Sau khi hắn trở lại Mai Nhị viện lại cau mày trầm ngâm.

Chuyện này phải nói một tiếng với Bảo Thân vương và Khang Thân vương, tránh cho bọn họ bị động ứng phó, không dễ ăn nói ở bên Hoàng thượng. 

Nghĩ vậy hắn lập tức đề bút viết hai phong thư, phân biệt đưa cho Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn, để Ninh Bá Viễn và Ninh Trọng Viễn phân biệt đưa tới hai phủ.

Sau khi làm xong những chuyện này, hắn ngồi ở phòng khách, cau mày trầm tư, chờ đợi tin tức của Phó Mộng Sơn.

Lần này hắn rất có khả năng gặp Hoàng thượng, vì vậy trong lòng có chút lo sợ. 

Cao thủ Thiên Thần rốt cuộc có thần thông nào, hầu như không ai biết được. Hắn ta có thể nhìn thấu được mình hay không, nhìn thấy rõ thần thông của bản thân hay không? Khô Vinh kinh và Đại Viên Kính Trí, thậm chí là Thần Túc thông?

Theo bản năng hắn bài xích cảm giác bị người ta nhìn thấu.

Nhưng cửa ải tiến cung này không thể nào tránh được. 

Chuyện lớn như vậy sao có thể tùy ý quyết định được chứ, nhất định phải hỏi những người đã trải qua chuyện này, do đó phán đoán thật giả, sau đó mới quyết định được.

Một quyết định của Hoàng thượng thường thượng sẽ liên quan tới vận mệnh của hàng vạn người, không thể không thận trọng được.

Mà hắn ra lệnh một tiếng, mình cũng không thể không gặp được. 

Lúc này, hắn rất khát vọng đối với việc trở thành cao thủ Thiên Thần, hắn không muốn sống những ngày tháng không tự chủ được vận mệnh này nữa, hắn muốn tự tại chân chính.

Sau một canh giờ, Đại Viên Kính Trí của hắn đã nhìn thấy Phó Mộng Sơn trở về phòng khách của Bí Vệ phủ, sắc mặt rất khó coi.

Hắn đi đến đại sảnh, Phó Mộng Sơn đang không ngừng mà uống trà, sắc mặt âm u. 

Xưa nay hắn luôn cười hài hòa, êm thấm, giống như như một vị phật Di Lặc, sắc mặt như vậy rất là hiếm thấy.

Sở Ly ôm quyền một cái hỏi:

- Thống lĩnh, có thể gặp Hoàng thượng chưa? 

- Hoàng thượng đang bế quan!

Phó Mộng Sơn hừ lạnh nói.

Sở Ly quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Hoàn Đức. 

Hứa Hoàn Đức lắc đầu nói:

- Hoàng thượng bế quan, thống lĩnh chờ ở bên ngoài một hồi lâu, kiên trì cầu kiến, tổng quản cấm cung không đáp ứng, không thể gặp mặt Hoàng thượng được.

Sở Ly cau mày nhìn về phía Phó Mộng Sơn. 

Phó Mộng Sơn tức giận nói:

- Đương nhiên ta đã nói là chuyện lớn rất khẩn cấp, thế nhưng vẫn vô dụng, Hoàng thượng bế quan không gặp người nào cả!

- Sẽ phải bế quan bao lâu chứ? 

Sở Ly vội hỏi.

Phó Mộng Sơn nói:

- Đây là chuyện cơ mật, sao tổng quản cấm cung có thể nói được chứ? 

Sở Ly cau mày nói:

- Vậy chỉ có thể dựa theo chuyện Hoàng thượng vẫn không xuất quan mà làm mọi chuyện... Ta cảm thấy, mục tiêu của bọn họ là Bình vương!

Một khi có Quang Minh thánh giáo xen vào chuyện này, hắn lại như trút được gánh nặng, trong lòng đã có nhận định. Kết hợp một chuỗi chuyện trước sau với tình thế thiên hạ ngày nay là hắn đã có thể đoán ra được tám chín phần mười, kế sách trong thiên hạ cũng chỉ như vậy mà thôi, không có gì mới mẻ cả. 

- Bình vương...

Phó Mộng Sơn xoa xoa trán.

Hứa Hoàn Đức lắc đầu một cái rồi nói: 

- Bình vương làm việc rất bá đạo, không cho phép bí vệ chúng ta ở bên người, bí vệ trong quân ở tây cương rất là ít, bên cạnh hắn lại càng không có lấy một người.

Sở Ly nói:

- Bình vương là tướng lĩnh thiên tài, chúng ta yếu đuối, thế nhưng có thể đánh cho khó phân cao thấp với thiết kỵ Đại Ly, quả thực Bình vương đã có công lớn. 

- Chuyện này cũng không sai.

Hứa Hoàn Đức gật đầu nói:

- Nếu không thì Hoàng thượng cũng sẽ không khoan dung cho hắn đến mức độ như vậy, sao lại không phái bí vệ qua được chứ? 

Phó Mộng Sơn hừ lạnh nói:

- Tiểu Sở ngươi muốn nói, Quang Minh thánh giáo định loại trừ Bình vương sao?

Sở Ly đã điều tra việc ở tây cương, đã biết không ít tình báo, hắn nói: 

- Đại Quý chúng ta am hiểu phòng ngự, nhưng Bình vương điện hạ dụng binh rất lợi hại, thay đổi tư thế phòng ngự, có thể chủ động xuất kích mà thắng thiết kỵ của Đại Ly, thậm chí còn tiến vào cảnh nội của Đại Ly để công chiếm, vì lẽ đó chiến công hiển hách.

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Nhất định Đại Ly sẽ hận thấu xương đối với Bình vương. 

Hứa Hoàn Đức gật gù:

- Nếu nói Đại Ly hận nhất người nào trong Đại Quý chúng ta, nhất định sẽ là Bình vương.

- Nói vậy mục tiêu ám sát của bọn họ là Bình vương đúng không? 

Sở Ly nói.

- Bình thường hầu như Bình vương đều ở trong quân doanh, ám sát khó như lên trời, trừ phi là điều động cao thủ Thiên Thần.

Phó Mộng Sơn lắc đầu nói: 

- Tiểu Sở ngươi chưa từng thấy quân doanh đâu, chờ tự mình nhìn thấy thì sẽ biết, muốn xông vào quân doanh ám sát, cho dù là tiểu Sở ngươi cũng không làm nổi chuyện này!

Hứa Hoàn Đức nói:

- Huống hồ bên người Bình vương cũng có không ít cao thủ hàng đầu, ám sát là chuyện không thể. 

- Ám sát không được, muốn giết Bình vương có thể dùng quân đội nha.

Sở Ly nói:

- Dẫn dụ Bình vương ra ngoài, sẽ có thể giết được nha? 

- Bình vương dụng binh rất lợi hại, chưa từng mắc mưu qua một lần.

Hứa Hoàn Đức lắc đầu:

- Xưa nay đều là hắn dẫn dụ, đánh lén người khác. 

- Phó tướng bên người tiết lộ tin tức cho Đại Ly, có thể vây được Bình vương hay không đây?

Sở Ly nói.

Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức cau mày. 

- Thống lĩnh, chúng ta có thể tra được tin tức từ bộ binh không?

Sở Ly nói.

Phó Mộng Sơn ngượng nghịu. 

- Chuyện này Bí Vệ phủ chúng ta không thể đụng vào được.

Hứa Hoàn Đức nói.

Sở Ly nói: 

- Hiện tại là lúc không bình thường, phải nghĩ biện pháp nhìn một chút.

- Đây chính là chuyện vượt quyền, là phạm vào điểm kiêng kỵ của Hoàng thượng, tuyệt không có quả ngon để ăn!

Hứa Hoàn Đức nói: 

- Hoàng thượng vừa trọng dụng cũng đề phòng đối với chúng ta, dù sao quyền thế quá lớn, không thể không phòng được.

Sở Ly nói:

- Phải tra một chút về viên ngoại thị lang bộ binh Cổ Kỳ, tra xét mệnh lệnh liên quan với Bình vương từ hắn là có thể biết rõ được. 

Phó Mộng Sơn lắc đầu nói:

- Viên ngoại thị lang còn chưa đủ tư cách để hạ quân lệnh với Bình vương, chỉ có thị lang mới được.

Sở Ly lắc đầu nói: 

- Cổ Kỳ này là một phiền toái rất lớn, vốn chúng ta có thể chậm rãi điều tra, biết rõ rốt cuộc vì sao hắn lại làm phản, là bị bức bách, hay là vì mục đích gì khác. Lại cho hắn giáo huấn, từ đó có thể bắt ba đệ tử của Quang Minh thánh giáo. Thế nhưng lúc này, sợ là Cổ Kỳ kia đã biết chuyện lớn không ổn, phải lập tức bắt hắn.

- Không có chứng cứ, bắp một viên ngoại thị lang...

Phó Mộng Sơn chần chờ một chút, cau mày nói: 

- Chỉ sợ mời thần thì dễ tiễn thần rất khó.

- Sau khi bắt được lại tra hỏi, ta không tin không tìm được chứng cứ.

Sở Ly nói: 

- Ta thấy việc này cứ giao cho Mai Nhất viện đi, Cổ Kỳ cũng coi như là đồng lõa ám sát Giang Thế tử, như vậy cũng coi như Mai Nhất viện đã phá được vụ án này.

Hứa Hoàn Đức nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Đối với việc của Sở Ly và Trần Đông Hải, bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng, cũng vui vẻ nhìn thấy có chuyện như vậy. 

Thủ hạ hoà hợp êm thấm thì thống lĩnh và phó thống lĩnh như bọn họ trái lại sẽ khó thực hiện ý đồ, điều động cũng không thuận buồm xuôi gió như vậy được nữa.

Sở Ly nói:

- Dù sao cũng là đồng liêu, không thể huyên náo quá mức, lúc thích hợp lùi một bước cũng không quá mất mặt. 

- Được, hiếm thấy ngươi tuổi còn trẻ mà đã có lòng dạ như vậy.

Phó Mộng Sơn cười nói:

- Được rồi, chuyện này cứ giao cho Mai Nhất viện đi làm đi. 

- Thật sự phải bắt Cổ Kỳ hay sao?

Hứa Hoàn Đức nói.

Phó Mộng Sơn nói: 

- Thà rằng bắt sai thì cũng không thể để cho hắn chạy được, bằng không chúng ta sẽ không có mặt mũi nào gặp người khác nữa!

- Như vậy cũng đúng.

Hứa Hoàn Đức chậm rãi gật đầu. 

Phó Mộng Sơn nói:

- Ta sẽ nghĩ biện pháp để nhìn quân tình, lão Hứa, chuyện còn lại sẽ giao cho ngươi.

- Thống lĩnh cứ yên tâm, ta sẽ dặn dò Trần Đông Hải. 

Hứa Hoàn Đức nói.

Phó Mộng Sơn đứng dậy sải bước rời đi.

Sở Ly thì lại trở lại phòng khách Mai Nhị viện của mình. 

Hắn cũng không muốn tặng công lao cho Trần Đông Hải, quan trọng là đám người Tần Tấn đều bị thương, trong một chốc một lát không động thủ được, bên Cổ Kỳ cũng khó đối phó, để Trần Đông Hải đi thu thập, ăn chút đau khổ cũng không sao cả.

Sau một canh giờ, Phó Mộng Sơn lần nữa trở về đến đại sảnh, gọi người mời Sở Ly quá đó nghị sự.

- Trần Đông Hải đã đi bắt Cổ Kỳ, trước tiên nói một chút về quân tình mà ta đã lấy được đi. 

Phó Mộng Sơn mở miệng nói:

- Thiết kỵ của Đại Ly lại chuẩn bị nam tiến, bộ binh hạ quân lệnh cho Bình vương là án binh bất động, phòng ngự chặt chẽ.

Hứa Hoàn Đức cau mày nói: 

- Bình vương có thể ngoan ngoãn nghe lời hay sao?

- Y theo chúng ta biết, Bình vương sẽ không ngồi xem thiết kỵ Đại Ly diễu võ giương oai, ngang dọc tàn phá, nhất định sẽ chủ động xuất kích.

Phó Mộng Sơn nói.