Thành Hạo nhìn cô, không nhanh không chậm trả lời:

"Tin tức đã bị xóa sạch và ngăn chặn người khác tìm kiếm.

Ngọc gia đã làm điều đó.

Tôi đoán là vậy."

Viên Viên cũng không lấy làm lạ.

Nếu đám cưới được mua bán như vậy nếu là cô cũng không muốn để thiên hạ biết việc nhà của mình.

Mải lo chuyện của Tiểu Điềm mà cô quên mất chiếc vòng tay:

"Thành Hạo, còn chiếc vòng tay của em thì sao? Đã tra ra được thông tin gì chưa?"

Thành Hạo cũng không giấu diếm:

"Hiện tại chưa tra ra được.

Mọi thông tin đều bị chặn hoàn toàn.

Tôi đang tìm cách tra sớm nhất có thể.

Thân thế thì không nhưng chiếc vòng thì có.

Vòng được đặt riêng từ tiệm trang sức hớn nhất nước Ngọc Mĩ.

Làm bằng chất liệu phỉ thúy thượng hạng.

Trên thế giới chỉ có duy nhất một đôi này.

Vì thông tin khách hàng là thông tin mất nên tôi vẫn chưa tra ra nhưng em đừng lo, cho tôi một tuần liền đưa kết quả đến trước mặt em."

Viên Viên nhìn Thành Hạo cô hỏi anh:

"Thành Hạo, anh là đối với tôi nghiêm túc?"

Thành Hạo cũng nhìn cô âu yếm, không từ chối ánh mắt mà đáp:

"Hoàn toàn nghiêm túc."

Đối diện với khuôn mặt này, với khí thế này Viên Viên cũng không nao núng chỉ mỉm cười đáp lại:

"Vậy tôi cũng nghiêm túc nói với anh.

Khi nào xong chuyện này, chúng ta kết hôn đi.

Nếu sau này anh chán tôi, liền nói tôi sẽ li hôn."

Thành Hạo có chút bất ngờ với câu nói của cô nhưng không nhanh không chậm lấy lại sự bình tĩnh vốn có:

"Sẽ không."

Viên Viên lại một lần nữa mỉm cười, nụ cười đẹp nhất mà cô có dành cho cậu.

Đã bao lâu rồi cô mới mỉm cười thật lòng như vậy? Không biết nữa.

Có lẽ cô cũng chẳng nhớ được.

"Tuần này em nghỉ làm đi.

Tôi cho phép em nghỉ dưỡng, ngày mai sẽ thông qua nhân sự.

Hôm nay em mệt rồi.

Nghỉ ngơi sớm đi.

Khi nào có bữa trưa, tôi tới gọi em."

Viên Viên đứng dậy, nhìn Tiểu Điềm còn đang mê man trên giường, lòng có chút buồn, đưa tay vén tóc mái của cô ấy.

Tiếc thay vẻ đẹp này lại chịu cuộc sống khổ sở như vậy.

Hiện tại có cô ở đây sẽ bảo vệ hai người họ hết mực.(Trong bụng Tiểu Điềm)

Cốc cốc cốc.

Không biết cô đã ngủ thiếp đi bao lâu sau khi tắn rửa xong.

Có lẽ là vì mệt.

Tiếng gõ cửa làm Viên Viên chợt tỉnh:

"Viên Viên, em dậy chưa?"

Thành Hạo ở bên ngoài, trên tay cầm khay thức ăn hướng cửa phòng Viên Viên gọi nhẹ.

Trong phòng, Viên Viên vừa thức cũng cất tiếng đáp:

"Anh vào đi."

Thành Hạo mờ cửa, bê khay thức ăn tới trước giường cô đặt xuống.

"Trưa nay tôi thấy em ngủ ngon liền không muốn gọi dậy.

Cả ngày hôm nay em chưa ăn được gì nhiều.

Tôi đã bảo dì Mai nấu những móm em thích xem có vừa miệng không."

Viên Viên không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn.

Từ bao giờ cô đã quên mất cảm giác được người khác chăm sóc nhỉ? Cô cũng chẳng nhớ nữa.

Lựa chọn kết hôn cô cũng đắn đo suy nghĩ rất nhiều.

Đột nhiên mệt mỏi, đột nhiên cũng không muốn vùng vẫy nữa.

Cô muốn tìm nơi bình yên thuộc về mình, sống cuộc sống bình yên của mình, không muốn bôn ba nữa.

Cùng lắm nếu Thành Hạo chán ghét cô rồi, cô liền ra đi thôi.

Điều đó không quá khó khăn.

Chỉ là hiện tại cô mệt rồi.

"Khương Bảo Ngọc nhớ em, muốn hỏi tôi bao giờ em qua chơi với nó được."

Viên Viên dừng suy nghĩ lại, nuốt chỗ thức ăn trong miệng rồi nhẹ giọng trả lời:

"Thấy báo cáo sức khỏe của em ấy khá tốt cũng nhân tiện được anh sếp là anh đây cho phép nghỉ dài hạn, em tính đưa con bé đi chơi cho khuây khỏa, ở viện cũng lâu rồi sợ con bé sẽ buồn chán."

Thành Hạo nhìn cô rồi nói tiếp:

"Sẽ không buồn chán."

Viên Viên không hiểu ý tứ trong câu nói của Thành Hạo liền hỏi lại:

"Tại sao không chán?"

Thành Hạo cũng nở nụ cười nhẹ, xoa đầu cô:

"Ngày mai em sẽ rõ.

Còn giờ thì mau ăn rồi ngủ đi."

Viên Viên nhìn cậu muốn hỏi nhưng lại thôi.

Thành Hạo nhìn cô, cũng hiểu ý mà lên tiếng:

"Em muốn nói gì?"

Viên Viên ngập ngừng, nắm mép tay áo Thành Hạo.

Anh ở đây với tôi được không? Tôi sợ sẽ mơ thấy ác mộng.

Không phải nói khoác nhưng tối nào cô cũng có một khoảng mơ thấy ác mộng.

Cô rất sợ.

Sợ cảm giác bấy dậy trong đêm chỉ có một mình trong bóng tối rồi lại tự sợ hãi mà ngủ thiếp đi.

Cô vốn không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài gai góc.

Có Thành Hạo ở bên cô muốn bàn thân được phép ỷ lại vào anh.

Thành Hạo cũng nhìn cô, vừa thương vừa sót xoa đầu:

"Mọi thứ đều nghe em cả."

- ---

p/s: Có ai đang đọc truyện tui khum vậy huhu.