Sở Ly bình tĩnh nói:
- Đây là thứ ta tìm được ở bên trong một sơn động, bên cạnh là một bộ xương trắng, đã chết được rất nhiều năm, bí kíp này lại không hư hao, ta cầm về thử tu luyện, không nghĩ tới vừa luyện đã thành, có một thân kiếm pháp này.
Gia Cát Phong hừ lạnh một tiếng.
Hành động lúc trước của Sở Ly là vì dục cầm cố túng, phù hợp với tính tình trước đây của Gia Cát Thiên, không khiến cho người ta hoài nghi, tất cả kịch đều đã được diễn xong, cũng nên đến lúc thu hoạch.
Nếu thật sự đợi tới ngày mai Gia Cát Phong đưa ra quyết định, khi đó muốn thay đổi cũng không được nữa, Phục Ngưu sơn cũng chưa chắc sẽ rơi vào trên tay mình.
Lại nói tới bí kíp là hắn lấy ra một quyển, đúng là Tuyệt Vân bảo cấp, có điều chỉ có Tuyệt Vân kiếm pháp, không có Tuyệt Vân thần công, uy lực sẽ kém đi rất nhiều.
Nhưng uy lực của bản thân Tuyệt Vân kiếm pháp cũng đã đủ kinh người, hắn đã hòa Tuyệt Vân kiếm pháp vào Thần Kiếm thất thức, uy lực hơn xa Tuyệt Vân kiếm pháp vốn có. Cho nên giao ra Tuyệt Vân kiếm pháp cũng không có ảnh hưởng gì cả.
Muốn lấy thì phải cho đi trước, không lấy ra đồ thật thì rất khó để đổi lấy vị trí Sơn chủ.
Gia Cát Phong cau mày không nói, nhưng vẫn đang kiềm chế sự hiếu kỳ của chính mình, không nhìn về phía bí kíp.
Sở Ly nói:
- Bí kíp này là một bộ kiếm pháp, gọi là Tuyệt Vân kiếm pháp, cũng gọi là Tuyệt Vân bảo cấp.
- Tuyệt Vân bảo cấp?
Gia Cát Phong kêu lên thất thanh.
Sở Ly liếc mắt nhìn ra ngoài phòng.
Gia Cát Phong vội vã thu âm thanh lại, vẫn hỏi thăm dò:
- Thực sự là Tuyệt Vân bảo cấp sao?
Sở Ly gật đầu:
- Có người nói nó có cái tên này.
- Tuyệt Vân bảo cấp...
Gia Cát Phong lẩm bẩm nói nhỏ.
Tuyệt Vân bảo cấp lợi hại thế nào hắn há có thể không biết được chứ? Là bí kíp trong truyền thuyết, trước đó ở trong võ lâm đã huyên náo một trận, nhấc lên một trận máu tanh, mấy môn phái vì vậy mà bị diệt vong.
Tuy nói cuối cùng sống chết mặc bay, nhưng khát vọng của mọi người đối với Tuyệt Vân bảo cấp không cần phải bàn cãi.
Hắn không nghĩ tới, người trong võ lâm liều mạng truy đuổi, có người nói Tuyệt Vân bảo cấp đã rơi vào trên tay của Sở Ly phủ Dật Quốc công, không ngờ thứ này lại ở trên tay nhi tử của mình, hơn nữa con bị nó luyện thành, hiện tại đã đặt ở trước chân của hắn!
Hắn chẳng thể nghĩ tới được, Tuyệt Vân bảo cấp mà hắn vẫn cảm thấy xa không thể với tới lại chợt đến gần hắn như vậy!
Sở Ly đưa cuốn sách lụa về phía trước, hỏi:
- Có muốn nhìn một chút hay không?
Gia Cát Phong áp chế sự kích động, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi muốn như thế nào? Sao lại giao ra bí kíp chứ?
Sở Ly bình tĩnh nói:
- Liên quan tới chuyện Sơn chủ đời tiếp theo.
- Ngươi muốn làm Sơn chủ?
Gia Cát Phong cau mày nói:
- Ngươi không được!
Sở Ly nói:
- Vì sao ta không được? Ta dựa vào một thân võ công này, ngang dọc thiên hạ, tiêu dao tự tại, nhưng tại sao lại không bỏ Phục Ngưu sơn xuống được, ngươi hẳn phải biết tại sao chứ?
-... Biết.
Gia Cát Phong hừ lạnh nói:
- Có điều ngươi biết trọng trách Phục Ngưu này nặng bao nhiêu không? Một khi gánh vác, cả đời không được yên bình!
- Cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Chỉ cần võ công đủ mạnh thì có cái gì chứ?
Gia Cát Phong lắc đầu nói:
- Phục Ngưu sơn nội ưu ngoại hoạn, ngươi không nên xen vào, ngươi nên sống những ngày tháng tiêu dao như trước đi!
- Nội ưu là cái gì?
Sở Ly nói:
- Võ công có thể áp chế được không? Hoạ ngoài thì sao? Võ công có thể giải quyết được hay không?
Gia Cát Phong cau mày nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Ta muốn trở thành Sơn chủ!
-... Quyển bí kíp này xem như là trao đổi vị trí Sơn chủ hay sao?
Gia Cát Phong chỉ tay vào bí kíp trên tay hắn.
Sở Ly gật gù:
- Đúng, quyển bí kíp này ta có thể giao cho Phục Ngưu sơn.
Gia Cát Phong trầm mặc không nói.
Hắn đang suy tư, đổi lại là mình, liệu hắn có thể giao Tuyệt Vân bảo cấp ra hay không, từ đó mà có được vị trí Sơn chủ.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không thể.
Mình không sẽ cam lòng giao ra Tuyệt Vân bảo cấp, xem ra nó có tình cảm với mẫu thân nó, muốn hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân, muốn làm cho Phục Ngưu sơn phát dương quang đại.
- Ngươi thật sự cam lòng sao?
Gia Cát Phong nói.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Chỉ là một bộ kiếm pháp mà thôi, có cái gì không nỡ cơ chứ? Muốn tăng thực lực của Phục Ngưu sơn lên thì phải có võ công tốt hơn nữa... Ngươi thực sự không muốn xem sao?
Rốt cục Gia Cát Phong đã đưa tay tiếp nhận bí kíp.
Hắn cố nén kích động, cắn răng, xoa xoa cuốn sách lụa cổ kính, không thể chờ đợi được nữa mà mở ra quan sát.
Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi thả sách lụa xuống, thở dài một hơi.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Sao?
- Quả nhiên không hổ là Tuyệt Vân bảo cấp, không phải là thứ mà người nào cũng có thể luyện thành, quá phiền phức.
Gia Cát Phong thả bí kíp xuống.
Thứ này cần phải là người thông minh tuyệt đỉnh thì mới có thể luyện thành được, đầu óc không đủ thì tuyệt đối không nhập môn được, có yêu cầu đặc biệt cao đối với thiên tư. Trong Phục Ngưu sơn, người có thể luyện thành được kiếm pháp như vậy sợ là không vượt qua nổi ba người.
Hắn ngẩng đầu nhìn Sở Ly một chút, trong lòng thở dài.
Không nghĩ tới nhi tử của mình lại là người thông minh như vậy, xem ra nó kế thừa đầu óc của mẫu thân nó, đáng tiếc mình không thể cố gắng dạy dỗ một phen.
Sở Ly nói:
- Ta luyện thì không khó, không biết người bên ngoài có thể luyện thành được hay không, nhưng uy lực quả thực rất kinh người.
Gia Cát Phong chậm rãi gật đầu:
- Nếu như ngươi muốn làm Sơn chủ, hơn nữa đã lấy ra Tuyệt Vân bảo cấp, vậy ta sẽ đồng ý với ngươi, Sơn chủ đời tiếp theo chính là ngươi!
Sở Ly trầm giọng nói:
- Ta sẽ làm cho Phục Ngưu sơn càng mạnh hơn!
- Tuyệt Vân bảo cấp này chỉ có thể trở thành thứ truyền lại của đời đời Sơn chủ, không thể truyền cho đệ tử tầm thường.
Gia Cát Phong nói.
Sở Ly cau mày:
- Vì sao?
- Uy lực quá mạnh, một khi truyền ra ngoài, hậu quả khó liệu.
Gia Cát Phong nói.
Sở Ly lắc lắc đầu nói:
- Tuyệt Vân bảo cấp cũng không có gì cả, không thể cao minh bằng võ học của bốn Đại tông phái.
Gia Cát Phong hừ lạnh nói:
- Vậy cũng không hẳn... Hơn nữa võ học của bốn Đại tông phái, ngươi cho rằng có thể học được hay sao?
Sở Ly nói:
- Được rồi, vậy thì nó là bí mật truyền lại của đời đời Sơn chủ... Trở thành Sơn chủ đời tiếp theo thì có cái gì phải biết vậy?
- Tâm pháp căn bản của Phục Ngưu sơn bắt nguồn từ Phục Ngưu Chân Giải, ngươi cần phải ghi nhớ kỹ Phục Ngưu Chân Giải!
Gia Cát Phong cau mày nói:
- Có điều chúng ta chỉ có nửa bộ đầu của Phục Ngưu Chân Giải mà thôi.
- Nửa phần sau đã thất truyền rồi sao?
- Nửa phần sau ở Triều Thiên Cung.
Gia Cát Phong nói:
- Vì lẽ đó nếu như ngươi muốn làm cho Phục Ngưu sơn phát dương quang đại, trước tiên phải đoạt lại nửa phần sau đã!
- Triều Thiên Cung...
Sở Ly suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, quả thật hắn chưa từng nghe tới cái tên này.
Gia Cát Phong hừ lạnh nói:
- Bọn họ là môn phái lánh đời, là môn phái do một đệ tử Phục Ngưu sơn sáng chế ra.
Sở Ly nói:
- Là kẻ thù sao?
- Không coi là kẻ thù, nhưng cũng coi như là kẻ thù.
Gia Cát Phong nói:
- Một khi có ngoại địch, hai tông sẽ giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng bình thường vẫn âm thầm tranh tài, đều muốn cầm nửa bộ Phục Ngưu Chân Giải của đối phương.
Sở Ly gật gù:
- Giống như huynh đệ cãi nhau vậy.
Gia Cát Phong nói:
- Ngoại trừ Triều Thiên Cung ra còn có thắng cảnh.
Sở Ly nói:
- Thắng cảnh ở đâu, sao ta vẫn chưa thấy vậy?
- Thắng cảnh ở ngoài một ngàn dặm.
Gia Cát Phong nói.
Sở Ly kinh ngạc.
Gia Cát Phong nói:
- Bởi vì khoảng cách xa xôi cho nên sự khống chế của tông môn đối với thắng cảnh cũng dần dần suy yếu, bây giờ hai vị trưởng lão trong thắng cảnh đã tự thành một phái, mơ hồ muốn phân lễ chống lại với tông môn!
Sở Ly cau mày nói:
- Võ công của bọn họ rất mạnh hay sao?
Gia Cát Phong chậm rãi gật đầu.
Sở Ly nói:
- Như vậy còn làm Sơn chủ làm gì nữa chứ?
Nội ưu ngoại hoạn, bó tay bó chân không được tự do.
Gia Cát Phong lườm hắn một cái, hừ lạnh nói:
- Ngươi cho rằng vị trí Sơn chủ này dễ làm như vậy hay sao?
Sở Ly nói:
- Kỳ thực cũng không có gì cả, căn bản là võ công không đủ mạnh mà thôi. Ngươi cứ luyện kiếm pháp này một chút đi, bây giờ không được, ta sẽ ra tay
Gia Cát Phong chậm rãi nói:
- Ngày mai ta sẽ tuyên bố lập ngươi là Sơn chủ đời tiếp theo, truyền cho ngươi Phục Ngưu Chân Giải!
Sở Ly gật gù:
- Được rồi, ta đi đây.
Hắn nói đi là đi, không chờ Gia Cát Phong nói chuyện mà lập tức xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Gia Cát Phong không nhúc nhích, đăm chiêu, cúi đầu nhìn Tuyệt Vân bảo cấp, vẻ mặt có chút phức tạp.