— Có một người, gần ngay cạnh bên, nhưng lại xa tới mức sờ cũng không tới. —

﹋﹋﹋﹋

Năm nay, mùa mưa ở Thượng Hải tới sớm hơn mọi năm. Vết tích mùa đông để lại còn chưa nhạt đi, mưa dầm sấm chớp đã ùn ùn kéo đến. Ngay cả Lâm Cát Cát ngày nào cũng trông mưa vẫn phải chịu không thấu cái thời tiết quỷ dị này mà oán thán mấy câu.

Bốn giờ chiều, Tịch Thiêu đúng giờ đóng cửa.

Thao tác của Gia Y trông như gấp gáp hơn bình thường một chút, nguyên nhân là buổi tối có party sinh nhật của Trác Dật. Lần này đây là tuyệt đối không thể đến muộn, trước đó bởi vì vấn đề tình cảm nên đã bỏ lơi Trác Dật một trận, kết quả là vừa nhấc điện thoại của cậu ta liền bị mắng vốn té tát.

“A lô, lát nữa tôi qua đón cậu nhé ? Tiện đường cùng đi.” Xế chiều Trác Dật gọi một cuốc cho cậu.

“Sao dám làm phiền ngôi sao chính của bữa tiệc a. Tôi tự qua được rồi.”

Trên tay cầm một chiếc dù to, có phút phiền hà. Có điều đó là sáng nay Tiểu Sách đã ngàn căn vạn dặn.

Nam nhân dậy rất sớm, trước khi đi làm luôn luôn dành thời gian ngồi trên sô pha xem báo một hồi. Sau khi nghe Tiểu Sách dặn dò chuyện buổi tối xong, chợt nghe hắn dùng ngữ khí nhàn nhàn nói: “Xong rồi thì về đây.” (về nhà Tiểu Sách)

Canh phòng nghiêm ngặt.

Nếu buổi tối mà ra ngoài với bạn bè, Tiểu Sách hơn phân nửa là kêu Gia Y về nơi này. Vì như vậy sẽ biết được cậu chấm dứt lúc mấy giờ, biết được cậu đã đi đâu và làm gì. Mấy vấn đề đó là không cần Tiểu Sách mở miệng hỏi. Nhưng trong mắt Gia Y vẫn thấy hết sức khác người. Mới đầu cậu cảm thấy rất bất mãn: Tại sao đối với việc mình đi đâu, làm những gì, đi với ai, anh ta một câu cũng không thèm hỏi ?

Nhưng sau đó mới dần dần hiểu được. Bởi vì biết được Tiểu Sách ở nhà chờ mình, cho nên sẽ nhớ rõ phải về sớm một chút ; cũng sẽ chú ý uống ít rượu lại, miễn phải làm phiền Tiểu Sách nửa đêm rời nhà đi đón. Có điều để kiêng dè, tự nhiên sẽ ngoan hơn.

Câu vừa rồi cũng là “chiêu trò” đặc biệt của Tăng Thác.

Nam nhân này sẽ không mở miệng nói thẳng “Về sớm một chút, bằng không tôi sẽ lo lắng cho cậu” ; sẽ không nói “Ra ngoài uống ít một chút, rượu uống nhiều quá sẽ hại cơ thể”… Hắn chỉ biết sầm mặt nói cho bạn biết sau khi xong xuôi phải quay về nơi này.

Khi Gia Y vào nhà hàng, trong hàng ghế lô đã có vài người bạn đang ngồi.

“Hi ! Đã lâu không gặp !” Có người lập tức gỡ điếu thuốc trên miệng xuống, cười híp mắt chào hỏi Gia Y.

Tất cả đều là những người cùng làm việc bán thời gian lúc trước, là bạn bè của Trác Dật cả.

Gia Y cất chiếc dù vào tủ gửi đồ, tùy ý ngồi xuống một chỗ, cười chào hỏi những người khác, “Xin chào, xin chào !” Thấy Trác Dật vẫn chưa tới, liền hỏi thăm: “Diễn viên chính tới muộn thế nhỉ ?”

“Ha ha, vừa rồi cậu ta gọi cho tôi, nói xe máy nửa đường bị tông, có thể sẽ trễ tí ! Cửa hàng bán hoa của cậu thế nào rồi, có bận bịu lắm không mà gần đây không thấy đi chơi nữa ?”

Gia Y cười hì hì, “Vạn sự khởi đầu nan thôi, chẳng có gì đặc biệt, đại khái cũng không tệ lắm.”

Có người đẩy cửa phòng vô, mới từ WC về, nhìn thấy Gia Y thì liền cười rộ lên: “Hi, cậu tới rồi à ?” Ngồi xuống uống một ngụm trà nóng, “Tên đó tới rồi, còn dẫn theo một cậu chàng đẹp trai nữa, tôi nhìn thấy qua cửa sổ lầu hai này, là một…” Nam nhân quỷ bí cười, “… Người ngoại quốc nha.”

Đoán được là hắn nói đến Trác Dật, Gia Y hơi mịt mù. Hôm nay có một người bạn mà mình không quen tới sao ?

“Giời !” Có người lập tức cười rộ lên, “Thực hư thế nào còn phải xem a !”

Không lâu sau, Trác Dật đẩy cửa bước vào. Nghênh đón hắn là một trận cười vang.

“Người ấy đâu ?”

“Cái gì ?” Vừa lộ mặt liền bị truy vấn nên có chút lúng túng, Trác Dật vô tội ngồi xuống trước bàn, “Đến đến, gọi món ăn gọi món ăn.”

“Nè tiểu tử cậu tốt nhất hãy thành thật đi, là ai thế hử ? Sao bạn bè bọn này đều chưa từng thấy ?”

“Phắn đi, hắn chính là người đụng hư xe máy tôi, lại còn muộn giờ rồi cho nên hảo tâm đưa tôi lại đây a.”

“Cậu bắt đầu chuyển style sang như thế bao giờ vậy ?”

“Đệt.” Trác Dật không khách khí giơ ngón giữa lên với cái tên đang trêu ghẹo mình.

“Được rồi, chừng nào thành công nhớ giới thiệu cho bọn này đó.”

“… Cậu rảnh rỗi quá sinh nông nổi hả, hay để tôi cho cậu số liên lạc của hắn ?”

Gia Y hoàn toàn không có phản ứng gì, Trác Dật chẳng phải đã có bạn trai sao ? Tại sao bạn trai cậu ta không đến ? Cậu cũng chưa từng được gặp mặt. Không biết những người đang ngồi đây có ai biết rõ người trong lòng Trác Dật là ai không.

Sau khi ăn tiệc tất nhiên là phải đến quán bar.

Mỗi lần tụ hội đều bị Trác Dật hình dung là “quần ma rời núi” , bởi vì tất cả đều là đồng bọn trong ‘băng nhóm’ cả, cho nên 1924 hiển nhiên là một lựa chọn tốt nhất.

Tại thời khắc chiếc bánh kem được cắt ra, Trác Dật tất nhiên không thể may mắn thoát khỏi, mặt bị bôi trét đầy kem.

Một người anh em được gọi là Mạch Bá trực tiếp nhảy lên sân khấu, hát một bài chúc mừng sinh nhật tặng Trác Dật.

Những người trong 1924 vỗ tay ầm ầm, không khí sôi nổi vô cùng.

Chơi xúc xắc thua không biết bao nhiêu, bị chuốc rượu đến đầu óc có phần choáng váng, nhưng Trác Dật không để ý chút nào mà còn phá lệ hưởng ứng.

Sinh nhật hai mươi lăm tuổi vui vẻ.

Trong mơ hồ, bên tai Trác Dật cứ luôn vang lên câu nói đó.

Những ánh đèn rực rỡ chói mắt cùng những tiếng hú hét của những người đã mất khống chế trên sàn nhảy, toàn bộ đều kích thích đại não của Trác Dật đến khiến gã muốn ngất đi.

Có một số thứ, dường như rất xa vời.

Đã không còn rõ là bao nhiêu năm trôi qua rồi, nam hài tử được gọi là Nam kia, giờ không biết đang ở phương xa nào. Khó khăn lắm, bánh răng vận mệnh mới bắt đầu chuyển động, thế nhưng nó lại không khớp với bất kì chiếc bánh răng nào khác.

Có một người, gần ngay cạnh bên, nhưng lại xa tới mức sờ cũng không tới.