Sở Ly nói:

- Nói như thế, Bình vương sẽ rất nguy hiểm. 

- Đúng thế.

Phó Mộng Sơn trầm trọng gật gù:

- Vạn nhất hắn không biết kẻ bên người là nội ứng mà tùy tiện hành động thì sẽ rất dễ lọt vào tròng, rơi vào trong vòng vây, vì lẽ đó phải mau chóng truyền tin tức này cho Bình vương! 

Sở Ly nói:

- Phương pháp truyền tin tức nhanh nhất của Bí Vệ phủ chúng ta là gì?

- Nhanh sẽ là dùng Kim Ưng. 

Phó Mộng Sơn cau mày nói:

- Quan trọng là không hẳn Bình vương đã tin tưởng, hơn nữa người của chúng ta cũng không tới gần được Bình vương.

Hứa Hoàn Đức nói: 

- Một khi quân tây cương có hành động, như vậy càng không tìm được Bình vương ở đâu cả.

-... Để ta tới đó đi.

Sở Ly trầm giọng nói. 

Phó Mộng Sơn nở một nụ cười nói:

- Khinh công của tiểu Sở ngươi là tốt nhất, hơn nữa thân phận của ngươi cũng đủ cao, ngươi đi không gì tốt hơn.

Sở Ly nói: 

- Ta cần tín vật có thể ăn nói với Bình vương.

- Ta có một cái kim bài, chỉ cần lấy ra lệnh bài này thì nhất định Bình vương sẽ gặp ngươi.

- Còn cần đồ vật thiếp thân của Bình vương nữa. 

Sở Ly nói.

- Ta sẽ nghĩ biện pháp!

Phó Mộng Sơn nói. 

Sở Ly nói:

- Được, ta sẽ tìm được Bình vương, nói cho hắn cẩn thận tên phó tướng quân kia.

- Không thể tốt hơn! 

Phó Mộng Sơn cười nói.

Sở Ly ôm quyền một cái nói:

- Ta sẽ về Vương phủ trước để sắp xếp một chút, sau khi thống lĩnh có được vật ta cần cứ nói với ta là được. 

- Ngươi phải nhanh lên.

Phó Mộng Sơn nói:

- Không thể trì hoãn quá lâu, không chừng trong khoảng thời gian chậm trễ này sẽ quyết định sinh tử của Bình vương. 

Sở Ly gật đầu.

...

Sở Ly về Vương phủ một chuyến trước, sau đó lại đổi một thân xiêm y, cởi áo bào trắng mà hắn vẫn mặc, đổi một thân áo tím, bỗng nhiên có thêm mấy phần khí độ cao quý, vừa nhìn đã biết là không giàu sang thì cũng cao quý. 

Khi hắn trở về phòng khách của Bí Vệ phủ thì Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức đã chờ ở đó.

- Đây là chiếc nhẫn mà Bình vương thường dùng.

Phó Mộng Sơn móc ra một cái nhẫn ngọc màu trắng ở trong ngực rồi đưa cho Sở Ly: 

- Ta rất vất vả mới có được, cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng làm mất nó!

Sở Ly đánh giá một chút, cười nói:

- Vật này rất tinh xảo, thống lĩnh muốn trả lại sao? 

- Đương nhiên phải trả lại rồi.

Phó Mộng Sơn nói:

- Bằng không bí vệ chúng ta sẽ bại lộ, Bình vương rất mẫn cảm đối với chuyện này, một khi bí vệ bị bại lộ, chúng ta sẽ triệt để mất đi năng lực đối với Bình Vương phủ, mạng lưới tin tức của Bí Vệ phủ không thể để lộ ra bất kỳ một chỗ nào, cho dù là Bình Vương phủ cũng thế! 

Sở Ly gật gù, nhận lấy nhẫn ngọc.

Cảm xúc ôn hòa nhẵn nhụi, quả thực không phải là vật phàm, dùng ngọc tốt nhất để làm ra, hơn nữa trải qua ôn dưỡng lâu dài đã có mấy phần linh khí.

Hắn tiện tay đeo vào trên ngón trỏ của mình, vừa vặn rất thích hợp, giống như chiếu theo tay hắn mà làm vậy. 

Sở Ly sờ sờ, cảm giác không sai.

Phó Mộng Sơn lại móc ra một khối lệnh bài ở trong ngực, ước chừng to bằng bàn tay, hình bát giác, hai mặt đều có khắc môt thanh đoản kiếm, một thanh kiếm giương lên, một thanh kiếm hạ xuống.

Hai thanh đoản kiếm này rất sống động, bất cứ lúc nào cũng sẽ phá kim bài ra, trực tiếp đâm về phía người nhìn vậy, khiến cho người ta vừa nhìn đã không kìm lòng được lùi về phía sau, muốn tránh khỏi một kiếm này. 

Sở Ly không bị ảnh hưởng, vẫn vững vàng nhìn chằm chằm vào kim bài, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của danh gia, hơn nữa tu vi thâm hậu, người bình thường không khắc ra được khí thế kia.

- Kiếm tốt!

Hắn thở dài nói. 

Phó Mộng Sơn cười nói:

- Ngươi cũng coi như biết hàng, trên kim bài này có một bộ kiếm pháp, nếu như ai có thể tu được môn kiếm pháp này thì sẽ có thể tung hoành thiên hạ, hiếm có đối thủ!

Sở Ly bật cười lắc đầu: 

- Nào có chuyện tốt như vậy chứ.

Phó Mộng Sơn nói:

- Ngươi không tin sao? 

Sở Ly lắc đầu một cái.

Phó Mộng Sơn hừ lạnh một tiếng nói:

- Đây chính là do Hoàng thượng tự mồm nói với ta! 

- Lẽ nào là kiếm pháp Hoàng thượng khắc hay sao?

Sở Ly nói.

Phó Mộng Sơn lắc đầu: 

- Hoàng thượng cũng bất ngờ có được mà thôi, vì lẽ đó mới ban cho ta, muốn để cho ta thử xem xem có cơ duyên này hay không.

- Như vậy thống lĩnh đã từng tìm hiểu chưa?

Sở Ly nói. 

Phó Mộng Sơn lắc đầu:

- Ngộ tính của ta không tốt, vẫn không thể ngộ ra được, thế nhưng lại vô cùng hữu ích đối với việc tăng lên kiếm pháp của bản thân ta.

Hứa Hoàn Đức nói: 

- Sở Ly, ngộ tính của ngươi hơn người, có thể thử tìm hiểu một phen, có điều phải làm xong chuyện này đã, đừng bởi vì nhỏ,à mất lớn.

- Được, ta sẽ thử một chút xem, đa tạ thống lĩnh!

Sở Ly cười nói, biết đây là tưởng thưởng của Phó Mộng Sơn đối với hắn. 

Phó Mộng Sơn thưởng thứ kim bài trong tay lần nữa, không nỡ lòng bỏ nó đưa cho Sở Ly.

Sở Ly thiếu kiên nhẫn thúc giục:

- Thống lĩnh, yên tâm đi, ta sẽ không làm mất đâu! 

- Ta swoj tiểu tử ngươi có tâm tư khác, tham cái kim bài này!

Phó Mộng Sơn hừ lạnh nói:

- Đây chính là đồ vật cứu mạng của ta! 

Sở Ly nói:

- Có thể làm cho thống lĩnh thoát khỏi tội chết không?

- Có thể. 

Phó Mộng Sơn cười nói:

- Có cái kim bài này, ta cũng có thể yên tâm ngủ ngon.

Hắn biết quá nhiều chuyện Hoàng thượng, biết quá nhiều thì sẽ nguy hiểm, không chừng một ngày nào đó tâm tình của Hoàng thượng không tốt thì sẽ giết chết hắn để bịt đầu mối. 

Sở Ly trịnh trọng nói:

- Yên tâm, ta sẽ trả về nguyên vẹn.

- Vậy thì tốt. 

Phó Mộng Sơn không muốn đưa cho Sở Ly.

Sở Ly đưa tay nhận lấy, không cho hắn cơ hội đổi ý:

- Vậy ta sẽ lập tức xuất phát! 

- Đi thôi đi thôi.

Phó Mộng Sơn nói:

- Chúng ta cũng coi như đánh cược một lần, nếu như tiểu tử ngươi tính sai, hai người chúng ta cũng sẽ phải xui xẻo với ngươi! 

Sở Ly cười ôm quyền một cái, xoay người nghênh ngang rời đi.

Phó Mộng Sơn lắc đầu nhìn hắn:

- Vẫn là tuổi trẻ tốt, đúng không lão Hứa! 

Hứa Hoàn Đức nói:

- Nếu như lần này là thật, công lao của thống lĩnh sẽ rất lớn.

Phó Mộng Sơn cười nói: 

- Đành phải nhìn xem hắn có thể gặp được Bình vương hay không đã.

...

Sở Ly dựa vào nhẫn ngọc, thi triển ra thần thông Thông Thiên Triệt địa, sau đó lại có Thần Túc thông, trong vòng một phút hắn đã từ Thần Đô chạy tới tây cương. 

Hắn đứng ở trên đỉnh một ngọn núi, phóng tầm mắt nhìn về phía trước, trước mắt là quân doanh nhìn không thấy tận cùng, dòng người tấp nập, cờ bay phấp phới, che kín bầu trời.

Mười vạn đại quân ngoài miệng nói như giống không có gì, thế nhưng chỉ khi nào tận mắt nhìn thấy thì mới biết được nó lớn bao nhiêu, có khí thế như thế nào, trong phạm vi Đại Viên Kính Trí của hắn, tất cả đều là binh lính lít nha lít nhít.

Những binh sĩ này ở trong quân doanh chỉnh tề như một, mơ hồ lại xây lên một loại trận thế nào đó. 

Quân doanh như vậy, cao thủ võ lâm lợi hại đến đâu xông vào cũng chắc chắn sẽ phải chết, thứ nhất là lạc đường, đầu óc choáng váng không thấy rõ phương hướng, thứ hai trong quân doanh đâu đâu cũng có cao thủ.

Sở Ly quan sát tỉ mỉ, những binh sĩ này đa số là cao thủ Hậu Thiên, trong mười người mới có một người là cao thủ Tiên Thiên, trong ngàn người mới có một người là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, nếu như đặt vào trong võ lâm, những cao thủ Thiên Ngoại Thiên này đủ để quét ngang bất luận một tông phái nào đó, ngoại trừ bốn đại tông môn ra, không người nào có thể ngăn cản được.

Tay cầm thế lực kinh người khổng lồ như vậy, sao Bình vương có thể cam tâm nhường ra cơ chứ? Sao Cảnh Vương có thể an tâm ngủ ngon đây? Tình thế của Hoàng thượng rất khó xử. 

Hắn ngưng thần quan sát một lúc lâu mới phát hiện ra một điểm, trong quân doanh này lại để lộ ra dấu vết của trận pháp, có lẽ chính là phương pháp quân trận.

Khi hắn xem sách về trận pháp cũng ngẫu nhiên nhìn thấy trong sách nói về phương pháp quân trận, đạo lý gần như nhau, nhưng không phải cùng một con đường với trận pháp, hắn thông qua quan sát, rất tán thành điểm này.

Trận pháp là thứ dùng đồ vật tự nhiên làm khí, hình thành một loại thiên địa đặc biệt, khởi động sức mạnh thiên địa, mà quân trận thì lại lấy người làm khí, thông qua người đứng thẳng để dẫn ra một luồng lực lượng kỳ dị trong thiên địa, khởi động loại lực lượng kỳ dị này. 

Hắn không biết uy lực của quân trận, nhưng thông qua Đại Viên Kính Trí hắn cũng có thể mơ hồ cảm giác ra được, cao thủ Thiên Ngoại Thiên tiến vào quân trận cũng không chiếm được lợi ích gì cả, sợ là ngay cả tự vệ cũng rất khó, huống hồ lại là ám sát?

Cái quân doanh này có thể có quân trận thuật, ẩn giấu Bình vương vào trong đó, không ngờ hắn thông qua Đại Viên Kính Trí cũng không tìm được, xoay chuyển vòng quanh quân doanh vài vòng, cất bước đi hơn một trăm dặm, không ngờ lại không tìm được Bình vương.

Đã như thế, hắn muốn trực tiếp dùng thần thông xuất hiện ở trước người Bình vương là chuyện không thể, chỉ có thể dùng biện pháp bình thường mà thôi. 

Điều đáng vui mừng chính là, Bình vương cũng không có ý xuất binh, bên này rất yên tĩnh, không giống như bộ binh quân báo về, nói là đang giương cung bạt kiếm, phấn khởi chiến đấu.

Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không muốn hỏi nhiều, hắn chỉ muốn nhanh chóng gặp mặt Bình vương, nói cho Bình vương biết bên người có gian tế. Chuyện còn lại để Bình vương tự mình xử trí, hắn dùng binh như thần, tự nhiên cũng rất tinh thông đối với hai chữ mưu lược.

Hắn kiên trì chờ đợi, chờ từ buổi chiều đến tối, từ buổi tối chờ đến sáng sớm ngày thứ hai. 

Hắn bỗng nhiên bỗng cảm thấy phấn chấn, xuất hiện ở trước mặt bốn tên kỵ binh.

Đây là bốn người trinh sát, cưỡi ngựa đi ra để tìm hiểu tin tức, vừa mới trở về thì đã nhìn thấy Sở Ly.

- Họ... 

Tuấn mã kêu một tiếng, lập tức ngừng lại.

Sở Ly ôm quyền một cái.

Bốn trinh sát cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, cả người căng thẳng, bọn họ đều là cao thủ Thiên Ngoại Thiên. 

Sở Ly nói:

- Tại hạ có chuyện quan trọng muốn gặp Bình vương, mong rằng bốn vị có thể bẩm báo thay cho ta một tiếng.