Bắc Thần

Chương 6: Giả vờ giả vịt (1)

Công chúa hạ giá, sau chín ngày thì về cung tạ ơn.

Sáng sớm, Dụ Huấn Chiêu phấn khởi rời giường. Tâm tình hưng phấn cực độ khiến Phất Chỉ phải ghé mắt. Như lây nhiễm niềm vui sướng, cô bé đến sau lưng nàng, đỡ lấy chiếc lược sừng trâu, thay nàng chải vuốt làn tóc. Tay nghề của cô bé cực tốt, chẳng mấy mà đã quấn xong một kiểu tóc tinh xảo, cài thêm hai đóa hoa nhung đỏ bừng, che bớt phần nào sắc trắng xanh ốm yếu bệnh tật trên mặt nàng.

- Chuyện gì khiến cô nương vui vậy? Cô nương kể em nghe với.

Đôi mắt em cong cong thấp thoáng ý cười. Vĩnh Lạc công chúa rời mắt khỏi gương trang điểm, ngước nhìn cô bé, khóe môi hơi cong thành một nụ cười cực kì ác liệt.

- Dĩ nhiên là chuyện có lợi với chúng ta.

Nhìn Cảnh Du ở trong hố lửa mà còn dương dương tự đắc, đúng là không gì vui bằng. 

- Là chuyện gì ạ? - Không đợi được câu trả lời mong đợi, Phất Chỉ kêu lên đầy bất mãn.

Dụ Huấn Chiêu xoa đầu cô bé, cảm nhận sự mềm mại trong từng thớ tóc. Lòng nàng bất giác dâng lên nỗi sầu lo nhà có con gái mới lớn. Nếu sau này Phất Chỉ rơi vào hiểm cảnh như Cảnh Du thì biết làm thế nào đây?

Giá như em có thể vô âu vô lo cả đời thì tốt biết mấy.

Đáng tiếc…

Nỗi lo lắng hằn thành nếp giữa ấn đường, Phất Chỉ vô thức đưa tay lên vuốt phẳng. Dưới ánh nhìn kinh ngạc của Vĩnh Lạc công chúa, cô bé khẽ than:

- Có phải cô nương sẽ lại nói rằng đợi khi mọi chuyện xảy ra rồi em sẽ biết không?

Vĩnh Lạc công chúa không đáp, bởi nàng nhớ tới một việc...

- Em biết mà. Em không suy nghĩ được thấu đáo, làm việc không cẩn thận bằng em gái em nên ngài không tin tưởng em được như em ấy.

Dụ Huấn Chiêu trầm mặc một lát mới buông một câu nhẹ hờ:

- Thế nên em định khi nào mới khôn lớn? - Để ta an tâm giao phó cho em tất thảy những u uất của lòng mình.

Dẫu biết là tàn nhẫn nhưng không nói ra thì không được. Phất Chỉ năm nay đã mười sáu rồi, tuổi này ngoài dân gian có lẽ đang phải đối mặt với cảnh làm dâu nhà người ta rồi. Bước qua cửa cung rồi mà còn ngây thơ không rành sự đời thì có khi chết oan chết uổng xó nào chẳng ai biết. 

Vả lại, thương thì thương thật chứ không thể để một mình Ngưng Chỉ gánh mãi thù nhà được, lưng em oằn mất thôi.

- Em… - Phất Chỉ mấp máy môi, mãi vẫn không rặn ra được chữ nào. Cảm nhận ánh nhìn của người chủ em yêu kính chuyển từ dịu dàng chờ mong sang hụt hẫng thất vọng, cô bé cúi gằm mặt. Không khí buổi sớm mai mới chỉ hơi se lạnh thôi mà sao toàn thân em như ở trong hầm băng.

- Công chúa, nữ quan Cát thị đã bày thiện ở gian trong rồi, mời ngài ra dùng ạ. - Vẫn là Ngưng Chỉ phá vỡ sự im lặng tưởng chừng không hồi kết. Nhận thấy bầu không khí giữa hai người không được tốt lắm, nàng đến bên Vĩnh Lạc công chúa ngồi quỳ xuống, cẩn thận vén lớp váy lụa lên, quan sát vùng đùi chủ nhân, phát hiện vết bầm đã tan mới thoáng an lòng thở hắt ra.

Cơ thể cô nương vẫn luôn quái dị, có vết thương nặng nhìn thấy xương trắng mà chỉ trong một đêm đã lành hẳn, có vết tưởng nhẹ mà kéo dài đến chừng hai tháng cũng không khỏi. Nhất là một năm trở lại đây, hiện tượng dị thường càng lúc càng nhiều. Nhiều đến mức nàng cũng chẳng rõ rốt cuộc là do tự nhiên nó thế hay bởi ngài đang tự cào xé chính mình nữa.

Dụ Huấn Chiêu thờ ơ gật đầu, ống tay áo dài rộng khẽ phất, bỏ đi.

Phất Chỉ rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, rấm rứt khóc trong vòng tay Ngưng Chỉ.

- Em à, chị biết chị vô dụng nhưng chị thật sự không làm được.

Không làm được? Ngưng Chỉ trở tay đẩy Phất Chỉ ra, hai tay giữ lấy đôi vai đang run nhẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt thơ ngây biết cười mà nàng hằng mong ước.

- Chị có còn nhớ khi quận chúa Na Hồ của Ô Đạt trút hơi thở cuối cùng với đứa con trong bụng, chị đã nói gì không? 

- Chị… - Phất Chỉ ngập ngừng, giọt nước trong suốt lăn trên gò má bầu bĩnh bỗng chững lại.

Ngưng Chỉ nhìn cảnh đó, còn gì mà không hiểu nữa. Rồi, lâm vào hồi ức, nàng bỗng cười, tiếng cười nghe nhức nhối khó tả.

- Chị chỉ trích cô nương ác độc, ngay cả một đứa bé và thiếu phụ tay không tấc sắt cũng không tha. Đúng vậy, cô nương tàn độc, không cần chị chỉ trích thì ai cũng biết điều đó và bản thân cô nương cũng chẳng thèm phủ nhận. Nhưng do đâu mà nên cơ sự ấy, người ngoài không biết đã đành, cả chị vốn là người bên trong cũng không biết hay sao?

Huống hồ, Duệ Tát đã nuốt hận tự sát, Mông Đồ làm sao có thể tha cho vợ con hắn. Đứa trẻ do đôi anh em loạn luân sinh ra há có thể tốt lành. Chẳng thà ngay từ đầu không biết đến nhân gian hiểm ác, sớm ngày đầu thai đi thôi.

- Cô nương yêu chiều chị nhiều thế, chị còn điều gì để mà khóc với sầu? Chị trách ngài luôn giấu giếm nhưng mỗi khi ngài bộc bạch cõi lòng, chị lại đẩy ngài ra xa. Có thấy mình mâu thuẫn hay không chứ?

Chị không hề biết rằng em muốn được như chị đến nhường nào. Cô nương không cách nào thoát khỏi bóng tối nên mới thương mến ánh mặt trời là chị. Còn như em, sở dĩ được theo bên cạnh ngài chỉ bởi vì em có ích cho ngài mà thôi. Cô nương cũng thương em đấy nhưng có bằng được chị đâu.

Tựa như cha mẹ… 

- Có lẽ chị không biết nhưng em chưa từng thấy người nào vô dụng mà được ở bên cạnh cô nương đâu. - Ngoại trừ… - Giờ thì nín đi và lo đỡ đần ngài.

Gian trong, Vĩnh Lạc công chúa không biết đến đôi chị em song sinh đã nói với nhau những gì. Hiện tại nàng chỉ biết:

- Đồ này do Thượng Thiện sở đưa tới thật à?

Nhìn một bàn thịt cá ê hề mà sạn còn nhiều hơn lông trâu, nàng chỉ muốn úp hết lên đầu cái đám ở Thượng Thiện sở cho xong. Sợi tóc này là thế nào? Rồi cái thứ lỏng lỏng, trăng trắng ấy lại là thứ gì? À, còn một bát cháo trắng và rau xanh thì không có vấn đề, vừa đủ để lót dạ.

Hay lắm, còn biết lươn lẹo cơ đấy! Lãng phí nhiều lương thực thế chỉ để khiến nàng ngột ngạt thôi ư?

- Vâng ạ. - Cát thị cúi đầu trông rất quy củ nhưng đám cung nữ nhỏ tuổi theo sau vẫn cảm nhận được sự hả hê không giấu kĩ, hoặc nên nói mụ không thèm che đậy.

- Ồ! - Dụ Huấn Chiêu vuốt cằm cảm khái: - Thế ra tình hình tài chính trong nội cung không được dư dả. Tội nghiệp mẫu hậu và các dì quá! - Thua người không thua miệng. Gì thì gì chứ cà khịa là nghề của nàng rồi.

- Bản cung ăn uống kham khổ, chắc mụ và các em ăn ở còn khổ hơn. Thôi thì mấy món này đều thưởng cho các người cả đấy. Bản cung chỉ ăn bát cháo này thôi.

Đám cung nữ nhìn nhau, không thể nào ngờ mới giây trước mình còn cười thầm vị công chúa này đúng là ở cao quá không rành sự đời, giây sau đã đến phiên mình chịu trận. Vội vàng chối đây đẩy:

- Chúng nô tỳ không dám. Lúc nãy chúng nô tỳ đã ăn rồi ạ.

Cát thị cũng vào hùa: - Chúng nó nói phải đấy ạ. Ngài hãy ăn đi kẻo nguội, đừng quan tâm đến nô tỳ. - Đùa kiểu gì vậy, mấy thức này cho chó nó còn chê kìa.

- Ơ kìa! - Vĩnh Lạc công chúa khẽ chau mày, lấy làm lạ: - Bản cung nhớ là các em chỉ được ăn sau khi bề trên dùng thiện xong cơ mà. Nào, đừng ngại, đến đây ăn đi. Tội gì phải làm khổ mình chứ!

Bề trên ban thưởng bề tôi nào dám không theo. Dù có chối trăng chối sao gì cũng phải theo. Chẳng qua, công chúa không thật sự muốn đám họ xấu mặt. Mắt thấy cả bọn mặt xanh như tàu lá, Dụ Huấn Chiêu cũng thừa biết cái vấn đề ẩn sau đó là gì. 

Phía dưới Tín Phương cư đúng là một đống hỗn tạp. 

- Thôi, đều lui cả đi. 

Đám Cát thị chỉ chờ có thế, vội cáo lui.

Dụ Huấn Chiêu nhìn bàn ăn, phiền muộn thở dài. Chuyện ra thế này, nàng đã đoán trước rồi, mưu kế của Hoàng hậu rất đơn giản, thậm chí không thể xưng là mưu kế. Bởi lẽ người bề trên muốn gây khó dễ ai đâu cần phải hao tâm tổn sức làm gì, chỉ cần để lộ tiếng gió thì ắt sẽ có muôn ngàn người chẳng quản dầu sôi lửa bỏng mà ra sức thay họ. Bằng vào thủ đoạn của Hoàng hậu, muốn ra tay chắc phải đập phát chết luôn chứ không thể để nàng nhảy nhót như bây giờ được. Chưa có động tác mới, hẳn vì muốn để tìm mấy cái lí do hợp tình hợp lí mà đày đọa mình thôi.

Cả cái chuyện thuốc xổ lần trước nữa, ngẫm lại mới thấy trăm ngàn lỗ hở. Thiết nghĩ loại dương mưu cấp độ thấp này không thể xuất phát từ tay Hoàng hậu được. Về phần là ai, cái vấn đề này hình như hơi dư thừa.

Chẳng gì thì hoàng cung cũng đã loạn lắm rồi, chi bằng…

- Công chúa.

Chương thị bưng bát thuốc đen đặc, còn bốc khói nghi ngút đi tới. Dụ Huấn Chiêu đỡ lấy bát thuốc đặt lên bàn rồi dìu bà ngồi xuống ghế, bản thân nàng ngồi cạnh bà.

- Phó mẫu. Người đã khá hơn chưa ạ?

- Tạ ơn công chúa nhớ thương, nô tỳ đã khá hơn rồi. Ngược lại là công chúa, nay đã mạnh khỏe rồi chứ? - Bà kéo tay nàng nhìn ngắm cẩn thận, ánh mắt hàm chứa kính yêu. Chương thị đã lớn tuổi, mấy hôm trước phải gió bị cảm lạnh, không thể kề bên chăm sóc công chúa đang “đổ bệnh” nên bà cứ áy náy mãi.

Đúng vậy, từ sau khi nhận được một cuốn “Hiếu Kinh” từ Hoàng hậu, Vĩnh Lạc công chúa đau thương đến độ ngã bệnh, không xuống nổi giường, đây là điều mà người trên kẻ dưới trong cung đều biết. Về phần tin tức là thật hay giả, mọi người tự có suy đoán.

Dụ Huấn Chiêu vuốt sống mũi, bình tĩnh đáp:

- Vâng, con khỏe rồi ạ. - Nàng vẫn khỏe như vâm đây, bệnh tật gì đâu chứ, đều là giả vờ giả vịt để khỏi phải qua lại với Phượng Thê cung thôi. Người ta đã ra thông cáo rồi thì mình cũng nên phản ứng lại sao cho hợp ý mọi người chứ. Không đau không ngứa dễ khiến người khác sinh nghi lắm. Mặc dù nàng đúng là không đau không ngứa gì thật.

- Vậy thì tốt. - Chương thị đẩy bát thuốc tới gần, giục nàng uống mau. 

Dụ Huấn Chiêu cười trừ, bóp mũi uống hết bát thuốc, rồi giục Chương thị về nghỉ ngơi. Chương thị đang nhọc trong người nên không mấy để tâm đến vài món ăn trông không vấn đề gì mà thực tế vấn đề chồng chất trên bàn, chỉ nhắc nàng đừng gắng chịu đựng, ăn nghỉ nhiều hơn rồi mới về.

Chỉ còn lại một mình, Vĩnh Lạc công chúa mới ngoái nhìn đám cây cối bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt tư lự. 

Thật ra thì ban đầu nàng cũng không biết nên đối mặt với nữ quan Chương thị ra sao nữa. Nàng không phải em họ, không có thứ tình cảm gần gũi ngày đêm, hoạn nạn nâng đỡ như hai người. Biểu hiện như bây giờ đều do trải qua phân tích rồi tìm ra khuôn mặt thích hợp mà đeo lên, vậy đấy. Kể cả Ý Anh Hoàng hậu, thực tình mà nói đó chỉ là một người dì qua lời kể tràn đầy hoài niệm của mẹ mà thôi. Nàng có ấn tượng tốt với dì thật đấy nhưng chưa từng chung đụng, không có bao nhiêu tình cảm thật lòng.

Chương thị không biết điều đó, bà vẫn luôn tìm cách giúp đỡ nàng, kể cả lúc ở Ô Đạt cho tới bây giờ. Nàng tự nhận mình bạc tình nhưng không đến nỗi vô ơn. Con người mà! Có phải hòn đá hay gì đâu mà không biết tri ân báo đáp. Người ta ăn ở với mình thật lòng thật dạ thì mình cũng phải trọn vẹn nghĩa tình chứ.

Nhưng không hiểu sao nàng cứ cảm thấy có gì đó là lạ như vén bức màn tưởng mỏng như giấy mà vén hoài không thấy bên trong. 

Rốt cuộc là do đâu?