Ở một nơi nào đó.

"Cô ấy trốn rồi thiếu gia."

Một người thanh niên nhìn người quản gia của mình không khỏi tức giận.

Trên tay cầm ly rượi cũng đập mạnh xuống đấy.

Tiếng động lớn đến nỗi làm cho mấy cô hầu bên ngoài sợ hãi.

"Mẹ kiếp, tìm, tìm bằng được cô ấy cho tôi.

Cô ấy đang mang giọt máu nhà nay.

Không được để cô ấy rời xa tôi.

Cút đi tìm cho tôi."

Quản gia đứng bên cạnh, tuổi tác đã già nhìn vị thiếu gia của mình rồi cất tiếng:

"Thiếu gia, tha cho cô ấy đi.

Cô ấy ở đây vốn không thích hợp."

Vị thiếu gia nọ dương đôi mắt tức giận đến gân đỏ nhìn người quản gia nọ quát tháo:

"Ông thì biết cái gì? Cô ấy là vợ của tôi, chết cũng là ma nhà tôi.

Cô ấy không được rời khỏi tôi."

Vị quản gia nhìn thiếu gia nhà mình vừa đau lòng vừa chua sót:

"Ngọc Hành thiếu gia."

Nghe thấy cái tên đó, người đàn ông càng tức giận, từ bàn làm việc tiến tới túm lấy cổ áo của ông trừng mắt:

"Ông gọi tôi là gì? Tôi là Ngọc Ngôn không phải Ngọc Hành, Ngọc Hành em trai tôi đã chết từ năm đó rồi.

Tôi cấm ông nhắc lại tên của nó.

Cút đi tìm cô ta cho tôi.

Ông cút cho tôi."

Vừa nói xong liền đẩy quản gia ra phía cửa, đóng sầm lại.

Quàn gia bị đẩy đứng không vững nghe tiếng cửa đóng sầm lại.

Hành lang không một bóng đèn.

Ông nhìn cánh cửa trước mặt, nơi giam cầm tâm trí của thiếu gia nhà họ.

Cuộc sống này khắc nghiệt với cậu quá rồi.

Cậu tự buông tha cho bàn thân không được sao?

*Nhà Thành Hạo

" Cô gái này không có vấn đề gì về tính mạng, chỉ là hoảng sợ và thiếu chất.

Cân bằng được tâm lý và dinh dưỡng là có thể ôn định lại.

Trong ngày hôm nay hoặc ngày mai sẽ tỉnh lại.

Hiện tôi sẽ truyền nước và truyền thêm dưỡng chất vào cơ thể cho cô ấy.

Còn một điều nữa, cô ấy có thai rồi.

Cái thai được ba tháng.

Thiếu dinh dưỡng làm thai nhi chậm phát triển nên khó có thể nhìn ra được."

Viên Viên ngồi bên cạnh không khỏi đau lòng.

Tại sao lại như vậy? Chị ấy còn được nhận nuôi trước cô kia mà.

*Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa làm dừng lại đi suy nghĩ trong đầu cô.

Thành Hạo tay cầm một tập tài liệu bước vào nhẹ nhàng mở ra đưa cho cô.

Không quên giải thích:

"Hồ sơ tôi đã tra lai lịch của cô ấy cho em bao gồm cả những việc sảy ra với cô ấy mà tôi có thể tra được."

Viên Viên nhận lấy tài liệu mở đọc từng tờ một kĩ lưỡng cũng không quên nói hai tiếng cảm ơn:

"Cảm ơn anh.

"

Thứ cô đọc được với kí ức của cô hoàn toàn khác xa.

Chị ấy không được nhận nuôi mà được bán đi với hình thức kết hôn.

Năm đó thực chất nhận nuôi là nhốt cô ấy tách biệt với bên ngoài để chuẩn bị cho hôn lễ với Ngọc Hành, con trai thứ của Ngọc gia.

Từ nhỏ đã bệnh nặng liệt giường, được bố mẹ chăm sóc hết mực nhưng cũng qua đời rất sớm ngay sau hôn lễ.

Từ đó không ai biết tăm tích của cô nơi đâu.

Chỉ biết cô cũng biến mất ngay sau cái chết của chồng mình.

Chỉ biết được chút thông tin đến đó.

Viên Viên không khỏi chua sót.

Nếu năm đó cô không chấp nhận được nhận nuôi thì còn có thể cứu cô ấy.

Viên Viên chợt nhận ra một điều quan trọng cô đã bỏ qua:

"Nhưng theo tư liệu này thì không lý nào chị ấy lại có thai được chồng trên danh nghĩa của chị ấy đã qua đời mà.

Trong chuyện này có uẩn khúc.

Thành Hạo, anh cũng không tra ra được sao?"

Thành Hạo nhìn cô, không nhanh không chậm trả lời:

"Tin tức đã bị xóa sạch và ngăn chặn người khác tìm kiếm.

Ngọc gia đã làm điều đó.

Tôi đoán là vậy."

Viên Viên cũng không lấy làm lạ.

Nếu đám cưới được mua bán như vậy nếu là cô cũng không muốn để thiên hạ biết việc nhà của mình.