Quay trở lại phòng bệnh, bác sĩ Phó bắt đầu lật xem tài liệu, hình như là bệnh án ngày trước. Giữa chừng, y tá trưởng đẩy một xe bệnh án dầy cộp đi vào, được bọc trong tập giấy xi măng, thoạt trông có vẻ rất đồ sộ.

“Bác sĩ Phó, anh như vậy sao tìm được tài liệu đây?” Y tá trưởng hỏi.

“Không sao đâu, cảm ơn cô.” Hắn vừa lịch sự đáp lời, vừa lật xem tài liệu.

Nhưng ngoài việc lật tài liệu ra, hắn còn phải viết luận văn nữa, một tay sao xuể nổi.

“Nhưng…”

“Để em giúp cho,” Lâm Thiên xung phong nhận việc, nói xong cũng tự cảm thấy không thích hợp, “Mấy thứ này.. em xem không sao chứ?”

Phó Tinh Hà nhìn về phía anh. Y tá trưởng liền đáp thay hắn: “Được ạ được ạ, đây cũng không phải tài liệu cơ mật gì, không thành vấn đề đâu ạ.” Cũng không phải cô không muốn tự tay giúp, nhưng ở bệnh viện bộn bề công chuyện, hơn nữa bác sĩ Phó không có thói quen ở chung với người khác, cô chỉ có thể bỏ đi. Chứ chàng trai trẻ này, hình như rất hợp với bác sĩ Phó.

Một lát sau, bác sĩ Phó cất lời cảm ơn, dường như đã đồng ý.

Y tá trưởng giúp hắn rút kim truyền dịch, lấy một cái nhíp gắp bông rồi ấn lên chỗ mũi kim, cô bảo Lâm Thiên tới giữ giúp, đoạn nói: “Sáu rưỡi tối lại phải truyền thêm hai bình nữa.”

Lâm Thiên như gặp địch thủ mà nghiêm túc đè bông xuống, anh giữ lấy tay bác sĩ Phó, cố gắng duy trì nhịp thở ổn định.

Anh có thể cảm nhận được ánh mắt bác sĩ Phó đang nhìn mình, chút lúng túng mất tự nhiên kia của anh, đều được Phó Tinh Hà thu vào tầm mắt.

Trong lòng Phó Tinh Hà thấy có chút là lạ, cuối cùng hắn nghĩ, chắc là do tính cách Lâm Thiên hơi e thẹn mà thôi.

Lâm Thiên không tính toán thì giờ, anh cứ giữ bông hồi lâu, mãi đến khi bác sĩ Phó khẽ ho nhẹ một tiếng, anh mới nhận ra mình đã thất thần được một lúc rồi.

Anh lúng túng bỏ tay ra, dường như bác sĩ Phó không để ý tới hành động bất thường của anh, đoạn nói: “Cậu giúp tôi tìm một chút, hồ sơ tháng 4 năm 2015.”

Lâm Thiên lúng túng ậm ừ mấy tiếng, ngồi xổm người xuống tìm. Mấy tập tài liệu được đặt ngay ngắn dưới mặt đất, hơn nữa chồng nào chồng ấy dày như nhau. Lâm Thiên vừa tìm, vừa phân loại tài liệu, từ năm cũ tới năm mới, xếp từ trên xuống dưới. Anh tìm được năm 2015, sau đó lật tìm tháng tư.

Lúc anh tìm, bác sĩ Phó cũng không rảnh rỗi. Hắn đọc tài liệu suốt cả buổi sáng, hơn nữa hôm trước hắn thực hiện ca phẫu thuật kéo dài mười tiếng đồng hồ, hắn phải viết báo cáo về ca mổ, trong đầu đã vạch ra những ý cần phải ghi từ trước.

Phó Tinh Hà ngẩng đầu lên, liền trông thấy bộ dạng đang chăm chú tìm tài liệu của anh. Mấy tập hồ sơ kia bày khắp phòng bệnh, anh sắp xếp theo thứ tự, cho nên Lâm Thiên từ ngồi xổm, chuyển thành quỳ rạp xuống đất, Phó Tinh Hà liếc nhìn cặp mông đang nhổm lên của anh, sau đó lại dời đường nhìn.

Lâm Thiên giơ tập tài liệu mà bác sĩ Phó cần tìm lên, hỏi: “Có phải cái này không ạ?”

“Đúng rồi, cậu lật tới trang 79, đọc từ chương thứ 4 cho tôi nghe.”

Lâm Thiên ngẩn ra: “Vâng.. là tài liệu về u sọ hầu ấy ạ?”

Phó Tinh Hà gật đầu.

Lâm Thiên đọc theo, Phó Tinh Hà vừa nghe, vừa suy tư viết gì đó xuống giấy, Lâm Thiên không dám làm phiền hắn làm việc, nhưng đôi mắt vẫn thi thoảng liếc nhìn hắn mấy cái. Anh trông thấy những ngón tay thon dài đẹp mắt của bác sĩ Phó, và cả những con chữ trông hết sức đẹp đẽ.

Anh đã từng vào phòng giáo viên cấp ba, trộm lấy bài thi của bác sĩ Phó. Lặng lẽ photocopy, sau đó lại trả về chỗ cũ.

Lâm Thiên mua rất nhiều giấy, cả ngày ở nhà luyện viết chữ.

Giống như si mê lắm vậy.

Cô Mẫn nhìn thấy chữ của anh cũng nói: “Tiểu Thiên à, chữ em cũng đẹp đó, rất giống đàn anh của em, cơ mà nhìn vẫn còn thiếu chút khí khái.” Cô hé môi cười, “Thằng bé nó là Vương Hy Chi tái thế.”

Sau đó, Lâm Thiên tìm đến chỗ ông nội, muốn xem nét chữ của Vương Hy Chi.

Ông Lâm cũng rất giỏi thư pháp, cho dù giao cho đứa cháu mà ông cưng nhất, cũng bối rối một hồi, muốn nhất định cháu trai ông phải luyện thật giỏi.

Lâm Thiên giúp bác sĩ Phó cả một buổi chiều, chẳng hề hay biết mỗi lúc mình cúi người tìm đồ, bác sĩ Phó lại lơ đãng liếc nhìn vòng eo lộ ra ngoài vạt áo của anh.

Buổi tối, cô Mẫn gọi điện cho hắn, nghe nói anh đọc rồi tìm đồ cho hắn viết luận văn, lại không kiềm chế được mà khen anh, khiến hắn nghe mà mệt cả người. Bác sĩ Phó nói: “Lâm Thiên giúp em rất nhiều, cậu ấy là một người chu đáo, em rất cảm ơn cậu ấy.”

“Đúng đó.” Cô Mẫn lập tức phụ họa: “Làm việc chu đáo, cẩn thận, chăm chỉ.. Tính cách còn rất dễ thương nữa.”

Phó Tinh Hà khẽ vâng một tiếng, cô Mẫn nói: “Phải rồi, cô bảo nó mang cơm tới cho em, còn mang thêm đôi đũa nữa, thằng bé nó có ăn không?”

“Cậu ấy không ăn?” Phó Tinh Hà không kiềm được mà chau mày.

“Cái thằng bé này, cô biết ngay mà! Nó sợ mang cơm đến cho em bị nguội, nên mới ăn có vài miếng qua loa. Thế nên cô bảo nó mang thêm đôi đũa, bảo nó không cần khách sáo đâu.” Cô Mẫn oán trách hắn: “Chắc là tại em quá lạnh lùng, khiến nó cảm thấy có khoảng cách. Em xem em đấy.. Haizzz.. Thằng bé giúp em tìm đồ phải không? Thế nó không ăn gì như vậy, chẳng phải để bụng đói cả buổi chiều rồi hay sao.” Cô thở dài.

Phó Tinh Hà chau mày lại, “Cô à.. ngày mai, ngày mai đừng làm phiền người ta nữa, con không cần người chăm sóc đâu, ở viện nhiều y tá như vậy, ai mà chẳng được.”

“Nam khác nữ khác mà.” Cô nói xong, cũng ý thức được mình lỡ lời, đối với Phó Tinh Hà mà nói, nam nam mới là khác biệt: “Vậy hay để cô đi, lo cho hoa sau vậy, mấy bữa nay mưa suốt, hoa chết hết.”

“Cô đừng vậy mà.” Phó Tinh Hà thở dài, thực ra hắn hoàn toàn không cần tới người chăm sóc, chỉ là tất cả mọi người đều coi chuyện hắn bị thương ở tay là một vấn đề đao to búa lớn, không cho phép hắn làm cái nọ, không cho phép hắn làm cái kia. Tuy rằng biết vậy là vì muốn tốt cho hắn, nhưng cũng mang tới không ít phiền phức. Hắn mím môi nói, “Nếu như cậu ấy không bận..” Bởi vì hắn có rất nhiều việc cần phải làm, Lâm Thiên có thể giúp hắn sắp xếp lại tài liệu, đỡ đần hắn một số việc, cậu ấy rất chu đáo, cũng vô cùng chuyên tâm. Dường như cậu ấy đã coi một người bác sĩ xa lạ mới gặp gỡ vài lần thành bạn bè.

Trong mắt bác sĩ Phó, Lâm Thiên đã trở thành chiếc bánh bao nhân thịt đầy ự, cậu ấy không từ chối mọi người, khí chất lại ôn hòa, có chút e thẹn ngượng ngùng, so với những gì cô Mẫn nói còn thú vị hơn nhiều. Để chiều theo mình mà cậu ấy đã nhượng bộ rất nhiều, ngay cả Phó Tinh Hà cũng không để ý, chỉ cảm thấy ở bên cậu ấy rất thoải mái.

Cậu ấy cứ đứng yên một chỗ, cảm giác tồn tại rất nhỏ bé, lúc làm việc, bác sĩ Phó không hề bị phân tâm, ấy thế mà bữa nay lại lơ đãng nhìn cậu ấy rất nhiều lần.

Giọng Lâm Thiên rất dịu êm, khẽ vọng lại trong phòng bệnh, ngay cả một số thuật ngữ y học cậu ấy cũng đọc rành rọt, cho nên hắn viết luận văn rất trơn tru.

Phó Tinh Hà nằm trên giường bệnh, gió đêm thổi qua cửa chớp, phát ra những tiếng vi vu vì vù. Hắn nhớ tới dáng người cao gầy của Lâm Thiên. Nhớ tới vòng eo lộ ra ngoài vạt áo mỏng, eo cậu không quá nhỏ. Cả khi cậu cúi đầu đọc tài liệu, đường cong quyến rũ ở cổ, lúc cậu cong lưng, quần jean ôm sát lấy cái cặp mông.

Cặp mông rõ là vểnh.

Phó Tinh Hà nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy nóng trong người.

Hắn nhắm mắt lại, nghĩ có lẽ trước đây mình quá bận rộn, giờ đột nhiên rảnh rỗi, nên lại nghĩ lung tung.

Hắn là gay, có suy nghĩ linh tinh với những người đồng giới đẹp mắt cũng là chuyện bình thường, cuối cùng hắn nghĩ: Chắc tại trước đây hiếm thấy ai vừa đẹp trai, ở chung lại thoải mái như Lâm Thiên.

Xong việc, Lâm Thiên về nhà.

Đại Cương lo lắng gọi điện thoại báo: “Anh giai ơi! Hôm nay Cháo Bát Bảo tới gây chuyện!”

“Anh ta thì có thể làm cái gì?”

“Phiên dịch viên của anh có vấn đề, Cháo Bát Bảo thông đồng với anh ta! Phiên dịch viên nói anh ta là tổng giám đốc —— tổng giám đốc cái chó gì chứ, khoác trên mình cái danh tổng giám đốc Phó hắn không thấy thẹn à? Sau đó người ta nói chuyện với hắn, mấy cái tên kia.. không biết đầu óc có chập cheng không nữa?? Nhất định mai anh phải tới, không thì hợp đồng này nát mất! Em đã nói với người ta rồi, nói bữa nay anh bị ốm, mai tới đàm phán cùng họ.” Đại Cương cười ha hả, “Kết quả Cháo Bát Bảo nghe xong mặt mũi tái mét.”

“Cậu nói thế nào với người ta?” Nếu phiên dịch viên có vấn đề, nhất định Đại Cương sẽ không tin tưởng người đó. Mà vốn tiếng Anh của Đại Cương thì thảm rồi.. Anh không để ý tới hợp đồng tiền tỉ, mà cảm thấy có hứng thú với Đại Cương hơn.

“Em có mù chữ đâu, tiếng Anh trung học em vẫn hiểu được mà. Em nói: “My boss is ill, tomorrow, he will come here to meet you.”

Lâm Thiên dở khóc dở cười, “Người ta có hiểu được không?” Anh chẳng buồn nói với Đại Cương cái câu kia sai thảm tới cỡ nào, cái thứ tiếng Anh kiểu tàu này.

Đại Cương đắc ý nói: “Hiểu chứ! Cái tên người Mĩ kia nói ok ok, sau đó mặt Cháo Bát Bảo tái mét. Thế nên là mai anh phải tới đấy!! Cái chuyện ký hợp đồng này, để anh ta ký khác gì cướp công của anh? Dự án này anh làm mà, bàn việc làm ăn rắc rối như vậy, sao có thể để Cháo Bát Bảo hớt tay trên?”

“Tôi vẫn còn ở viện, không đến được đâu.” Hôm nay được ở chung với bác sĩ Phó lâu như vậy, trong lòng Lâm Thiên sung sướng tới mức nở hoa, dù cho để Lâm Thành An đoạt công, cũng không ảnh hưởng tới tâm tình anh bây giờ tí tẹo nào.

“Thế chúng ta chắp tay nhường cho hắn chắc?” Giờ Đại Cương chỉ muốn lao tới bệnh viện túm anh về, “Nghe giọng anh vẫn khỏe re mà, anh nói thật đi, có phải anh tới bệnh viện ‘đóng gạch’ hay không? Anh đang theo bác sĩ, hay là y tá nào?”

“Đâu có đâu.” Lâm Thiên khẽ ho khan một tiếng, mất tự nhiên mà uống một ngụm nước: Đóng gạch, đóng gạch, với bác sĩ Phó.. Anh lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Mai cậu lại tới, đổi phiên dịch viên khác đi, cho dù có phải tới khoa tiếng Anh ở trường đại học kiếm người cũng được, đừng dùng cái thứ tiếng Anh nửa mùa của cậu. Còn Lâm Thành An, kệ anh ta đi, dù anh ta có thể cướp được, cũng phải xem anh ta có ăn được hay không nữa.”

Nghe anh bày mưu như vậy, Đại Cương lập tức có dũng khí, anh ta ưỡn ngực nói, “Ô tô kê! Ngựa chiến không phục máng, chỉ phục anh!”

Lâm Thiên rất tài ba, Đại Cương biết rõ điều này, Cái tên Cháo Bát Bảo kia tưởng múa rìu qua mắt thợ được chắc?

“Với cả, cậu đừng gọi anh ta là Cháo Bát Bảo ngay trước mặt.”

“Nầu nầu, em cứ gọi đấy, ai bảo tên ấy đáng ghét từ nhỏ cơ chứ?” Như hồi họ còn đi học, Lâm Thành An thường xuyên bắt nạt bọn họ, mối tình đầu của Đại Cương bị Lâm Thành An cướp mắt, còn khiến người ta ôm bụng bự, sau đó phải nghỉ học. Chuyện này vẫn canh cánh trong lòng Đại Cương đến tận bây giờ, mà Lâm Thành An gặp hắn, cũng chửi hắn là chó săn của Lâm Thiên. Chỉ mình Đại Cương mới biết, Lâm Thiên đã giúp mình biết bao nhiêu chuyện. Chỉ e mình bán mạng cả đời cho anh ấy cũng không đủ trả. Cậu ta lầu bầu nói: “Dù sao thì cũng đã mích lòng nhau rồi, vậy kệ luôn đi.”

Lâm Thiên cúp máy, liền ném Lâm Thành An ra sau đầu, anh biết Lâm Thành An chẳng làm được cái gì, cùng lắm chỉ có thể tới làm nũng ông nội mà thôi, anh vẫn có cách xử anh ta.

Trong lòng anh, người quan trọng nhất vẫn là bác sĩ Phó.

Lâm Thiên vào phòng tắm, anh vừa nghĩ tới bác sĩ Phó thôi đã có phản ứng rồi, anh tưởng tượng lại bàn tay thon dài mình thấy hồi ban trưa, cả những dòng chữ đẹp đẽ của hắn nữa. Bàn tay ấy thật lớn, cũng thật nóng bỏng, cứ như đang cào quấy trong lòng Lâm Thiên, anh chìm mình xuống làn nước nóng, thấy bóng mình in trên mặt kính của phòng tắm mờ hơi sương.

Anh vừa vui mà cũng lại vừa buồn. Bác sĩ Phó thật tài giỏi, hắn chẳng mất nhiều thời gian mà đã đạt được thành tựu người khác nỗ lực cố gắng cả nửa đời người. Hắn lúc nào cũng bận rộn quay mình như chong chóng, hắn chẳng có hơi sức đâu để yêu đương, cũng chẳng có năng lượng để lo những chuyện linh tinh ngoài công việc, hơn nữa bác sĩ Phó.. cũng không thích đàn ông.