôn.

Mà trước mắt những nước có thừa nhận hôn nhân đồng tính chính là Hà Lan, Pháp, Đức, Anh, Đan Mạch, Thụy Sĩ, Thụy Điển, Nauy, Bồ Đào nha, Tây Ban Nha, Bỉ, Canada, Australia cùng bang Ma-xa-chu-xét của Mỹ và New York. Nguyên bản cũng còn một số ít bang ở Mỹ chấp nhận chuyện hôn nhân đồng tính kết hôn, bất quá tháng mười một năm trước chính phủ có thông qua chuyện cấm đồng tính luyến ái kết hôn rồi cho nên hiện tại nước Mỹ thực tế chỉ còn hai tiểu bang là cho phép đồng tính kết hôn thôi. Mấy quốc gia cho phép kết hôn đồng tính đều cho phép bọn họ có quyền lợi được hưởng tài sản kế thừa, phúc lợi xã hội, bảo hiểm xã hội cùng việc nhận nuôi tiểu hài tử, nhưng trên nhiều phương diện cũng có chỗ bất đồng, chỉ có một số rất ít quốc gia quy định sau khi người đồng tính kết hôn rồi thì sẽ có toàn bộ quyền lợi, tỉ như Hà Lan và Đan Mạch. (Ay~, chém đại nha bà con cô bác :”>)

Lãnh thị là một tập đoàn tài chính quốc tế cho nên Lãnh Tĩnh tự nhiên cũng có được nhiều thẻ xanh ở nhiều nước, y thậm chí còn có một loại ý niệm điên cuồng trong đầu nữa kìa — hai người bọn họ ở tất cả các nước nào cho phép đồng tính kết hôn đều đi đăng kí kết hôn ở đó một lần, y còn vì thế mà mời luật sư chuyên môn đến tư vấn! Cuối cùng dưới sự đồng khuyên can của luật sư và hắn, nhiều lần cứ như thế nói đi nói lại mới làm cho y từ bỏ cái ý niệm điên rồ đó trong đầu a. Bạch Trạch vẫn là cảm thấy được bọn họ nên tốt nhất đi Mỹ kết hôn, cũng là có cha mẹ y ở đó mà. Hai người bọn họ kết hôn là chuyện đại sự cho nên dù gia đình Lãnh Tĩnh cùng y không thân nhau nhưng hẳn cũng sẽ để ý, vẫn là nên nói với bọn họ một tiếng, hơn nữa hắn cũng từng đến Mỹ du học, hắn cũng đã thật lâu không có đến thăm giáo sư cùng bạn bè ngày xưa rồi. Về phương diện khác, hắn trong lòng vẫn còn nhớ đến tình huống của King, không biết King cùng vị ‘Thanh Diệp’ kia đã thế nào rồi đây.

Thật sự là bị Lãnh Tĩnh hối thúc mạnh quá cho nên hắn chỉ còn cách bất đắc dĩ chấp nhận, vội vàng đến bệnh viện xin nghỉ phép để cùng y bay sang Mỹ. Còn về chuyện mở phòng khám, hắn kiên trì không chịu thỏa hiệp với y. Lãnh Tĩnh thoáng có chút bất mãn nhưng bất quá thấy hắn đồng ý chịu cùng y sang Mỹ kết hôn, y rốt cuộc cũng chịu tạm thời tha cho hắn a. Nhưng mà ‘ý đồ không bao giờ từ bỏ’ hiện lên trong mắt y nói cho hắn biết, y nhất định sẽ không dễ dàng buông tha chuyện này như vậy đâu. Nếu về sau hắn còn không chịu đồng ý, y nhất định sẽ không để hắn yên thân đâu.

Ai~…..

Ở trên máy bay, hắn một đường ngủ thẳng cẳng. Đi gấp như vậy, an bài chuyện trong bệnh viện thực bận bịu không có giờ nghỉ ngơi, hắn quả thật là rất mệt a. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn mơ mơ màng màng nghĩ, từ lúc hắn cùng Lãnh Tĩnh ở cùng một chỗ, hắn bản chất gió mặc gió, mưa mặc mưa ân cần chăm chỉ làm một bác sĩ chuyên cần, vậy mà giờ đây lại đang ở trên đường đi sang Mỹ, đã vậy còn ngày càng tệ hơn, đại khái cũng không chờ hắn chủ động từ chức thì bệnh viện cũng đã muốn đem hắn đuổi đi mất tiêu rồi.

Nội tâm thoáng nổi lên chút buồn bực, như thế này có gì hảo chứ!

Mục đích của Lãnh Tĩnh trên cơ bản xem như đã gần đạt được rồi, trong lòng đương nhiên là cảm thấy rất vừa lòng. Lúc đầu y còn có điểm thành thật, nhưng sau đó nhìn thấy người bên cạnh vẫn là nhắm mắt bất động, cũng không có phản ứng gì với y cả. Y nhìn hắn vì ngủ mà hai má đỏ ửng cả lên, nhịn không được liền đưa tay giải khai cúc áo hắn, ở trên làn da trắng nõn của hắn hết sờ lại xoa không ngừng nghỉ.

Cứ như vậy để bàn tay hoạt động trên người hắn, không ngừng quấy rầy giấc ngủ của hắn, hắn liền trong lòng thở dài. Quả nhiên là giống như hắn đoán lúc đầu a, y là bao trọn cả khoang hạng nhất xa hòa này, căn bản là vì loại tâm tình mờ ám này a. Khoang này đồ điện gia cụ đều đầy đủ, xa xỉ như vậy, căn bản chính là một cái khách sạn thu nhỏ!

Mười mấy giờ sau, máy bay rốt cuộc cũng đáp xuống sân bay của nước Mỹ. Lúc đi ra khỏi sân bay hai người trao đổi ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ, nội tâm đều có một ít kích động — Sắp mở ra một con đường mới cho cả hai, đang đợi bọn họ trước mắt, là cái gì đây?