Ta vừa nói xong câu kia, cả người đã hoàn toàn thanh tỉnh nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, không dám quay đầu lại.

“Sao lại không nói lời nào? Đang ngủ?”

Ta nhắm chặt mắt, có thể trốn thì cứ trốn.

“Thật sự đang ngủ?” Hắn lại dùng âm thanh mê hoặc nhẹ nhàng nói bên tai ta.

“. . . . . .”

Cái này gọi là kiên trì nhất định thắng lợi, cho nên ta kiên trì giả bộ ngủ.

“Ha hả. . . . . .” Hắn lại phát ra một tiếng cười khẽ khiến cho cả người ta không tự chủ được mà nổi da gà, “Hôm nay trước tiên cứ buông tha cho em đã. Hơn nữa lúc nãy Khải Ân cũng quá mức phát hỏa rồi, em quả thật mệt mỏi lắm rồi.”

Ta không dám thả lỏng, sợ hắn chỉ là đang dụ dỗ ta mở mắt ra mà thôi. Chờ hắn giúp ta tắm rửa xong, lau khô thân thể, bế ta trở lại trên giường mà đắp chăn, tiếp theo ôm lấy ta mà ngủ, lúc đó ta mới trộm thở ra, lặng lẽ thả lỏng  thân thể, chỉ vài giây liền tiến vào mộng đẹp.

Chuyện ngày mai thì cứ để ngày mai tính.

***************

Ta mở mắt ra, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cổ họng như muốn bốc hỏa, toàn thân đều trở nên nóng lên, không khỏi cười khổ, quả nhiên là phát sốt.

Đột nhiên một bàn tay đặt trên trán ta , ta quay đầu lại, là Địch Tu Tư.

“Cuối cùng hạ sốt .”

Hắn cả người thoạt nhìn thập phần tiều tụy, hốc mắt lõm xuống, hai mắt đầy tơ máu, quanh miệng râu mọc lún phún. Thấy ta tỉnh lại, hắn như trút được gánh nặng, hướng ta cười cười.

“Mấy giờ rồi?”

“4 giờ chiều, em đã ngủ suốt một ngày rồi. Đã đói bụng chưa? Ăn một chút gì đi.”

Ta gật gật đầu.

Hắn giúp ta rời giường, để cho ta tựa vào đầu giường, lại chỉnh lại cái đệm phía sau ta, bảo đảm cho ta cảm thấy êm ái rồi mới nâng lên bát súp ngô đang còn nóng ở đầu giường, múc một miếng đưa sát đến miệng ta.

Ta cả người vô lực, cũng lười động, nếu hắn đã muốn uy ta, ta cũng đành chiều theo ý hắn, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên, mặt không đổi sắc uống lấy một ngụm này.

“Thực xin lỗi.”

Khi trong đầu ta còn đang đấu tranh lần sau bị bệnh nên ăn cháo hay súp thì hắn đột nhiên rầu rĩ nói với ta.

Ta dừng một chút, hơi hơi nghiêng đầu: “Không có việc gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, ta đã quen rồi.”

Không nghĩ tới sau khi nghe xong lời ta nói, hắn cư nhiên toàn thân run rẩy, thế là chiếc thìa đang chuẩn bị uy ta đổ hết chất lỏng lên chiếc khăn ăn trước người.

Ta không hiểu gì cả mà nhìn hắn, thấy hắn vẫn còn đang chấn động, ta liền đơn giản không khách khí đoạt lấy chén súp trong tay hắn mà tự ăn.

“Ta cũng không muốn thương tổn em, nhưng lại không khống chế được chính mình. Rõ ràng đã thề phải vĩnh viễn đối tốt với em, nhưng, nhưng, ta, em . . . . .” Hắn hai mắt đỏ bừng nhìn ta, ta hoảng sợ, thiếu chút nữa nghĩ rằng bệnh chó dại của hắn lại phát tác.

Ta khiếp đảm nhìn vào mắt hắn, thế là lần đầu có cảm giác sao chổi chạm địa cầu, không thể tin được một màn trước mắt── hốc mắt hắn đỏ lên, cư nhiên bắt đầu tụ tập một màn hơi nước.

“Em sợ ta?”

Hắn hơi nghiêng người, che đi biểu cảm trên mặt, thân thể vẫn tiếp tục run rẩy.

Ta cố lấy dũng khí dùng ngón tay chọc chọc hắn: “Ngươi không sao đấy chứ? Uy? Thân ái? Địch Tu Tư?”

Hắn vẫn còn ăn năn, đang lúc ta chuẩn bị chọc hắn lần nữa, hắn nói chuyện .

“Ta không phải Địch Tu Tư, ta không phải là tên gia hỏa dối trá kia.”

Không phải Địch Tu Tư?

Ta nhìn cái hành động giống như là một người vợ bị bỏ rơi, trong đầu tự động đem tên Khải Ân thô bạo kia loại trừ.

“Ngươi là Khải Nhĩ?”

Hắn gật đầu.

“. . . . . .”

Ta lần đầu tiên nhìn thấy một giọt nước long lanh từ khóe mắt của hắn chảy xuống.

Ta sao lại quên mất tên quỷ lúc nào cũng chỉ biết khóc nhè, gia hỏa Khải Nhĩ này chứ?