— Người quan trọng như thế, làm sao tôi có thể cho phép bản thân chọn sai, thế mà em còn ngốc nghếch không biết ưu điểm của mình. Tôi không thể cho em sự lãng mạn, cũng không có cách nói với em những thứ như vĩnh hằng, nhưng ít ra hiện giờ, tôi chỉ muốn được nhanh chóng ôm em. —
﹋﹋﹋﹋
Cậu không nói cho Tiểu Sách rằng Tạ Tử Minh đã đến Tịch Thiêu tìm mình, bởi vì không cần thiết. Nếu đến lúc phải làm ra lựa chọn, thì sẽ không còn được chùn bước.
Nhưng khi nhìn thấy một dấu vết còn chưa phai ngay ngực Tiểu Sách, Gia Y sững sờ cả người.
Dấu vết ấy sâu như vậy, còn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu răng, giương nanh múa vuốt tuyên cáo cho việc từng hoan ái.
Đèn tường cố ý không tắt đi, chiếu vào đầu giường, Gia Y vùi mặt thật sâu vào trong chăn.
Cậu không biết rõ biểu tình trên mặt mình hiện giờ là gì, nhưng ngón tay cứ không nghe sai sử mà sờ lên dấu vết kia, rất chậm rất chậm.
Tăng Thác rụt người một lúc sau mới bỗng nhiên nhận ra, nắm chặt tay Gia Y, định mở miệng nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy Gia Y buồn bã lắc lắc đầu, trầm mặc một lúc lâu, rồi ra vẻ như khoan dung độ lượng nghẹn ra một câu: “… Nói cho tôi biết.”
“Này.”
“Kỳ thật,” Gia Y không để ý tới sự khẩn trương của nam nhân, “Hôm nay cậu ta tới cửa hàng, nói rất nhiều… Tôi đã nói với cậu ta tôi vẫn luôn tin tưởng anh, cho đến hiện tại vẫn tin tưởng anh…”
“Phó Gia Y.” Tăng Thác khó có khi phải sốt sắng, gọi cậu một tiếng, “Cậu ta nói cái gì ?”
Gia Y vẫn cứ lắc đầu, “Anh đã nói với cậu ta rằng anh thích tôi mà, nói cho tôi nghe đi, một lần thôi…” Nhìn ánh mắt còn chưa kịp phản ứng của Tăng Thác, Gia Y đáng thương lay lay hắn, “Anh nói a, nói anh thích tôi…”
Khi nghe cậu ta nói anh nói thích tôi, tôi đã vui vẻ như thế. Mặc dù không chính tai nghe được, nhưng vẫn vô cùng thỏa mãn, ít nhất tiếng lòng được giấu kín kia của anh, là thật.
Một khắc ấy, dường như đã nguyện ý sẽ khoan nhượng tất cả cho anh, dù có phải thối lui đến không còn đường.
Thế nhưng, vì sao, lại có thể mang theo tâm tư đó mà đi ôm người khác ?
Vì sao khi thích một người, sẽ bị như vậy ?
Mặt đối mặt chờ đợi lâu đến vậy nhưng vẫn không nghe được câu nói kia, Gia Y lần đầu tiên cảm thấy muốn cam chịu, “… Quên đi.”
Tăng Thác nhanh tay niết chặt lấy cằm Gia Y, cường ngạnh quay khuôn mặt đã chuyển đi của cậu trở lại, “Cậu nghĩ mình có thể tự kết thúc sao ?”
Đôi mắt trong suốt kia lấp ló thứ chất lỏng ẩm ướt mà nóng hổi, có thể chực tràn bất cứ lúc nào. Tăng Thác nặng nề kéo cái đầu kia vào trong ngực mình, “Tôi không có.”
Gia Y nhanh nhắm chặt hai mắt, nuốt ngược sự yếu đuối của bản thân vào trong.
Giờ phút này, cậu có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của Tiểu Sách, vô cùng rõ ràng.
Nam nhân vẫn luôn như thế này, nói chuyện tuy rất ít, nhưng có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm hắn.
Có những từ, khi ở bên Tăng Thác, hắn không cần phải nói thẳng ra cậu cũng có thể hiểu.
Gia Y vươn cánh tay, dùng hết khí lực ôm lấy Tăng Thác, vừa tự an ủi vừa ủy khuất lớn tiếng nói: “Không có gì mà không có, anh có biết tôi đang nói gì không ?”
Tăng Thác khe khẽ thở dài, vuốt vuốt cái đầu nhỏ trước mắt, mái tóc đen đen, mềm mại, “Đây là cậu ta cắn, cho cậu ta phát tiết. Sau lúc đó, tôi với cậu ta đã không nợ nhau nữa. Nhưng tôi không hề chạm vào cậu ta, cũng sẽ không chạm vào ai khác.”
Không phải lời thề, còn hơn cả lời thề.
Chỉ cần anh nguyện ý nói, em đều nguyện ý nghe, nguyện ý tin tưởng. Hóa ra mỗi lần muốn khóc, đều là những lúc vui vẻ đến tột cùng.
Gia Y luôn tự hỏi, tại sao sau khi gặp Tiểu Sách, bản thân mình cứ vì những việc nhỏ nhặt vặt vãnh mà tỏ ra thất thố.
Vuốt ve cái dấu trên ngực Tăng Thác, cậu lại bỗng nhiên thấy buồn phiền. Thật cẩn thận rướn người lại gần, hôn lên, “Đau không ?”
Tăng Thác cong khóe miệng, lắc đầu.
Theo thời gian qua đi, dấu vết này cũng sẽ phai mờ. Cho đến cuối cùng, trí nhớ cũng không còn định rõ vị trí của nó nữa.
“Phó Gia Y, cậu tự tin một chút được không.”
Gia Y đang tập trung mở trừng hai mắt, vẫn còn đang trong mặc cảm, chợt nghe nam nhân dùng ngữ khí lạnh băng như thường ngày nói ra một lời tâm tình ấm áp: “Tôi sao có thể nhìn nhầm.”
Với tôi mà nói, em tựa như một bảo vật, tốt đẹp hơn hết thảy điều gì khác.
Người quan trọng như vậy, tôi làm sao có thể cho phép bản thân chọn sai, thế mà em còn ngốc nghếch không biết ưu điểm của mình.
“… Lúc ở Nam Kinh, có nhớ tôi không ?” Cái đầu xù tóc trong ngực cụng cụng, nâng con ngươi đang suy nghĩ nghiêm túc nhìn hắn.
Bàn tay sau ót chuyển đến bên tai, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, nam nhân cúi đầu dùng thanh âm đầy thâm ý, “Không thì sao ?”
Tuy rằng đã quen với tác phong luôn trốn tránh vấn đề của hắn, nhưng giờ phút này lại muốn nhỏ nhen tính toán. Nghe những câu tâm tình vừa rồi thì hiển nhiên đã hiểu, tuy nhiên vẫn muốn buộc hắn chính miệng nói ra, rõ ràng.
“Anh nói a…”
Nam nhân bị ép buộc đến không còn cách nào, đành nắm bàn tay Gia Y lên, viết lên lòng bàn tay vài chữ.
“Ưm ? Cái gì cái gì ? Viết lại lần nữa.” Nhất thời đọc không hiểu, nóng lòng thúc giục Tiểu Sách.
Tiếng lòng của anh, dù chỉ một ít, em cũng không muốn bỏ qua.
Còn thật sự viết lại ba lần, rốt cục đã hiểu là nam nhân viết vào lòng bàn tay mình xiêu xiêu vẹo vẹo một câu tiếng Nhật.
Gia Y không rõ nhìn Tăng Thác.
“… Không đúng sao ? …Dùng Google phiên dịch đấy.”
Gia Y khựng lại, phụt một tiếng cười ha hả, cười đến mức sắp ra cả nước mắt.
Hắn vẫn trước sau như một, thà rằng tốn công đi nhớ một câu tiếng Nhật phức tạp cũng không muốn thành thành thật thật chính miệng nói ra một lời lãng mạn.
Tiểu Sách anh biết không, dùng Google chuyển ngữ câu “Tôi nhớ em”, hiểu theo tiếng Nhật sẽ có ý là:Không có em, tôi thật cô đơn.
Đây là sự lãng mạn trong vô tình* của anh, em sẽ nhớ kĩ. (*nguyên bản là đánh bừa mà trúng, chó ngáp phải ruồi)