Đáng ăn mừng chính là các anh của ta vẫn chưa bởi vì chuyện của Địch Tu Tư mà cấm ta ra ngoài nhưng điều kiện tiên quyết là phải có bảo vệ đi theo. Cho nên ngày hôm sau, ta dưới tình trạng kháng nghị không có hiệu quả, ta đem theo vẻ mặt đen như mực tiến ra cửa.

Mới đi ra khỏi cửa, một chiếc xe hơi thể thao Ferrari màu đỏ dừng ngay trước mặt ta, người lái xe đeo kính râm, hướng ta chào hỏi, cư nhiên lại là tên Uy Liêm hỗn đản.

“Có việc gì sao?” Ta sắc mặt không tốt hỏi.

Uy Liêm nhìn ta, lại nhìn hai tên thần giữ cửa phía sau ta, nói: “Sao lại có hai cái đuôi? Chẳng lẽ tên gia hỏa kia đã biết chuyện cậu có hai người chủ mới nên sợ hãi cậu bắt đầu chạy trốn chứ gì?”

Ta nheo mắt nhìn hắn: “Ý anh là gì?”

Gia hỏa? Chủ? Ba chữ này nghe có vẻ không được tự nhiên.

“Chính là nghĩa đen chứ sao. Tên bí đỏ kia không thể thỏa mãn cậu sao? Vừa ly khai hắn, cậu liền khẩn cấp tìm chủ khác? Hơn nữa lại là hai người, cậu ăn uống cũng tốt thật, không sợ cố quá mà chết sao?”

“. . . . . .”

Ta giận dữ, hai tay ôm chặt lấy cánh trừng mắt nhìn xuống hắn. Nhưng hai tên bảo vệ bên cạnh ta lại dường như chịu không được, muốn thay ta bất bình, nhưng ta lại bảo họ nhịn.

“Cậu cũng thật lợi hại, ngay cả gia tộc Lafite cũng có thể dụ dỗ.”

“Cám ơn đã khích lệ.” Ta ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Cậu! cậu. . . . . .” Uy Liêm cuối cùng cũng thu hồi cái vẻ cà lơ phất phơ mà nổi giận đùng đùng chất vấn ta: “Bí đỏ đối với cậu không tốt sao? Cậu thật sự không có một chút cảm giác nào đối với hắn sao? Cậu làm như vậy không phải sẽ khiến hắn thất vọng sao? Hắn. . . . . . Tôi cùng hắn là bạn bè nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hắn để ai trong lòng. Vậy mà cậu vừa xuất hiện lại khiến cho hắn thật lòng mà đem tất cả cho cậu, chỉ thiếu mỗi việc đào ra trái tim đưa cậu nữa thôi. Nhưng cậu . . . . . cậu. . . . .”

Nhìn biểu tình Uy Liêm chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, ta có điểm muốn bật cười, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Tuy rằng ta đối với lời hắn nói thập phần phản cảm, nhưng không cách nào chân chính chán ghét hắn, bởi vì hắn là thật sự suy nghĩ cho tên gia hỏa bí đỏ kia, đích thật là một người bạn tốt. Hơn nữa, ta có chút ghen tị  ── vô luận thời đại nào, bên người hắn luôn có một đám người quyết tâm một lòng, thề sống chết nguyện trung thành với hắn.

“Tôi vốn tưởng rằng, cậu là thương hắn thật, cũng từng thiệt tình chúc phúc cho các người, nhưng cậu . . . . .” Uy Liêm phức tạp nhìn ta, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Quan hệ của tôi với hắn phức tạp hơn nhiều so với những gì các ngươi tưởng tượng, không phải một câu là có thể khái quát được, không phải chỉ một chữ yêu là có thể giải quyết hết thảy.” Ta hàm hồ trả lời.

Vượt qua 1500 năm yêu cùng hận, không phải đơn giản mà trong một lúc có thể nói rõ ràng được. Ngay cả chính ta còn không rõ, rốt cuộc là ta đối với Địch Tu Tư yêu nhiều hơn hay vẫn là đối với hắn hận nhiều hơn. Yêu hận đan xen, ta đau khổ giãy dụa trong vũng bùn sâu này nhưng lại chẳng có ai có thể cứu ta ra?

“Huống hồ cá nhân tôi có quyền quyết định yêu hay hận ai. Chẳng lẽ chỉ bởi vì các người cao cao tại thượng mà những người bình thường như chúng tôi phải phủ phục trên mặt đất, phải cảm động đến rơi nước mắt vì nhận được tình yêu bố thì của các người sao?”

“Cậu. . . . ” Uy liêm hiển nhiên bị ta nhạo báng đến nỗi mắt đỏ lên, hai cánh mũi phập phồng.

“Anh thật sự cho là tôi tự nguyện cùng hắn ở một chỗ sao? Nếu tôi nói tôi là bị bí đỏ bắt cóc trở về, anh có tin hay không?”

Uy Liêm cười nhạo một tiếng, hiển nhiên là hắn không tin.

Mà ta cũng lười dây dưa với hắn: “Hơn nữa hai người mà miệng anh nói là chủ của tôi ── Grey cùng Hạ Thư Duyến chính là anh trai của tôi, đương nhiên, tin hay không là tùy anh.” Nói xong, ta xoay người bước đi.

Mới đi được vài bước, phía sau liền truyền đến âm thanh hét lớn của bảo vệ, tiếp theo đó ta rất nhanh chóng nằm xuống mặt đất, khuôn mặt liền tiếp xúc thân mật với mặt đất, nhất thời đau đến hoa mắt chóng mặt. Ta phẫn nộ xoay người muốn hỏi bọn họ rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, lại ngoài ý muốn thấy được trên mặt đất, cách đó không xa có một cái lỗ nhỏ cháy đen, mồ hôi lạnh nhất thời chảy xuống, trái tim đập liên hồi đến muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Viên đan trên mặt đất dưới ánh mặt trời phản xạ hàn quang ── chỉ mới vài giây thôi mà ta thiếu chút nữa đầu nở hoa, lại phải đi gặp diêm vương.

Ta đứng lên, tay chân như nhũn ra, hai người bảo vệ đã đuổi tên hung thủ kia, chỉ có Uy Liêm là còn ngồi trên cái xe hơi thể thao kia, nghi hoặc nhìn ta.

Ta còn chưa bình tĩnh trở lại, hai hàm răng cón run cầm cập đã thấy Uy Liêm mạnh mẽ từ trên xe nhảy xuống, hướng ta chồm tới. Một khắc kia, ta rõ ràng nhìn thấy hắn chắn trước người ta, một cái điểm đỏ nhỏ đang hướng chúng ta chạy tới.

Ta trong nháy mắt lại nằm gục trên mặt đất, còn chưa cảm nhận được đau đớn từ thân thể khi va chạm với mặt đấtm suy nghĩ còn chửa kịp trở lại thì lại tiếp tục bị bắn, một viên đạn ngân quang nằm trong hố nhỏ phía trước khiến người khác phải lạnh run.

Ta cùng Uy Liêm mặt đối mặt, quỳ rạp trên mặt đất, sợ hãi trong mắt đối phương vừa nhìn là có thể nhận ra ngay.

Đám người cách đó không xa bắt đầu thét lên từng tiếng chói tai, các anh trai của ta mang theo một đội bảo vệ lo lắng từ trong nhà chạy ra, kéo cả người đang run rẩy của ta ôm vào trong ngực an ủi.

Cũng may không có viên đạn thứ ba nào bắn lại đây, cảnh sát đã đến phía trước, hai anh trai ta đồng thời đem ta cùng Uy Liêm vào trong nhà.

Ta ngồi trên ghế sô pha, hai tay cầm ly nước, hai anh trai ta không ngừng ở hai bên an ủi, cuối cùng cũng trấn định được ta.

Chưa từng nghĩ đến ta sẽ có một ngày trở thành mục tiêu bị ám sát. Đến khi phát hiện ra chuyện đó thật sự phát sinh trên người mình, ta mới phát hiện nó thật đáng sợ.