Khi Sở Ly trở lại tiểu viện, Kiều Tam đang ngồi ở bên cạnh cái bàn đá vận công chữa thương.
Nghe được tiếng bước chân, Kiều Tam mở mắt ra, vội hỏi:
- Thiếu chủ, thế nào rồi?
Sở Ly ngồi vào phía đối diện hắn, đánh giá hắn, lạnh nhạt nói:
- Không chết được.
Kiều Tam thở dài một hơi:
- Sơn chủ thực sự là cát nhân thiên tướng!
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Thiếu chút nữa hắn đã mất mạng, nữ tử kia lại tới nữa sao?
- Vâng.
Kiều Tam nhẹ nhàng gật đầu, cười khổ nói:
- Ta chỉ nghe thấy âm thanh của nàng, chưa từng thấy tình huống động thủ, ta đang định đi xem náo nhiệt, còn chưa kịp lên đường thì Hạ trưởng lão đã đến tìm thiếu chủ, nói muốn thiếu chủ mau chóng chạy tới đó, Sơn chủ muốn bàn giao hậu sự!
- Liễu Văn Tâm...
Sở Ly cau mày không nói.
Xem ra Quang Minh thánh giáo còn chưa hết mơ tưởng, đã xem Phục Ngưu sơn là quả hồng mềm muốn bóp.
Tuyết Nguyệt hiên có Đỗ Phong mà hắn hóa thân, bọn họ không dám làm xằng làm bậy nữa. Nơi này theo lý thuyết cũng có Gia Cát Thiên mà mình hóa thân, nàng sẽ không dám tới mới đúng.
- Có lẽ sẽ còn có những cao thủ khác.
Sở Ly lầm bầm lầu bầu, lập tức cau mày:
- Hầu Kính Tông?
Hắn đã nghĩ tới cao thủ lợi hại hơn so với Liễu Văn Tâm.
- Thiếu chủ?
Kiều Tam nói:
- Sơn chủ không nói gì sao?
- Còn chưa tỉnh.
Sở Ly nói:
- Ngươi cũng thật lợi hại, vạn nhất ta trở về chậm chút, chẳng phải ngươi tặng không cái mạng mình hay sao?
Kiều Tam cười nói:
- Nếu như thiếu chủ không về, ta sẽ bắt đầu chữa thương.
Sở Ly cười gật gù.
Kiều Tam nói:
- Lần này Sơn chủ có thể lập Sơn chủ đời tiếp theo rồi chứ?
Sở Ly cười cười, đứng lên rồi nói:
- Biện pháp ngươi gọi ta trở về lần này không tệ, lần sau cũng như vậy đi.
Nói xong hắn đi vào trong nhà.
Kiều Tam gãi đầu một cái, nở nụ cười khổ.
Gia Cát Phong mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện là khung cản quen thuộc, là ở trong phòng của hắn, hắn không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Ngực bụng có khí tức ấm áp đang lưu chuyển, hắn rất quen thuộc với loại cảm giác này, là Độ Ách đan.
Không phải mình đã dùng hết Độ Ách đan rồi sao, tại sao lại có Độ Ách đan nữa chứ?
Phía sau một chưởng, phía trước lại một chưởng, trong nháy mắt mình đã bị bóng tối nuốt chửng, thậm chí không kịp nhìn thấy ai ám hại mình, quả nhiên nữ nhân đều không thể tin, nữ nhân có võ công lợi hại như vậy lại muốn tìm người ám hại mình!
- Sơn chủ...?
Âm thanh của Mộ Dung Thuần như từ đằng xa truyền đến, trống rỗng, mờ mịt, nghe không rõ như có như không.
Hắn quay đầu nhìn lại, đập vào mi mắt hắn chính là khuôn mặt của Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn.
- Ừm.
Gia Cát Phong vất vả đáp một tiếng.
Hai người lập tức nở một nụ cười.
Gia Cát Phong hít sâu một hơi, cố gắng chuyển vận nội lực, để khí tức ấm áp chảy khắp quanh thân, ngũ quan chậm rãi khôi phục lại. Nghe được âm thanh ở xung quanh, đồ vật trước mắt càng ngày càng rõ ràng, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được tóc gáy đang nhẹ nhàng rung động.
Cảm giác trở về từ cõi chết rất tốt, nhưng cũng càng làm cho hắn cảm thấy bị sỉ nhục, mình quá không ăn thua, lần này lại gặp độc thủ của nữ nhân kia, một Sơn chủ như hắn thật là đáng thương, thực sự không có mặt mũi nào làm Sơn chủ nữa!
- Sơn chủ, đã khá hơn một chút chưa?
Hạ Lập Ngôn nói:
- Vận công chữa thương đi.
Gia Cát Phong lắc đầu:
- Ai cứu ta, Độ Ách đan là từ đâu tới?
Đầu óc của hắn đã tỉnh táo lại, hắn biết thứ cứu mình chính là Độ Ách đan, chắc chắn sẽ không sai. Mà trong tông đã không còn Độ Ách đan nữa, hắn thân là Sơn chủ, đã may mắn phục dụng ba viên, thứ của Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn đều bị chính hắn dùng.
Tổng cộng Phục Ngưu sơn có ba viên Độ Ách đan, hắn một viên, Hạ Lập Ngôn và Mộ Dung Thuần một viên, cuối cùng hắn gặp nạn, Hạ Lập Ngôn và Mộ Dung Thuần đều đưa viên của mình cho hắn dùng, vậy viên thứ tư này đến từ đâu?
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn ra vẻ khó xử, lắc đầu một cái rồi nói:
- Sơn chủ, trước tiên không nói những chuyện này, ngươi nên mau chóng khôi phục thương thế đi.
- Độ Ách đan này là từ đâu tới?
Gia Cát Phong cau mày nói:
- Chuyện như vậy mà cũng phải gạt ta sao?
-... Là thiếu chủ lấy ra.
Mộ Dung Thuần thở dài nói.
- Nghiệp chướng kia?
Gia Cát Phong hừ lạnh nói:
- Nó lấy Độ Ách đan từ đâu chứ?
Hai người lắc đầu, bọn họ cũng hiếu kì.
Mộ Dung Thuần nói:
- Mặc kệ thế nào, Sơn chủ đã bảo vệ được tính mạng.
Sắc mặt của Gia Cát Phong rất âm trầm.
Hạ Lập Ngôn nói:
- Dù sao cũng là phụ tử, ra trận phụ tử binh, huyết thống không có cách nào xóa đi được, lúc nên cứu, thiếu chủ vẫn sẽ cứu.
- Ta tình nguyện chết!
Gia Cát Phong lạnh lùng nói.
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn liếc mắt nhìn nhau, ho nhẹ một tiếng.
Bốn vị trưởng lão còn lại đẩy cửa đi vào, ôm quyền một cái với Gia Cát Phong:
- Sơn chủ.
Gia Cát Phong gật đầu.
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, quỳ rạp xuống trước giường.
Bốn vị trưởng lão còn lại quỳ xuống ở phía sau bọn họ.
Sáu người quỳ gối xuống trước giường, bình tĩnh nhìn hắn.
Gia Cát Phong ngẩn ra, vội vàng khoát tay nói:
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Hắn suy yếu không thể vận động quá mạnh, cho nên không xuống giường được, chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Dưới gối nam nhi có hoàng kim, lạy trời quỳ đất lạy phụ mẫu, cho dù thần tử thấy Hoàng thượng thì cũng chỉ là khom mình hành lễ mà thôi. Các đệ tử đối với người làm Sơn chủ như hắn cũng chỉ là ôm quyền khom người, chưa bao giờ hạ lễ lớn như vậy.
Mộ Dung Thuần nói:
- Sáu trưởng lão chúng ta thỉnh cầu Sơn chủ, lập tức lập ra Sơn chủ đời tiếp theo, truyền tâm pháp xuống, tránh cho Phục Ngưu sơn nhất mạch chúng ta bị đứt đoạn, chúng ta không thể trở thành tội nhân của Phục Ngưu sơn được!
Gia Cát Phong thả tay xuống, thở dài, nhìn vẻ mặt kiên định của bọn họ, chậm rãi gật đầu:
- Được, ta đồng ý với các ngươi.
Mọi người vui mừng khôn xiết.
Bọn họ không nghĩ tới Gia Cát Phong sẽ dễ dàng đồng ý như thế, bọn họ còn tưởng rằng sẽ phải khổ sở khuyên một phen.
Mộ Dung Thuần nói:
- Sơn chủ, thiếu chủ có thể trở thành Sơn chủ đời tiếp theo!
- Không thể!
Gia Cát Phong lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ngày mai ta sẽ xác lập Sơn chủ đời tiếp theo, nhưng chắc chắn sẽ không phải là nó!
- Sơn chủ!
Mộ Dung Thuần nói:
- Nếu không phải là thiếu chủ, cho dù có xác lập Sơn chủ đời tiếp theo thì có ích lợi gì chứ? Nếu Sơn chủ không địch lại được đối phương mà chết thì Sơn chủ đời tiếp theo sao có thể sống được đây? Chỉ có thiếu chủ thần công kinh người thì mới có lực tự bảo vệ mình, bảo vệ Phục Ngưu sơn nhất mạch chúng ta không bị đứt đoạn!
- Ta quyết định lập Mộ Dung Lượng làm Sơn chủ đời tiếp theo.
Gia Cát Phong khoát tay một cái rồi nói:
- Các ngươi không cần nhiều lời, lui ra đi!
- Sơn chủ!
Mộ Dung Thuần trầm giọng nói:
- Nó chỉ có thể đùa giỡn chút tâm tư vặt vãnh, tư chất tầm thường, không thể đảm nhiệm chức trách lớn!
Gia Cát Phong ngã vào trên giường nhỏ, nghiêng đầu sang chỗ khác không nghe không nhìn, tùy ý để bọn họ quỳ ở đó cũng không thay đổi ý định ban đầu của mình.
Mọi người bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, đứng lên.
Hạ Lập Ngôn liếc mắt nhìn Mộ Dung Thuần:
- Bây giờ không được thì truyền cho Mộ Dung Lượng đi.
Mộ Dung Thuần lắc đầu:
- Nó không đảm nhiệm được chức trách lớn, nếu như trở thành Sơn chủ đời tiếp theo thì chính là tự tìm đường chết, tuy rằng nó xem thường, như mà người làm phụ thân như ta không thể để cho nó đi chờ chết được!
Hắn nói xong sải bước mà đi.
Lúc nửa đêm, ánh trăng như nước, Sở Ly người nhẹ nhàng đi tới tiểu viện của Gia Cát Phong.
- Ai?
Một thanh niên áo lam khẽ quát, từ trong bóng tối đứng ra, đứng tựa vào kiếm.
Sở Ly liếc qua hắn một chút rồi nói:
- Tiểu Đường, ta muốn nói với hắn vài câu.
-... Vâng.
Tiểu Đường gật đầu lui về phía sau.
Sở Ly đẩy cửa tiến vào phòng ngủ, đi tới trước giường của Gia Cát Phong.
Bên trong phòng ngủ đèn đuốc sáng chưng, Gia Cát Phong đang khoanh chân ngồi ở trên giường nhỏ để vận công chữa thương, nghe thấy động tĩnh lập tức mở mắt ra nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, không có một tia nhiệt độ nào cả.
Sở Ly móc ra một quyển sách ở trong ngực rồi đưa cho Gia Cát Phong:
- Đây chính là bí kíp ta chiếm được.
- Không phải ngươi nói đã phá hủy rồi sao?
Gia Cát Phong lạnh lùng nói, không đưa tay đón.
- Không muốn nhìn xem là bí kíp gì sao?
Sở Ly bình tĩnh nói, không quan tâm tới lời chế nhạo của hắn.
Rõ ràng đối phương rất hiếu kỳ muốn nhận lấy để nhìn xem, thế nhưng vẫn đang áp chế, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra không thèm để ý, cũng không thèm nhìn tới một chút nào cả.
Quả thực Gia Cát Phong đang liều mạng khắc chế chính mình, không cho con mắt mình nhìn lên trên bí kíp.