“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đại ca vội vàng đến gần, mà nhị ca thì ngồi ở bên cạnh ôm lấy ta, nhiệt độ ấm áp từ trên cơ thể hắn truyền đến khiến ta dần trở nên bình tĩnh.

“Vô duyên vô cớ sao lại có người muốn tới giết em?” Đại ca tiếp tục truy vấn.

Ta lắc đầu: “Em không biết. Em mới đến nước Mĩ không bao lâu, cũng không đi ra ngoài mấy thì làm sao có thể đắc tội với người khác được chứ?”

“Cũng đúng. . . . . .” Đại ca vuốt cằm, có chút đăm chiêu.

Đúng lúc này, có người từ bên ngoài mở cửa bước vào, hai người bảo vệ lúc nãy đuổi theo hung thủ, thở hổn hển chạy vào.

“Thực xin lỗi, thiếu gia, không bắt được tên sát thủ kia, tên gia hỏa kia thân thủ tốt lắm, là một tay chuyên nghiệp, chúng ta. . . . . .”

Đại ca gật đầu, hướng bọn họ phất phất tay, hai người bảo vệ nghe lời rời khỏi.

“Hai tên sát thủ, em trai, xem ra em gây oán không ít a.” Nhị ca thấy ta đã không có việc gì, lại bắt đầu khôi phục thái độ bình thường, trêu chọc nói.

Ta hung tợn trừng mắt nhìn tên gia hỏa lúc nào cũng chỉ biết châm chọc kia.

Đại ca bất đắc dĩ nhìn nhị ca, rồi lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đột nhiên hai mắt nhíu lại: “Chẳng lẽ là Địch Tu Tư?”

Lòng ta căng thẳng, chuẩn bị mở miệng thì Uy Liêm từ nãy giờ vẫn yên lặng đột nhiên nói: “Không có khả năng. Hắn ngay cả một sợi tóc của Đỗ Mặc cũng luyến tiếc thì sao có thể ám sát cậu ấy được chứ? Tôi hiểu rất rõ hắn, nếu hắn thật sự muốn giết chết Đỗ Mặc thì hiện tại Đỗ Mặc đã sớm chẳng còn trên đời nữa rồi.”

Đại ca nghe xong cũng không lập tức tỏ thái độ mà là quay đầu nhìn về phía ta: “Em nghĩ sao?”

Ta nắm chặt ly nước trong tay, không dám đối diện ánh mắt của đại ca, nhị ca, nói: “Em tin Địch Tu Tư, hắn. . . . . . sẽ không làm loại chuyện này đâu. . . . . .”

Bên người truyền đến tiếng thở dài của nhị ca, rồi hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu ta.

Tuy rằng ta cúi đầu nhưng ta vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của đại ca, nó như một lưỡi dao đâm vào lưng. Phải tới một lúc lâu sau, đại ca mới sâu kín thở dài, tiếp tục nói: “Quên đi, chúng ta nếu cứ ngồi đây đoán mò cũng không làm được cái gì, anh sẽ sai người đi điều tra chuyện này, cũng sẽ gọi thêm nhiều bảo vệ tới, còn em, nghe đây!” thanh âm đại ca xoay chuyển, ta không khỏi ngồi thẳng lưng trở lại. “Nếu chúng ta còn chưa ra được người đứng đằng sau là ai, không có cách nào khác là để đảm bảo sự an toàn của em, em bắt buộc phải ở trong nhà, đi đâu cũng không được, việc thực tập ở công ty cũng tạm dừng.”

“Dựa vào đâu?” Vừa nghe muốn hạn chế tự do, ta lập tức nhảy dựng lên.

“Chỉ bằng việc anh là anh trai của em, mà hiện tại sinh mệnh của em đang bị uy hiếp!” Đại ca hung tợn nói.

Rất ít khi nhìn thấy đại ca ôn hòa của ta nổi giận, ta không khỏi rụt người lại, nhưng vì tự do của mình, ta lại thêm can đảm kháng nghị: “Em kháng nghị! Em tuyệt đối có năng lực bảo hộ chính mình.” Lúc trước do bị dọa sợ quá cho nên nhất thời đã quên chính mình cũng có năng lực đặc thù, nhưng người ta vẫn thường nói “trước lạ sau quen”, nếu lại bị ám sát một lần nữa, ta tuyệt đối tin rằng mình sẽ có thể phản ứng lại kịp mà bảo vệ chính mình.

Đại ca nheo mắt lại, lát sau lại mở to hai mắt nhìn ta: “Kháng nghị không có hiệu quả, việc này anh đã quyết định rồi!”

Mà ta cũng không sợ chết, trừng mắt nhìn trở lại.

Trong lúc nhất thời, điện quang phát ra, trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi thuốc súng, hết sức căng thẳng.

Nhị ca ở bên người ta, xoa xoa thái dương, rồi mới hướng chúng ta hét lớn: “Đủ rồi, hai người các ngươi!”

Uy lực sư tử Hà Đông rống thật bất đồng nhưng ta cùng đại ca cũng vẫn không chịu rụt cổ lại cổ, vẫn còn nhìn trừng trừng nhau.

Xung quanh nhị ca bắt đầu tụ tập một cỗ lốc xoáy màu đen, ta cả kinh, vội thu hồi ánh mắt, nhào vào ngực nhị ca, ôm lấy thắt lưng hắn mà làm nũng. Lịch sử tâm huyết trước đây đã nói cho ta biết, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đại ca hiển nhiên cũng cùng ý tưởng với ta, cũng quay lại lộ ra khuôn mặt mỉm cười.

Nhị ca hừ lạnh một tiếng: “Coi như hai người thức thời. Anh,” Nhị ca chỉ đại ca, “Không cần lúc nào cũng yêu nó quá, nhốt nó lại hóa ra chẳng phải nói nó chỉ là một kẻ vô dụng, nếu nó nói có năng lực bảo hộ chính mình, anh phải tin tưởng nó. Còn em ” Nhị ca lại chỉ ta, “Có thể đi ra ngoài, có thể tiếp tục đến công ty thực tập, nhưng ra khỏi cửa phải đem theo ít nhất 4 bảo vệ, nếu không không còn gì để bàn nữa!”

Nhị ca nói một mạch từ đầu đến cuối mà đối với ta âm thanh đó lại như tiếng trời, ta cao hứng gật đầu đáp ứng, chỉ cần có thể ra ngoài, tất cả đều chấp nhận được.

Đại ca lại đau khổ ngồi trên ghế, tức giận nhưng không dám nói gì, lại thấy nhị ca đen mặt nhìn hắn, hắn vội vàng gật đầu như con gà mổ thóc.

Ta nhìn hai người bọn họ, quay đầu trộm cười, khóe mắt lại nhìn thấy hình ảnh đang trợn mắt há hốc mồm của Uy Liêm khi nhìn thấy đại ca bị uy hiếp, bộ dạng trăm năm khó gặp này khiến ta từ đang cười thầm chuyển sang cười thành tiếng và cười một cách dữ dội.

Ngoài cửa sổ ánh nắng vàng rực, tâm tình ta cũng trở nên vui vẻ hơn.

Hạnh phúc, không phải chỉ cần là như thế thôi sao?

Bởi vì một câu của nhị ca, phía sau ta lại nhiều thêm vài cái đuôi, nếu so với vị chủ tịch đại ca kia có phần uy phong hơn, cuối cùng điều này lại trở thành một cảnh đẹp của công ty, mỗi ngày đều có rất nhiều người hoặc lén lút, hoặc quang minh chính đại chạy tới nói ta đi làm còn mang theo bảo vệ, thật là một tiểu đệ tạp dịch kiêu ngạo.

Ta cũng cố gắng xâm nhập phòng tổng giám đọc của nhị ca kháng nghị, nhưng cuối cùng lại phải hứng chịu cái nhíu mày của hắn, thậm chí không cần đợi hắn nói, ta liền yếu đuối cụp đuôi chạy ra ngoài.

Cứ như thế vài ngày bình an trôi qua, tuy rằng các ca ca còn chưa tra ra người đằng sau là ai, nhưng cũng khiến cho ta đầu óc lúc nào cũng căng thẳng cũng trở nên bình tĩnh lại.

Đúng lúc ta buông lòng liền có đại sự xảy ra.