Thấy cảnh này khóe miệng Lâm Hiên toát ra vẻ trào phúng, xem ra lời đồn đại đã lan rộng rất nhanh.

Nghỉ ngơi thêm mấy ngày, thể xác cùng tâm thần đều khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, tạm thời Linh Dược Sơn vẫn an toàn, Lâm Hiên quyết định lớn mật ở lại tu luyện.

Lâm Hiên đem phế đan Trúc Cơ Đan tinh chế thành trung phẩm đan.

Đầu tiên hắn tính tu luyện Âm Dương Quyết, cấp tốc đề tăng thực lực cùng thần thông.

Chỉ cần luyện xong bí quyết là có thể tu tập các loại bí pháp trong Huyền ma Chân kinh. Khác với chính đạo, quỷ tu chuyên xảo mượn lực nên thần thông cường đại hơn tu tiên giả cùng cảnh giới nhưng cũng lưu lại họa ngầm về sau.

Tuy vậy chủ tu của Lâm Hiên là Cửu Thiên Huyền Công. Hắn chỉ học các bí pháp trong Huyền ma Chân kinh mà không tu tập nó nên họa ngầm hầu như không có. Tu tập Cửu Thiên Huyền Công khiến căn cơ Lâm Hiên khá vững chắc, độ tinh thuần linh lực vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới nên học tập bí pháp quỷ tu dễ dàng và thi triển cũng có uy lực hơn.

Lâm Hiên vốn rất rõ tư chất của mình, cho nên sớm đã chuẩn bị tâm lý gian nan khi tu tập bí thuật này. Nhưng khi tham ngộ được những điều thâm ảo trong Âm Dương Quyết thì hắn mừng vừa sợ.

Xem ra là thiên lão muốn đem bí pháp này cho hắn. Bí pháp này quả thật là nghịch thiên khiến người tán thưởng, bái phục không thôi. Cũng không biết vị cổ tiền bối kia cảnh giới cao tới cỡ nào lại có thể sáng tạo ra nó.

Do đi một đường riêng nên điều kiện kẻ tu luyện bí pháp này cũng hoàn toàn bất đồng với các công pháp khác. Công pháp này không yêu cầu linh căn, phàm nhân cũng có thể tu luyện nó. Khi nhận ra điều này thì Lâm Hiên cao hứng tới thiếu chút nữa mà hét vang.

Thông thường công pháp càng tuyệt diệu thì yêu cầu tư chất càng cao, Lâm Hiên còn đang lo hắn chỉ là phàm nhân nên không thể tu luyện.

Trên mặt Lâm Hiên nét vui mừng, tiếp tục tham ngộ công pháp nhưng được một lát thì vẻ mặt trở nên có chút cổ quái.

Tu luyện Âm Dương Quyết này phải chịu đựng đau khổ mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Cơ bản là đem âm dương linh lực trong cơ thể, vốn là hai thái cực như nước với lửa chuyển hóa cho nhau. Lấy kinh mạch toàn thân kẻ tu luyện làm chiến trường đấu phó. Vì vậy tu luyện nó tuyệt đối là đau đớn tới mức sống không được chết xong, không khác nào xuống tầng mười tám địa ngục, lên núi đao xuống vạc dầu.

Lâm Hiên xem tới đây thì nhíu mày nghi hoặc, tự thuật này cũng quá khoa trương a! nhưng với thân phận vị tiền bối kia không cần thiết cố làm ra vẻ huyền bí làm gì.

Đương nhiên sau khi luyện thành Âm Dương Quyết thì có thể đem âm dương linh lực tùy ý chuyển hóa mà cơ thể không chút đau đớn.

Trong Âm Dương Quyết còn ghi lại, nỗi thống khố khi tu luyện sẽ duy trì liên tục, đồng thời thời gian này hành công phải không để có gì sai lầm. Đem âm dương linh khí chuyển hóa đã nguy hiểm cực kỳ cho thân thể, nếu chỉ cần nhầm một bước là hình thần câu diệt, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Trên mặt Lâm Hiên lộ chút do dự. Mạo hiểm lớn như thế đương nhiên hắn phải chuẩn bị cực kỳ cẩn thận. Hắn nhớ không lầm là từng xem qua một cuốn thư đan ghi lại một loại đan dược tên là Thất Tâm Đan có thể bảo vệ tâm thần.

Chỉ cần duy trì linh đài luôn minh tường không bị đau khổ làm cho ngất đi, Lâm Hiên tin tưởng bằng nghị lực bản thân sẽ hoàn thành quá trình chuyển hóa âm dương linh lực, luyện thành Âm Dương Quyết.

Trầm ngâm một chút hắn tới một gian thạch thất, trong này có rất nhiều ngọc giản liên quan đến các loại kỳ thư cùng phương pháp luyện đan.

Lâm Hiên dùng thần thức đảo một chút rồi khẽ vẫy tay đem cái ngọc giản có liên quan đến Thất Tâm Đan thu về. Đem thần thức chìm vào, sau một hồi thì hắn ngẩng đầu lên rồi rời khỏi động phủ.

Chốc lát một đạo kinh hồng từ trong Linh Dược Sơn bắn ra, tốc độ mau lẹ nhằm hướng đông nam mà đi.

Ở một một sơn cốc được bao phủ bởi sương trắng gần Linh Dược Sơn có hai thân ảnh đang ẩn nấp bên trong. Không ngờ đây là hai Ngưng Đan Kỳ cao thủ. Trong đó có một kẻ Lâm Hiên đã gặp qua. Người này để rầu dài, khuôn mặt chính khí lẫm lẫm chính là Thái Bạch kiếm tiên.

Người còn lại thân hình thấp bé nhưng hai đầu mày tràn đầy linh khí, nhìn qua vô cùng thông minh.

Phùng Xa!

Thần thông của hắn trong đám tu sĩ Ngưng Đan Kỳ Bích Vân Sơn chỉ thuộc dạng trung bình nhưng lại nổi danh nhờ đa mưu túc trí.

Lấy thần thức cường đại của hai người tự nhiên đã phát hiện ra Lâm Hiên. Trên mặt Thái Bạch kiếm tiên hiện vẻ khác thường, tuy rất nhanh tan biến nhưng không qua nổi mắt Phùng Xa.

"Sư huynh biết người này?"

"Ừm, từng gặp qua một lần."

"Ồ" Phùng Xa khẽ nhíu mày, thân phận cùng tu vị cao vời của Thái Bạch kiếm tiên sao lại để tâm đến một vãn bối Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ.

"Ha ha, sư đệ không nên xem nhẹ thiếu niên này." Trương Thái Bạch cười rộ lên: "Thân phận hắn không đơn giản, chính là thiếu chủ Linh Dược Sơn."

"Thì ra là một con cá lớn. Theo sư huynh có nên cho người theo sau không?"

"Ha ha. Sư đệ là quân sư Bích Vân Sơn. Hai vị sư bá cũng nói sự tình lần này do ngươi làm chủ. Đương nhiên ta sẽ nghe chủ ý của sư đệ" vẻ mặt Trương Thái Bạch đầy khách khí nói.

"Sư huynh, trong môn cần có tôn ti, huống chi kinh nghiệm của sư huynh vượt quá xa tiểu đệ, ta đương nhiên nghe ý của ngươi." Tròng mắt Phùng Xa xoay chuyển mỉm cười thoái thác.

"Nếu là như thế hãy phái người theo dõi hắn, cẩn thận sẽ không nhiều sai lầm." Trương Thái Bạch phất tay áo bào một cái, một đạo Truyền Âm Phù bay vút mà ra.

Ở ngoài vài dặm một Trúc Cơ hậu kì tu sĩ nhận được Truyền Âm Phù, sắc mặt tỏ ra ngưng trọng rồi từ trong lòng lấy ra một cái khí cụ theo dõi thiên địa linh khí, xác định phương hướng một chút rồi độn quang tan biến chân trời.

Đúng như Lâm Hiên suy đoán, sau khi các lời đồn về Linh Dược Sơn còn Thiên Trần Đan truyền ra, các lão quái chính ma tuy không tin nhưng sự tình trọng đại nên đều phái ra cao thủ tới điều tra.

Tu tiên giới ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu loại là môn phái khác chắc chắn đã bị chính ma lưỡng đạo ngang nhiên tới cửa ức hiếp. Còn Linh Dược Sơn thì khác, chỉ là tin đồn thì không thế lực nào ngây ngốc đi đắc tội với luyện đan sư.

Chính ma đều chọn dùng phương thức tương đối ôn hòa. Một mặt phái đệ tử tinh anh lấy danh nghĩa tới luyện đan đi vào Linh Dược Sơn tìm hiểu hư thực. Một mặt phái cao thủ ẩn nấp gần đó theo dõi.

Lại nói hai lão quái Nguyên anh kỳ Bích Vân Sơn hiện đã hoài nghi Thái Bạch kiếm tiên, liền tương kế tựu kế phái hắn tới đây hành sự, lại ngấm ngầm dùng Phùng Xa giám thị hắn xem có thực câu kết cùng ma đạo chăng?

Lâm Hiên rời Linh Dược Sơn là định tới một phường thị khá lớn phía nam. Luyện chế Thất Tâm Đan cần bảy loại độc thảo mà dược viên bổn môn lại không trồng do đây chỉ là những loại độc thảo phổ thông.

Lúc này vừa khống chế độn quang một mạch bay về phía phường thị, Lâm Hiên vừa thầm cười lạnh.

Với tâm cơ cẩn cẩn cùng thần thức vượt xa cảnh giới hiện tại, vừa mới rời khỏi Linh Dược Sơn hắn đã phát hiện có mấy kẻ truy tung. Tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ này còn thêm mấy gã tu sĩ khác nữa Lâm Hiên cũng không coi vào đâu, nhưng nếu xử lý thì thế lực sau lưng sẽ chú ý.

Dù sao lần này chỉ là đi mua độc thảo nên không cần thiết giữ bí mật, cứ để cho đối phương biết mà hồ đồ một phen.

Có điều khi thấy những tu sĩ Trúc Cơ này có vẻ coi thường hắn mà bay tới gần. Khóe miệng Lâm Hiên lộ ý cười lạnh lùng, nhằm một sơn cốc phía trước bay tới.

Một lát sau hắn hạ xuống khẩu cốc. Bên trong trừ một làn sương trắng dày đặc bao phủ nên không quan sát được rõ.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng, vỗ tay vào túi trữ vật đem một cái bình ngọc màu trắng tế ra, lấy một viên Ẩn Linh Đan nuốt vào sau đó thân hình hắn nhoáng một cái đã tiến vào giữa sơn cốc.

Chỉ một lát sau một đạo lam quang từ chân trời bay tới. Quang hoa tản đi lộ ra một lam y tu sĩ.

Khương Yển này chính là một trong tam đệ tử tinh anh của Bích Vân Sơn, ngắn ngủi hơn bảy năm hắn đã tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kì đỉnh phong. Chỉ cần mười năm nữa hắn có thể tiến vào cảnh giới đại viên mãn, là người có tiền đồ nhất trong đám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Chúng đồng bối trong môn vô cùng hâm mộ nhưng Khương Yển rất rõ ràng, muốn kết thành Kim Đan là điều vô cùng khó khăn.

Tu chân nhất đạo, muốn đột phá đại cảnh giới thì khó hơn lên trời, tuy chỉ là một bước nhưng tới hàng trăm tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong thì chỉ có hai đến ba người ngưng thành Kim đan.

Có điều lần nhiệm vụ này, Thái thượng trưởng lão đã hứa, ai có thể lập đại công thì người sẽ đích thân thi triển nghịch thiên thần thông giúp kẻ đó dịch cân tẩy tủy.

Tin tưởng có hai vị Nguyên Anh kỳ sư tổ trợ giúp, Kim Đan đại thành là dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến đây Khương Yển toàn thân đã nóng lên, dọc đường hắn hao tổn tâm cơ tìm mọi cách lấy lòng Thái Bạch sư thúc, hy vọng sẽ được vị đầu lĩnh này chiếu cố.

Nỗ lực quả nhiên được đền đáp. Thiếu niên phía trước tuy tu vị không cao nhưng chính là thiếu chủ Linh Dược sơn, từ trên người hắn chắc chắn phát hiện manh mối không tệ!

Tuy vậy khi nhìn vào sơn cốc bị sương mù dày đặc che lấp trước mắt Khương Yển thầm có dự cảm chẳng lành. Nhưng nghĩ đến lợi ích hai vị nguyên anh sư tổ ban cho. Khương Yển phấn chấn trở lại. Trầm ngâm một chút, hắn đem thần thức thả phát ra quan sát bên trong.

Với tu vị của hắn thì thần thức dễ dàng bao trùm vài dặm nhưng mới xuyên được mấy trượng sương mù thì cảnh vật phía trước đã trở nên mơ hồ.

Sương mù này có điều cổ quái! Trên mặt Khương Yển lộ ra một chút do dự nhưng rất nhanh đã bị vẻ kiên nghị thay thế, hắn vỗ túi trữ vật đem một kiện Kinh Khí là một chiếc thước tế ra. Hồn Thiên Xích này chính là cực phẩm Linh Khí được sư môn ban tặng sau khi hắn lập được đại công lớn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Có bảo vật ở trong tay khiến dũng khí Khương Yển tăng lên không ít. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết vào trên, lập tức Hồn Thiên Xích phát ra một quầng sáng màu xanh đem thân hình hắn bọc vào trong. Lúc này Khương Yển mới cất bước đi vào sơn cốc.

"Hừ, tiểu tử Khương Yển này cũng có chút danh khí, không ngờ lại lá gan còn nhỏ hơn gan chuột."

Một lát sau một đôi nam nữ niên kỷ hơn hai mươi xuất hiện nơi Khương Yển vừa đứng. Nhưng từ tu vị Trúc Cơ hậu kì của hai người thì niên kỷ thực lớn hơn nhiều, xem ra đã tu luyện một công pháp trú nhan nào đó.

"Sư muội, sương mù trong sơn cốc này quả thật cổ quái, lại có thể ngăn cản thần thức tu sĩ. Chúng ta nên cẩn thận tránh rơi vào cạm bẫy đối phương" Nam tử có vẻ thận trọng mở miệng. Chỉ thấy hắn ăn vận như thế gia công tử tay cầm chiết phiến phe phẩy, bộ dáng vô cùng anh tuấn.

Mà nữ tử bên cạnh hắn thì ăn vận vô cùng lớn mật, bộ hồng y ngắn củn cỡn khiến không chỉ cánh tay cùng phần đùi trắng như tuyết hoàn toàn lộ ra. Thậm chí ngay vùng bụng dưới phẳng lì không tì vết cũng để hở, đôi gò ngực căng tròn cao vút lồ lộ sau lớp vải khiến người nhìn thèm rõ dãi.

Hai người này là một đôi song tu đạo lữ, đệ tử Lôi Vân Sơn Trang, môn phái này vốn am hiểu hợp hoan thuật. Song tu hợp hoan cũng là một kỳ nghệ tu tiên, nghe nói khi cùng trùng kích bình cảnh có thể tạo được tác dụng tương hỗ rất lớn. Đệ tử có tu vị Trúc Cơ sẽ được khích lệ kết thành song tu.

Chỉ thấy nữ tử nghe xong thì vùng vằng không hài lòng:"Ngươi thật là vô dụng, cũng nhát như thỏ đế, lúc trước là tại ta mù mắt mới chọn ngươi làm song tu đạo lữ. Ngươi sợ thì không cần theo ta đi vào".

Nói xong ả ngúng nguẩy hai bờ mông tức giận đi vào tầng sương trắng, không chút đề phòng.

Nam tử tên là Liêu Hóa kia bị mắng nhưng đành cúi đầu, trên mặt càng thêm lo lắng. Thực lòng hắn chẳng muốn song tu cùng ả Phương Nhi điêu ngoa này chút nào, tuy ả khá xinh đẹp nhưng tính tình bướng bỉnh không hề có chút gì tôn trọng hắn.

Nhưng ai bảo người ta là nữ nhi của trang chủ chứ, nếu hắn muốn tồn tại ở Lôi Vân Sơn Trang thì còn phải nghe lời ả dài dài.