“Đừng sợ ta. . . . . .”

Mỹ nhân rơi lệ, điềm đạm đáng yêu, tự nhiên kích thích lòng thương cảm của người khác. Nhưng một đại nam nhân lại ở trước mặt ta khóc đến hoa rơi nước chảy khiến ta cảm thấy một trận ác hàn, da gà nổi lên liên miên không dứt như những trận mưa rào sau mùa xuân.

Tên gia hỏa này, kiếp trước sự giả dối của hắn đã vượt mức giới hạn của người bình thường, vì để đạt được mục đích, từ trước tới giờ đều là bất chấp thủ đoạn, hơn nữa kiếp này lại không có thân phận trói buộc. Bây giờ trình độ giả bộ đáng thương của hắn cơ hồ đã đạt tới lô hỏa thuần thanh (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..), không đi Hollywood diễn trò thật đúng là làm mai một mất một nhân tài.

Tuy rằng biết mấy giọt lệ kia mười phần thì hết tám chín phần là muốn tranh thủ sự đồng tình của ta, nhưng nhìn biểu tình hắn giống như một người vợ bị khinh bỉ khiến ta có điểm mềm lòng: “Hảo, ta không sợ ngươi.”

Vừa dứt lời, người vợ bị khinh bị lập tức biến thành một nam nhân tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn. Hắn cười híp mắt, tiếp nhận cái bát không cùng khăn ăn của ta rồi để qua một bên, sau đó cả người trèo lên giường, ôm ta vào ngực.

Thân thể ta vẫn còn mềm nhũn, chỉ có thể mặc hắn sỗ sàng, có lẽ là nhìn thấy ta thật sự mệt mỏi, sau khi hôn vài cái, hắn liền lộ vẻ mặt thỏa mãn rồi chuyển thành ôn nhu nhìn chằm chằm vào ta.

“Còn đói sao?”

Ta lắc đầu. Ta sinh bệnh nên ăn không được nhiều, cũng rất dễ dàng mệt mỏi đến rã rời, cho nên hiện tại hai mí mắt đã muốn sụp xuống.

“Mệt lắm sao?”

Ta rất nhanh gật đầu, hy vọng hắn có thể thức thời mà rời khỏi phòng, cho ta vào lại ổ chăn của mình.

Nhưng hắn lại đột nhiên trở nên im lặng, khi ta bắt đầu ngủ gà ngủ gật thì hắn đã chịu nói.

“Vợ a, thực xin lỗi, ta thật sự không muốn thương tổn em, nhưng hiển nhiên. . . . . ta lại một lần nữa thương tổn em. . . . .” Thanh âm hắn có phần chua xót, ngữ khí có chút run rẩy, ta nhắm mắt, nghe hắn sám hối.

“1500 năm qua, ta mỗi giây mỗi khắc đều tự kiểm điểm bản thân, mỗi giây mỗi khắc đều vi sai lầm lúc trước mà hối hận. Ta thường ảo tưởng, nếu lúc trước ta có thể không bị ảnh hưởng của người ngoài, toàn tâm toàn ý tín nhiệm em thì có phải hay không tất cả sẽ không phát sinh chuyện gì? Ngươi vẫn là thê tử đáng yêu xinh đẹp của ta còn ta cũng là trượng phu đáng tin cậy để ngươi dựa vào, chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều đứa nhỏ, rồi cùng nhau sống đến đầu bạc . . . . .”

Hắn có chút kích động, ta có thể cảm giác được ***g ngực phía sau cứ không ngừng phập phồng lên xuống.

“Nhưng, mỗi khi ta từ trong mộng tỉnh lại, tay chạm đến chiếc giường lạnh như băng. Cái loại tư vị đau khổ khi từ thiên đường ngã xuống địa ngục này, ta thật sự không bao giờ … muốn thử qua nữa. . . . . .”

“Ta từng rất hận em, bởi vì em để cho ta tịch mịch suốt 1500 năm, làm cho ta thống khổ, điên cuồng vì mãi đau khổ. Ta từng thập phần kiên quyết nhận định mình chính là một kẻ điên, bởi vì chỉ có kẻ điên mới có thể cứ như vậy, mãi tìm kiếm một người mà có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện. Ta tìm em suốt 1500 năm, cũng hận em 1500 năm, nhưng kết quả là, ta lại phát hiện chính mình vẫn là yêu em rất nhiều, toàn thân sớm đã khắc đầy tên em, xâm nhập cốt tủy. Em tựa như hơi thở của ta, không có em, ta sẽ không thể hô hấp được.”

Hắn đột nhiên ngừng lại, hít từng ngụm từng ngụm không khí, bàn tay ghim chặt phía sau lưng ta khiến ta sinh đau. Khi hắn lại nói chuyện lại, ngữ khí cuối cùng cũng có xu hướng trở nên vững vàng.

“Ta muốn yêu em gấp đôi, song yêu em vậy vẫn không đủ, cho nên ta đã quyết định, ta sẽ yêu em gấp ba. Kiếp trước em sợ một mặt táo bạo thị huyết của ta, thích một thân tao nhã của ta, lại càng thích hơn một mặt cởi mở khác của ta, nhưng ba mặt này, mỗi một mặt đều là ta chân thật, mỗi một mặt nếu thiếu một cũng không được, cho nên kiếp này, ta đem chính mình biến thành ba người, cho em có thể lựa chọn người sẽ cùng em vượt qua cả đời này.”

Ta mở to mắt, chìa tay vuốt ve hai má của hắn, hắn nghiêng đầu, đôi mắt lam thâm trầm nhìn ta, chờ đợi sự lựa chọn của ta.

“Cho nên ba loại nhân cách này không phải bởi vì bí đỏ mà phân liệt?”

“Ân, cái loại đồ vật này nọ kia, lợi hại nhất cũng chỉ có thể khiến cho não người chịu chấn động rất nhỏ.”

“Nếu ta lựa chọn ngươi, vậy hai người khác sẽ như thế nào?”

“Vĩnh viễn lâm vào giấc ngủ sâu.”

“Cũng chính là sẽ biến mất?”

“Ừ.”

Ta cúi đầu trầm tư một lát, tên gia hỏa này quả thực giảo hoạt, hắn trong lòng rất rõ ràng, để cho ta lựa chọn, đáp án vĩnh viễn chỉ có một. Ta có điểm không cam lòng nhưng lại chẳng thể làm gì, ba người này, theo như lời hắn nói lúc nãy, thiếu một cũng không được, thiếu sẽ không tạo đầy đủ thành hắn. Cho dù ta không thương hắn, cũng sẽ không cho phép một người bởi vì chính mình mà trở nên tứ phân ngũ liệt, huống chi, ta tuy vẫn chưa thể tha thứ cho hắn, nhưng hắn đích xác đã thành công khiến ta có chút bận lòng.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vẫn đang chuyên chú nhìn ta, ta thanh giọng nói: “Ngươi không phải nói sẽ yêu ta gấp ba sao? Cho nên cả ba ta đều chấp nhận.”

Hắn nhẹ nhàng thở ra, sau khi lặng yên bế ta một hồi lâu cũng khôi phục lại giọng điệu trêu chọc bình thường, nói: “Nếu như vậy, ta không thể cam đoan sau này sẽ không gây thương tổn gì tới em, vậy em còn muốn sao?”

Ngụ ý, lần sau nếu hắn không tự khống chế được mà gây thương tốn ta thì đó là do ta tự tìm, ngàn vạn lần đừng nén giận.

Ta thở dài, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đây chẳng phải là hy vọng của ngươi sao? Ngươi thật xảo trá!”

Ta thu hồi lời đánh giá Khải Nhĩ vô dụng lúc trước, e rằng kỳ thật hắn mới là người khủng bố nhất, có tài năng khiến người khác không hề phòng bị mà bị hắn giết không còn manh giáp. Thoạt nhìn, tất cả mọi người đều bị lừa gạt hết.

Hắn cười giống như một con mèo mới trộm thịt, cao hứng hôn ta: “Quả nhiên chỉ có vợ yêu là tốt nhất, ta yêu em!”

Ta mặc kệ hắn nói lời ngon tiếng ngọt thế nào, thừa lúc hắn bởi vì cao hứng mà không chậm trễ ta giãy ra khỏi hắn, bay nhanh ra, kéo chăn lại, cả người đều lui vào ổ chăn.

Hắn ôm lấy kén con nhộng ta vừa mới tạo thành, đặt dưới hạ thân rồi dùng ngữ khí khờ dại hỏi: “Vợ, em muốn ngủ ?”

Ta gật đầu.

“Nhưng chúng ta còn một vấn đề chưa xử lý xong, em nói phải làm sao đây?”

“Để nguội!” Ta nói chắc như đinh đóng cột. Vì để biểu đạt quyết tâm kiên định muốn ngủ của ta, ta thậm chí còn gắt gao nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng tên gia hỏa này lại cố ý lấy tay chỉ chỉ mí mắt ta khiến ta phải trợn mắt phẫn hận nhìn hắn.

Hai mắt hắn hạ xuống thành một kẽ hờ mà líu ríu: “không được a, em ngủ, ta không có khả năng tự giải quyết một mình, việc này cần vợ yêu cực lực phối hợp.”

Ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn đột nhiên hỏi: “Vợ a, em thích luộc hay thích rán?”

“Kỳ thật ta càng thích hấp. . . . . .” Ta không hề phòng bị trả lời.

“Úc. . . . . . Hấp a. . . . . .” Hắn cố ý vừa lặp lại vừa kéo dài giọng điệu.

Ta còn đang nghi hoặc ngữ điệu của hắn thật kỳ quái thì thân thể lại đột nhiên mẫn cảm, rùng mình một cái, thế là, ta bất hạnh nhớ tới tối hôm qua hắn ở trong phòng tắm đả nói câu nói kia.

“. . . . . .”

Ta nhắm chặt hai mắt lại, lúc này có đánh chết ta, ta cũng không mở mắt, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.

May mắn chính là giả bộ ngủ bỗng nổi lên tác dụng, Khải Nhĩ sau khi hỏi vấn đề này xong vẫn chưa thấy có động tác nào khác. Sau khi khẽ hôn ta một cái trên trán liền đưa khay thức ăn ra khỏi phòng.

Ta gắt gao giữ chặt lấy chăn, lại cảm thấy phía sau lạnh lạnh, có dự cảm xấu, giống như là gió thổi mưa giông trước cơn bão.