- Bệ hạ sáng suốt, chịu nghe can gián, không chiều chuộng phi thiếp quá độ như ông nội của chúng ta. Âu cũng là điều may mắn cho con dân.

Dụ Huấn Chiêu nhấp ngụm trà hoa cúc, hàng mi run nhẹ chừng như rất hài lòng với mẻ trà hoa năm nay.

Thế Tông chuộng mỹ sắc, ham hưởng lạc vì thế nạp phi thiếp thành đàn, thời điểm đông nhất có khi vượt qua ba ngàn người, lại thích xây dựng nhiều công trình làm hao tốn tiền của, khiến con dân lầm than mà nổi can qua. Khi ngài giá băng chỉ để lại một đất nước mục ruỗng suy tàn cùng với quốc khố trống rỗng. Còn Chương Hòa Đế từ khi tức vị tới nay, trước dẹp nội loạn sau chống ngoại xâm, bức bách nước Yến ngoại trừ phải trao trả lãnh thổ xâm lấn còn phải cắt đất và mang công chúa chính thống của hoàng thất dâng lên cầu hòa. Tuy cũng có đôi lần hồ đồ khiến thần tử thầm chê trách nhưng so với Thế Tông thì Chương Hòa Đế quả là bậc quân chủ đức độ sáng ngời, kim cổ hiếm thấy.

Có điều…

- Sơ à, chuyện này chúng ta không thể bàn luận đâu.

Vườn ngự lúc này nhiều tai mắt lắm!

- Úi! - Dụ Cẩm Sơ bưng miệng, nhìn quanh quất, phát hiện không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cười cong mắt, hé môi: - May mà cô nhắc không thì tôi lại nói hớ thêm rồi.

Hoàng đế không mừng khi nhìn thấy hoàng thân quốc thích ỷ thân phận làm bừa. Đám tông thất càng kính sợ uy nghiêm thiên tử. Như Huy Ninh quận chúa là cháu gái mà còn chẳng dám gọi Chương Hòa Đế là bác thì đủ hiểu rồi. 

- Thôi thôi không nói chuyện này nữa. Cô đã hay tin gì chưa? Con trai duy nhất nhà Tuyên Nghĩa Hầu có ham mê long dương* đấy. - Nói đến đây, sắc mặt Huy Ninh quận chúa đỏ bừng lên, cực kì hưng phấn kể lể:

- Nghe nói đối tượng của Bạch Hoành Tín là một nam kĩ ở Phong Nguyệt quán. Đường đường hậu duệ quyền quý mà suốt ngày đuổi theo sau mông một gã nam kĩ. Tôi từng trà trộn vào đó để hóng hớt thì thấy hắn bị gã nam kĩ kia sập cửa thẳng mặt kìa. Cả cái kinh thành này đều biết chuyện cười này của hắn, Tuyên Nghĩa Hầu tức đến hộc máu, cuối cùng cha con về đóng cửa bảo nhau. Không biết lão có đánh đòn hắn không chứ phải tôi tôi lại chả đấm cho mấy phát. 

- Tôi nhớ cô thích đọc tiểu thuyết của Phục Thu tiên sinh lắm mà. Sao cô lại nói thế?

Chương Húc thích đàn ông, ngặt nỗi đương thời coi thường việc ấy. Y đành gửi gắm tâm tư vào giấy mực, thả hồn theo câu chữ, viết nên hàng tá câu chuyện tình ái cảm động trời xanh giữa những người đàn ông. Đại khái là do y đi nhiều thấy nhiều học được nhiều nên câu từ viết ra vô cùng mới mẻ, tích tụ trong đó muôn vàn kiến thức về phong thổ các nơi, cực kì được các cô nương mới lớn yêu thích. Người ngồi đối diện Vĩnh Lạc công chúa chính là một trong số đó.

Thế nhưng tiểu thuyết tình trai** bị giới nho sĩ căm ghét cực kì nên không thể bày bán công khai. Vậy nên tầng hai của lầu Đăng Phong trở thành nơi lui tới thường xuyên của những con người mến chuộng thể loại này. Mà tên tuổi của Phục Thu tiên sinh cũng dần lan truyền trong giới quyền quý, về phần thích hay ghét thì còn tùy.

Tiểu thuyết của Chương Húc, quyển nào Huy Ninh quận chúa cũng đọc, tình tiết nhớ không trượt phát nào. Yêu thích đến vậy đương nhiên chẳng phải kì thị.

- Lại chẳng à! - Dụ Cẩm Sơ liếc nhìn đám người đang bận rộn phía xa, Vĩnh Lạc công chúa thậm chí có thể thấy được nét khinh thường hiển hiện trên khuôn mặt mặn mà hơn muối biển của cô. 

- Con cháu quyền quý ăn chơi lêu lổng không phải chuyện hiếm thấy song bọn họ đều có cây cao bóng cả để dựa hơi còn tước vị nhà Tuyên Nghĩa Hầu chỉ truyền ba đời, đợi lão Hầu gia trăm năm thì nhà họ chỉ còn là nhà bình thường thôi. Hắn không cố gắng kéo dài vinh quang của phủ đệ chỉ suốt ngày ăn chơi đàn đúm, khiến cha mẹ mái đầu đã bạc còn phải lo lắng. Tôi cho rằng đàn ông mến mộ nhau hay đàn bà phải lòng nhau đều không sai nhưng thương người ta thì phải làm sao cho người ta hạnh phúc chứ đến miếng cơm manh áo còn không tự lo được thì đòi thương thương cái nỗi gì. Không con còn có thể nhận nuôi vài đứa trẻ trong tộc làm con thừa tự chứ ngu dốt mụ mị mà không biết hối cải thì có thuốc tiên cũng chẳng chữa nổi. Khi xưa phu nhân Tuyên Nghĩa Hầu liều cái mạng để sinh hắn ra, chẳng bằng sinh cái trứng luộc lên ăn cho rồi.

Tiểu thuyết là tiểu thuyết, đời thực là đời thực.

Luôn mồm yêu thương mà cứ phải kéo đối phương xuống bùn lầy cùng mình, muốn chết chùm hay gì? Huống hồ người ta là nam kĩ, nói cười đều vì miếng ăn, được mấy phần thật lòng chứ, trông hắn ra sức lấy lòng, người ta có khi còn cười chê trong bụng nữa kìa.

Dụ Huấn Chiêu trầm mặc không nói. Nàng thực sự ngạc nhiên khi cô gái này có được tư tưởng thoáng đến vậy. Tuy lối suy nghĩ còn bị bó buộc bởi thân phận địa vị nhưng quả thật đã đi trước thời đại nhiều lắm. 

Có điều, cũng chỉ là lời nói từ một phía. Trước khi tỏ tường mọi chuyện, nàng sẽ không tùy tiện buông ra bất cứ lời phán xét nào.

Mây trời mênh mang, gió nhẹ mơn trớn cỏ cây, lay động từng khóm cúc cổ. Hồng Tú Kiều tím hồng duyên dáng, Bạch Lệ Mi trắng ngà sầu muộn, Hoàng Long Trảo vàng ươm thắm tươi và hàng chục loài khác chẳng rõ tên tuổi phô sắc thêm hương. Giới quyền quý nước Vinh mùa hè ưa mẫu đơn, mùa thu chuộng hoa cúc, cho rằng cúc hứng gió chịu sương, tỏ rõ khí tiết của người quân tử. Có dịp tụ họp ắt không thể thiếu thú vui thi từ ca phú, Vĩnh Lạc công chúa và Huy Ninh quận chúa đều không rành món này, đành trốn vào góc yên tĩnh mà tán chuyện. 

Cuộc vui từ sáng sớm tới tận lúc chiều tà vẫn chưa dứt. Khi tia nắng cuối cùng tắt hẳn, Chương Hòa Đế mới giá lâm vườn ngự. Đi cùng ngài là Khánh Sung nghi - người đang nổi bật tại hậu cung. Hình như Khánh Sung nghi đã khôn khéo hơn, không dám sánh bước cùng Hoàng đế mà theo sau ngài một bước. 

Một bước vốn là cái lạch trời không thể vượt qua. Kể cả Hoàng hậu cũng chỉ dám đi sau Hoàng đế nửa bước, tỏ ý tôn kính, rằng trước là quân thần, sau mới là phu thê.

Kinh hậu đến từ sớm, vài vị mệnh phụ từ nhà ngoại đang hầu chuyện bà. Từ đời Thái Tông, hậu phi bắt đầu bị hạn chế gặp gỡ ngoại thích vậy nên đây cũng là dịp hiếm có để bọn họ vui vầy.

Mọi người cùng nhau quỳ lạy hô to ba lần vạn tuế.

- Hãy bình thân. Hôm nay chỉ có chúng ta tụ họp, tạm gác việc nước chỉ bàn việc nhà, mọi người hãy thỏa thích giãi bày, đừng câu nệ tiểu tiết.

Chương Hòa Đế chỉ mặc thường phục, đầu đội mũ Xung Thiên ngồi lên ngai rồng, mặt mũi hiền lành lại không kém phần uy nghi. Đôi mắt từ bi nhìn xuống nhân gian như cực kì bao dung, thương xót con đỏ. Không dùng tự xưng "trẫm" cũng không gọi "các khanh", hẳn là ngài muốn gần gũi với đám họ hàng thân tộc của mình.

Dẫu vậy, chúng hoàng thân quốc thích vẫn không dám hành xử bừa bãi, chỉ kém nước lạy lục tạ ơn. Tấn An Vương thậm chí còn khoa trương hơn, ông ta trực tiếp quỳ lạy, nước mắt nước mũi tuôn như mưa xối, đỏ bừng cả hốc mắt.

- Bệ hạ nhân từ, thần đệ cảm phục từ tận đáy lòng.

Nhân từ? Lại là một ngày mệt mỏi vì nghe hiểu tiếng người. Đám hoàng thân quốc thích rất muốn phản bác đôi câu ngặt nỗi không ai dám làm cánh chim đầu đàn. Cháu nhìn chú, chú nhìn bác, cuối cùng cả đám chỉ đành trưng ra một bộ mặt cảm động muốn rớt nước mắt.

Mà Hoàng đế thì cực kì vui sướng, bật cười hài lòng rồi nói: 

- Ta đã bảo rồi mà, đừng câu nệ nữa. Hãy gọi nhau anh em như cách con cháu dân thường gọi nhau ấy. Nước ta có phải nước Yến đâu mà phải rườm rà xa cách thế.

Trang phi - Trưởng công chúa nước Yến nằm thôi cũng trúng tên: - ...

- Anh! - Tấn An Vương chả thèm giả lả chối từ kiểu quân thần có khác gì nữa, tiếng “anh” này gọi đến dõng dạc khiến đám hoàng thân quốc thích thót tim, cũng khiến Chương Hòa Đế vừa lòng cực kì. Mặt mày ngài giãn ra, cười trông rất hiền lành. Lẽ dĩ nhiên là ở mặt ngoài, về phần ngài có thực sự cảm thấy thế hay không thì ai mà biết được.

Lòng vua khó dò chưa bao giờ chỉ là lời đồn thất thiệt.

Buổi yến tiệc chính thức bắt đầu, cung nhân nội thị qua lại chỉnh tề, liên tục dâng lên món ngon rượu quý. Đàn sáo dập dìu, tiếng cười nói liên miên không dứt. Cảnh tượng thái bình thịnh thế quả không đâu sánh bằng.

Trùng Dương còn là dịp để tôn vinh người cao tuổi, Chương Hoà Đế thân mật hỏi thăm những vị trưởng bối đức cao vọng trọng trong hoàng thất. Dao Hoa Đại Trưởng công chúa là cô ruột của Chương Hòa Đế, hạ giá lấy Bình Nam Bá, cho đến nay đã trải qua ba đời Hoàng đế mà chưa từng đứng sai đội, âu cũng là người khôn khéo lõi đời.

- Cô đi một mình ạ? Trời tối đi đường không an toàn, cô ở lại nội cung một đêm rồi hẵng về. Mà sao cháu không thấy cả nhà Bình Nam Bá tiến cung dự yến? 

Bình Nam Bá hiện nay là con cả của Đại Trưởng công chúa, đã thỉnh phong Thế tử.

- Ta có đi một mình đâu, có đám hầu theo ta nữa, an nguy của ta đã có chúng nó lo rồi, bệ hạ hãy yên tâm. Thằng Thăng nhà ta nói nó chỉ là bà con xa của bệ hạ, không dám nhận xằng lộc quý. Ân điển của bệ hạ, nó chỉ dám đứng nhìn chứ nào dám hưởng. 

- Luật Tư cũng thật câu nệ quá chừng. - Chương Hòa Đế ngơ ngẩn đôi chốc, rồi ngài cười bảo: - Anh ta là con ruột của cô cơ mà. Sao lại thành xa thế rồi?

- Lý Trình.

- Bẩm, có nô tài.

- Ngươi hãy mang chín bầu rượu cúc và chín đĩa bánh Trùng Dương tới phủ Bình Nam Bá, nói là trẫm mời anh họ ăn lễ.

Đám hoàng thân quốc thích trao cho nhau những cái nhìn kín đáo. Nước đi này phủ Bình Nam Bá đi đúng rồi. Nhìn thần tình vui sướng của Hoàng đế là đủ biết.

- Bệ hạ. - Dao Hoa Đại Trưởng công chúa từ chỗ ngồi đi ra, quỳ trước ngự án. Bà đã cao tuổi, ăn vận giản dị, thứ quý giá nhất trên người đại khái là viên ngọc phỉ thúy Đế Vương Lục nạm trên đai buộc trán được Hoàng đế ban tặng khi vào dịp mừng thọ sáu mươi tuổi. Thường Dao Hoa Đại Trưởng công chúa vào cung thăm hỏi nếu không phải dịp cần mặc triều phục, đội mũ phượng thì sẽ luôn đeo đai buộc trán này để bày tỏ tình cảm cô cháu hài hòa.

- Tạ ơn bệ hạ hậu đãi nhưng phủ đệ Bình Nam Bá không công không dám hưởng lộc. Con cháu phủ ta không có tài cán gì, chẳng thể san sẻ ưu phiền với bệ hạ. Bấy lâu nay được hưởng ân phước to lớn đã là quá đủ rồi, chẳng mong gì thêm. Xin bệ hạ rút lại ân điển.

Trưởng bối tuổi cao đức tốt quỳ lạy nghiêm cẩn, cung kính nhún nhường, chẳng dám cậy tuổi tác mà lên mặt. Một phen giãi bày trung quân ái quốc càng khiến Chương Hòa Đế cảm động. Ngài bước xuống từ ngai rồng, tự mình nâng Dao Hoa Đại Trưởng công chúa dậy, sai nội thị dời bàn rượu của công chúa đến gần ngự án của ngài. Đoạn, ngài dìu Đại Trưởng công chúa ngồi vào chỗ, tha thiết:

- Mấy trăm năm trước thiên hạ đại loạn, con dân lầm than. Đức Thái Tổ thương xót chúng sinh bèn dấy binh gây dựng cơ đồ, trong bốn thế lực nổi lên thì quân ta yếu nhất. Khi đó tổ tiên họ Diêu là phú hào nổi danh thiên hạ đã nguyện dâng hết gia sản cho Thái Tổ nuôi quân. Không có thứ gì đảm bảo mà họ Diêu vẫn đặt cược cả vào Thái Tổ, Thái Tổ lên ngôi luận công ban thưởng cho họ Diêu tước Bá, thế tập muôn đời. Công cao như vậy, sao cô còn nói là không công? Huống hồ, nước ta đâu thiếu anh tài, con cháu ngài không có tài năng cũng chẳng sao, chỉ cần Bình Nam Bá phủ sừng sững không ngã để cháu thay đức Thái Tổ đền đáp một phần công huân đã là san sẻ ưu phiền rồi.

Có sừng sững không ngã được không, một phần còn phải xem ngài nghĩ thế nào. Gì chứ dăm ba cái kiểu trước mặt cười nói sau lưng đâm dao, đám hoàng thân quốc thích nào xa lạ nữa.

Bình Nam Bá phủ đến nay vẫn chưa suy tàn, âu cũng có cái lí của nó.

Dao Hoa Đại Trưởng công chúa đại khái cũng biết đủ, nghe tới đây thì rơm rớm nước mắt, liên thanh tạ ơn.

Vĩnh Lạc công chúa thu hết biểu hiện của đám hoàng thân quốc thích vào mắt. Nàng vẫn đang cân nhắc lợi hại trong đó, suy ngẫm kĩ thì cũng đoán được phần nào. Nhưng trực giác luyện thành qua bao phen sóng gió đã dấy lên trong lòng nàng một cảm giác bất an khó tả. Quả nhiên, thứ mơ hồ như trực giác này đôi khi cũng cực kì chuẩn xác. Ta không đi tìm phiền phức, phiền phức cũng sẽ tìm tới ta.

Phiền phức đã đuổi tới sau lưng Vĩnh Lạc công chúa rồi.

----------------------

* Chỉ chuyện đồng tính nam, bắt nguồn từ mối tình của Long Dương Quân với Ngụy An Ly Vương.

** Truyện tình cảm nam nam

Hồng Tú Kiều, Bạch Lệ Mi, Hoàng Long Trảo: Các giống cúc cổ ở Việt Nam.