Lúc Lâm Thiên tới nhà cô Mẫn, các thợ vẫn còn đang sửa lại giàn hoa giúp cô. Cô Mẫn đau lòng nhìn giàn hoa vì mưa to mà úng nước, “Chắc ông ấy về sẽ khóc cho coi, mấy chậu hoa này cứ như con trai cưng của ông ấy vậy.”

Cô Mẫn không có con, thú vui thường ngày của hai vợ chồng cũng rất giản đơn, giáo sư Lô Hán Thành thích uống trà, làm vườn, nuôi cá cảnh, trồng những loại rau trong nhà kính, mà cô Mẫn thì thích nấu ăn và pha trà, tay nghề rất giỏi.

Lâm Thiên đưa cho cô một túi trà, lá trà bên trong không được đóng bao bì, chỉ có túi giấy bọc ngoài, bên trong cũng là hộp giấy, thoạt trông hết sức bình thường, thế nhưng cô Mẫn vừa nghe mùi, hai mắt liền sáng lên, “Sao lại tặng đồ quý như vậy chứ.”

“Hôm qua ông nội cho em, em không biết pha, chỉ tổ làm hỏng vị. Không bằng mang sang cho cô, dù sao thì em toàn qua nhà cô ăn chùa, để cô châm trà cho em uống ạ.”

“Cái thằng này,” Cô Mẫn cười nói, sao hồi đó đi học không lẻo mép như vậy chứ.” Cô đối xử rất tốt với học sinh, cho nên được rất nhiều học sinh yêu quý, thế nhưng Lâm Thiên lại là học sinh cưng đặc biệt. Chỉ là một chàng trai ưu tú như vậy, không biết sao đến giờ vẫn còn độc thân. Cô đặt hộp trà xuống kệ tivi, Lâm Thiên ngồi trên sofa, nghiêng đầu nhìn bể cá bên ghế sofa.

“À phải rồi,” Cô Mẫn quay đầu lại nói, “Hôm qua Tiểu Phó có nhắc về em với cô, nó bảo phòng bệnh ầm ầm ĩ ĩ, có em là người yên tĩnh nhất.”

“…Bác sĩ Phó ấy ạ?” Lâm Thiên ngẩn ra, hai mắt mở to.

Dáng vẻ này của anh trông hết sức đáng yêu. Lâm Thiên thuộc dạng xinh trai, đám đàn ông con trai kiếm đâu được mấy người trông thanh tú như vậy chứ? Nhưng anh lại không hề ẻo một chút nào, anh có sự nghiệp riêng của bản thân, rất phong độ, lại biết đối nhân xử thế, tính tình ôn hòa, cho nên cô Mẫn cực kỳ thích anh. Hôm qua lúc Phó Tinh Hà hỏi thăm, cô Mẫn còn suy nghĩ miên man một chút —— Cô biết Tiểu Phó không phải người hay hỏi thăm đến người khác. Giờ cô nhìn dáng vẻ này của Lâm Thiên, sao cứ có cảm giác như bác sĩ Phó có hứng thú với cậu vậy.

Cô Mẫn khen Lâm Thiên một thôi một hồi trong điện thoại, sau đó chuyển đề tài: “Thằng bé nó khiến người ta gặp là thích, chắc con cũng không nằm ngoài ngoại lệ. Nó vẫn cò độc thân đó, nhưng nó có… haizz, cô cũng không biết nó có phải như vậy không nữa.”

Sau đó Phó Tinh Hà nói mình không có ý đó, cô Mẫn thích nhất là giúp đỡ học sinh của mình, bao gồm cả việc mai mối, lo việc chung thân đại sự cho các trò, điều này khiến Phó Tinh Hà đau cả đầu suốt một thời gian. Sau này rồi, cô Mẫn biết xu hướng giới tính của hắn, cũng không giới thiệu ai nữa.

Lâm Thiên cũng như vậy, cô Mẫn cứ giới thiệu bạn nữ cho anh mãi thôi, lần nào anh cũng nhẹ nhàng từ chối, còn nói không có ý định tìm bạn gái —— Lý do này, anh dùng từ năm hai mươi tuổi đến tận bây giờ.

“Nhưng mà cô nghe thằng bé nói, nó thầm thương một người rất nhiều năm rồi.” Cô Mẫn nói xong còn thở dài, “Hai đứa đều giỏi giang như vậy, mà đứa nào cũng khiến người ta phải lo, Lâm Thiên nó còn đỡ —— Chứ con xem con kìa, không yêu cũng chẳng để ý đến ai, ai chịu được con chứ?”

Cô khen Lâm Thiên mãi, bác sĩ Phó chăm chú lắng nghe, cuối cùng cô Mẫn bảo: “Thầy con sắp về rồi, cô phải sửa giàn hoa cho xong, mai thằng bé vẫn mang cơm tới cho con đó.”

“Cô à, vậy phiền lắm.” Phó Tinh Hà từ chối, “Mấy hôm nay mưa dầm dề, nhỡ đi đường xảy ra chuyện gì thì sao.”

“Con đừng có mà từ chối, thằng bé Lâm Thiên kia cũng nhiệt tình, hôm nay nó tới, cô lại đang bận rộn ở đây, nó liền bảo để nó đưa giùm.” Cô Mẫn lại nói: “Nó cũng giống con đó, sợ cô bị ngã, cô đâu có già cả như vậy đâu.” Cô trách cứ, thế nhưng khóe môi lại cong tít lên: “Nếu con không chịu nó đưa đồ, vậy để cô đi một chuyến.”

Cuối cùng, cô Mẫn nói hết lời, bác sĩ Phó không lay chuyển được cô, sợ cô lại tự mình đến.

Trong phòng bếp tỏa ra mùi hương mê người, là cô Mẫn đang nấu canh sườn, cô nói: “Cô dậy ninh sườn từ sáu giờ sáng đó! Tiểu Phó thích ăn canh nhất.”

Lâm Thiên đi tới bên cạnh giúp cô một tay, bác sĩ Phó không thể ăn mấy món có vị quá nồng, cũng không thể ăn thức ăn gây kích thích, cho nên anh phải nghiên cứu thực đơn một hồi, mới có thể quyết định được.

Cô Mẫn vừa thái thức ăn vừa nói: “Đợi hôm nào Tiểu Phó khỏi, cô mời hai đứa ăn “Phật nhảy tường”. Cái món “Phật nhảy tường” này rất nổi tiếng, là sở trường của cô Mẫn, mặc dù làm rất mất thời gian và phiền phức, nhưng vị không thua gì ngoài hàng.

Gần mười một giờ, cô Mẫn mới chuẩn bị xong bữa trưa, bởi vì sợ lúc mang tới cho bác sĩ Phó đồ sẽ bị nguội, cho nên ban nãy anh vừa làm vừa ăn tạm một chút.

“Tiểu Thiên à, vất vả cho em quá, nếu em không bận, chiều nay ở lại phòng bệnh chơi với thằng bé đi, nói chuyện gì đó với nó.” Phó Tinh Hà thích nhất là yên tĩnh, cho nên thằng bé ấy chịu nghe cô lải nhải cũng không dễ dàng gì. Giờ cô thấy thằng bé có vẻ thích Lâm Thiên, dù cho Lâm Thiên không phải gay, hai đứa cũng có thể kết bạn với nhau.

Lâm Thiên cười híp cả mắt, lập tức đồng ý.

Chỉ là không biết liệu bác sĩ Phó có chịu nói chuyện với anh hay không.

“Mang thêm đôi đũa nữa đi,” Trước khi anh đi, cô Mẫn nói: “Cô chuẩn bị nhiều món, một mình nó không ăn hết được đâu, lát em ăn thêm chút nữa vào.”

—— Nhưng bác sĩ Phó ưa sạch sẽ.

Nhìn vẻ mặt của anh, cô Mẫn đoán ngay ra được anh đang nghĩ gì, “Đừng để ý nó là bác sĩ khoa ngoại, thực ra chứng ưa sạch của nó không nghiêm trọng đâu, chỉ là ngày nào cũng phải mổ não máu me, cho nên mắc bệnh nghề nghiệp.” Đúng là bác sĩ Phó rất ưa ngăn nắp sạch sẽ, nhưng vẫn chưa tới mức khó ở, thoạt trông Lâm Thiên lại gọn gàng như vậy, cô Mẫn nghĩ, chắc không thành vấn đề.

Lâm Thiên cầm hộp giữ ấm, ngồi xe trong vòng hai mươi phút tới bệnh viện, lúc ở trên xe, anh còn nhận được điện thoại của Đại Cương, “Tiêu rồi tiêu rồi, anh Thiên ơi, Cháo Bát Bảo cũng tới luôn! Tên này nhận được tin từ đâu vậy?!”

Cháo Bát Bảo là chỉ anh họ Lâm Thiên, Lâm Thành An, hồi còn đi học, Lâm Thành An bị mụn nặng, cho nên Đại Cương gọi ở sau lưng là Cháo Bát Bảo.

Lâm Thiên trầm ngâm cân nhắc một hồi, anh biết Lâm Thành An tính cướp dự án của mình. Đại Cương nói: “Ông mau qua đây đi! Nếu không ‘vịt chết còn bay được’ đó!”

“Ông cứ xử lý trước đi, không được thì thôi, mấy ngày nay tôi bận việc rồi, không thể bớt thời gian được.”

“Cụ nội ơi, cả ngày cụ tới bệnh viện làm cái gì chứ.” Đại Cương thấp giọng gầm rú: “Tôi không đỡ được đâu! Đừng nói ông tin tưởng tôi, đừng nói ông trông cậy vào tôi mà!”

“Vậy không trông cậy vào ông nữa.” Anh hờ hững đáp, làm như không để ý tới dự án tiền tỉ.

Cúp điện thoại, Lâm Thiên mang theo hộp giữ ấm đi lên tầng. Anh ngõ cửa, đợi đến khi bác sĩ Phó nói “Mời vào” mới đẩy cửa đi vào.

“Bác sĩ Phó, tôi lại tới thăm ngài đây.”

Từ “Ngài” này —— người ta vẫn thường tôn kính gọi Phó Tinh Hà như vậy, bởi vì hắn là một người rất đáng để nể trọng, nhưng với Lâm Thiên, chữ “ngài” kia còn hàm chứa cả ý nghĩa khác.

“Cô Mẫn ninh canh sườn cho ngài đó, mùi thơm ghê ha.” Anh mỉm cười mở hộp giữ ấm ra, “Tôi còn mua táo cho anh nữa, để tôi gọt vỏ cho anh.”

Bàn tay Phó Tinh Hà vuốt lên tập tài liệu dày cộp trên mặt bàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn anh đăm đăm vài giây liền, Lâm Thiên hết sức ngượng ngập, anh hít sâu một hơi mới có thể bình tĩnh lại.

Mãi đến khi hắn dời tầm mắt, Lâm Thiên mới thấy bầu không khí dễ thở hơn.

Cũng giống như hôm qua, bác sĩ Phó dùng thìa để ăn, Lâm Thiên thì gắp thức ăn vào bát hắn. Cô Mẫn còn để ý mà cắt thức ăn thành những miếng nhỏ, rất tiện cho những người chỉ dùng được một tay.

Bác sĩ Phó rất thích ăn đồ do cô Mẫn làm, lúc hắn ở nước ngoài, thường nhớ mùi vị món ăn của cô. Cha mẹ hắn lúc nào cũng bộn bề công việc, không tham gia buổi học thuật này thì cũng sẽ tham gia thảo luận nghiên cứu cái khác, cho nên cô Mẫn chăm sóc cho hắn như người trong nhà.

Lâm Thiên thường len lén quan sát lúc cô Mẫn nấu ăn, lần nào tới anh cũng nhìn, sau đó ghi nhớ trong đầu xem cô làm thế nào, nêm gia vị ra sao, cô Mẫn thấy vậy bèn hỏi: “Sao, muốn học à?”

“Vâng, em hơi tò mò.” Sau khi về nhà, Lâm Thiên thử thực hành trong căn bếp nhà mình, anh rất muốn làm ra bữa cơm có mùi vị giống như cô Mẫn, bởi bác sĩ Phó rất thích tay nghề của cô.

Cuối cùng Lâm Thiên cũng không dám đụng vào đồ trong hộp giữ ấm, dù trước đó anh không ăn nhiều, nhưng không hề cảm thấy đói.

Giúp bác sĩ Phó thu dọn xong, anh đi tới phòng vệ sinh rửa tay, lại thấy trên giá khăn mặt có treo một chiếc quần lót đen —— Lâm Thiên vội dời tầm nhìn, anh nuốt nước miếng cái ực, nghĩ tới bác sĩ Phó không thể nhìn vào trong đây, bèn lớn gan nhìn trộm một chút.

Thậm chí anh còn muốn lấy tay sờ nữa cơ.

Chỉ là, tay bác sĩ Phó bị như vậy, anh ấy giặt quần lót kiểu gì đây? Là giặt bằng một tay, hay là nhờ… y tá?

Lâm Thiên lại nhìn quanh, sau đó anh thấy một chai nước giặt —— có lẽ là bác sĩ Phó nhờ người ta mua giúp.

Hai má anh nóng lên, do do dự dự một hồi, cuối cùng như kẻ trộm mà vươn tay ra chạm vào chiếc quần lót đen, sau đó vội thu tay về. Trái tim Lâm Thiên đập loạn lên, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Gan anh rõ nhỏ, anh che mặt về phía cái gương, đợi đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, mới dám đi ra ngoài.

Thực ra Lâm Thiên còn muốn ngửi nữa, cho dù đã giặt sạch rồi.. Mà á, nếu như chưa giặt.. thì lại càng tốt hơn.

Anh cúi gằm đầu đi ra ngoài, bác sĩ Phó không nói gì, Lâm Thiên lại yên lặng ngồi trên ghế, điện thoại rung mãi không yên, hình như là điện thoại của Đại Cương, còn liên tục gửi tin nhắn nữa chứ. Anh không cần đọc cũng biết chắc chắn cậu ta đang gào rú chửi Cháo Bát Bảo.

Lâm Thiên sờ tay vào túi quần, đặt chế độ yên lặng.

Bác sĩ Phó ngồi trên giường lật tài liệu một hồi, hắn chau mày, dường như đang suy nghĩ vấn đề nan giải gì. Lâm Thiên nhìn hắn, cũng khẽ chau mày theo, nhưng mấy vấn đề chuyên môn, anh không giúp được gì cả.

Một lát sau, bác sĩ Phó đẩy bàn ra, hắn vén chăn lên, dường như muốn xuống giường. Lâm Thiên cũng vội đứng lên, muốn dìu hắn, không ngờ vô tình chạm vào da bác sĩ Phó, Lâm Thiên giật mình muốn rụt tay về.

“Tôi muốn đi một lúc.” Hắn nói.

Lâm Thiên ngại ngùng: “Để tôi đỡ anh vậy.”

“Tôi bị thương ở tay, chân vẫn đi được tốt,” Bác sĩ Phó hất cằm về phía chai truyền dịch, “Đỡ cái này đi.”

“Vâng..” Trái tim Lâm Thiên hân hoan như muốn nở hoa.

“Cậu hai mươi sáu nhỉ?” Bên ngoài không có nhiều bệnh nhân, cả khu này toàn là phòng vip, rất vắng vẻ. Dường như Lâm Thiên rất quen với bệnh viện này, anh đỡ bác sĩ Phó đi tới nơi vắng người, nghe hắn hỏi vậy thì giật mình đáp, “Vâng, hai sáu ạ.”

“Chúng ta cũng không hơn kém nhau nhiều nhỉ.” Bác sĩ Phó nghiêng đầu nhìn anh, Lâm Thiên giúp hắn đỡ chai truyền dịch, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng lăn lộc cộc, anh cúi gằm đầu, dáng vẻ nhu thuận như nước. Nhưng hai tai lại đỏ ửng cả lên, mái tóc mềm mại, thoạt như một cậu chàng chưa lớn. Lâm Thiên không đoán được hắn nghĩ gì, nghe hắn hỏi vậy cứ như muốn tìm hiểu anh ấy! Anh cố ra vẻ bình tĩnh mà “Vâng” một tiếng.

Trong mắt Phó Tinh Hà ánh lên ý cười, “Cho nên không cần gọi tôi là ‘ngài’ đâu.”

“Vâng.” Lâm Thiên giả vờ bình tĩnh đáp, nhưng trong lòng đã bắt đầu tấu một bản hòa âm! Bác sĩ Phó tốt quá đi mà!

Lâm Thiên cố che giấu trái tim đang bay trong hạnh phúc của mình, anh híp mắt cười, Phó Tinh Hà nhìn anh, cảm giác tâm trạng cũng khá hơn nhiều.

Hai mươi sáu, Phó Tinh Hà thầm nghĩ trong lòng, “Cậu làm gì nhỉ?” Giọng hắn điềm nhiên, giống như đang tán gẫu cùng bạn mình.

Lâm Thiên luống cuống, lại hơi ngượng ngùng, chỉ đáp qua loa, “Làm quản lý trong một tập đoàn ạ.”

Phó Tinh Hà ừ một tiếng, hắn đoán chừng tập đoàn kia làm công việc gì nhàn hạ, cho nên Lâm Thiên mới có nhiều thời gian rảnh như vậy, để thay cô tới đây chăm sóc mình.

“Mấy bữa nay các cậu nghỉ làm à?”

Lâm Thiên lại đáp qua loa, “Công ty em làm việc khá tự do ạ.” Thực ra là anh làm việc khá tự do, dạo gần đây công ty đang bận phát triển dự án Green Bay kia, nhưng không cần anh phải đứng ra.

Bác sĩ Phó gật đầu, trong lòng lại nghĩ vậy thì không hay lắm, sẽ làm lỡ công việc của người ta mất. Hắn định tối nay nói với cô một chút, để mai Lâm Thiên không cần phải tới.
M: Nếu như bình thường mình sẽ dịch từ “Ngài” là anh luôn, nhưng vì ở đây có giải thích lý do Lâm Thiên gọi là ngài, và có đoạn Phó Tinh Hà sửa xưng hô cho anh ấy nên mình giữ nguyên.

Từ ngài  您 – được kết hợp bởi từ 你 (ngươi) và 心 (tâm). Cho nên ‘ý nghĩa khác’ với bạn Lâm có thể là: “Người trong trái tim em” =))