"Xe của ai thế?" Ngụy Thục Phân nhìn xe thể thao dừng bên ngoài, cười hỏi, nàng tuy không hiểu đâu là xe tốt, nhưng nhìn dáng dấp thì cũng có thể phân biệt được một chút. Cô dâu nhỏ hàng xóm cũng qua đây hỏi thăm Hác mãnh một chút, sau đó lấy điện thoại di động ngồi vào trong xe chụp ảnh.
Hác mãnh không dám nói là mình mua, mà cũng đã nói là xe này đưa cho Cố Diễm lái rồi, hắn cũng dự định mua một chiếc, phải tỏ ra trang X một chút chứ, trợ lý còn lái xe thể thao mấy triệu, vậy ông chủ như hắn đẳng cấp chả lẽ lại kém sao? Coi như hắn bình thường hay đi xe đạp điện thì trong mắt người ngoài họ cũng cho là khiêm tốn.
"Của bằng hữu, ta có việc nên lái đi!" Hác mãnh cười nói.
"Rất đắt tiền chứ?" Ngụy Thục Phân thấp giọng hỏi.
Hác mãnh gật đầu, cười cũng không nói là bao nhiêu tiền, nàng là nữ nhân sinh sống ở dưới quê, đừng nói xe thể thao mấy triệu, ngay cả xe bình thường mấy chục ngàn, nàng cũng cảm thấy đắt.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, lên lầu ngủ trưa 1 canh giờ, hiện tại Hác mãnh cũng biết tới hưởng thụ sinh hoạt, xem các ông chủ lớn không phải mỗi ngày đều mệt như chết sao, buổi trưa làm gì có thời gian nghỉ ngơi.
"Thiết Ngưu, đừng đứng nữa, đi theo ta ra ngoài làm ít chuyện!" Hác mãnh nói chuyện với Thiết Ngưu đang đứng ngây ngốc ở góc tường. Tiểu tử này thật tà môn, chỉ cần không có việc gì làm, lại chạy ra góc tường ngồi xổm.
"Được rồi!" Thiết Ngưu sau khi thu công, lau mồ hôi trên mặt, cười khà khà bước nhanh tới.
Trước khi đi Hác Mãnh gọi điện thoại cho Chu Đào., Chu đại thiếu gia cũng không biết đang làm gì, hổn hà hổn hển bảo hắn trực tiếp qua xưởng may tìm chủ quản họ Lý là được.
Sau khi lái xe tới đó, thấy phần lớn các thiết bị trong xưởng may đều đã được tháo xuống, chồng chất tại một chỗ. Đáng tiền nhất cũng chính là đám thiết bị còn mới 6/10. Chất đầy hai nhà kho lớn, tìm người chở đi thật phiền toái, giá trị cũng không phải là rất đắt, tất cả đều là đồ thanh lý bỏ đi, hơn nữa dựa vào quan hệ của Chu Đào, mấy trăm ngàn mà thôi, nếu đổi thành người khác, liên lạc với người có nhu cầu, bán qua tay ít nhất cũng có thể kiếm lời hơn trăm ngàn.
"Như vậy, Lý tổng trước hết giải tán bảo an đi, buổi tối ta sẽ đưa người chở thiết bị đi" Hác mãnh nhìn vị chủ quản cao gầy kia, đưa tới điếu thuốc, cười nói.
"Giải tán đi? Để bọn họ lưu lại tăng ca, phụ Hác thiếu một tay chứ, dù sao cũng đều là công nhân trong công ty, không cần khách khí" Chủ quản Lý cười nói. Thời đại này, nhìn ai ai cũng là người làm ăn cả, Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu nếu như đi xe đạp điện tới đây, nếu không phải là bạn của Chu Đào, e rằng cũng sẽ không nhiệt tình như thế.
Hác mãnh cười lắc đầu nói: "Không cần phải vậy, bọn họ lưu lại càng vướng bận, trước ngày mai, ta khẳng định đem đám máy móc này chở đi!"
Nếu Hác mãnh yêu cầu như thế, chủ quản Lý cũng không nói thêm gì, cười cùng hác Mãnh khách sáo vài câu, mang người đi luôn. Dù sao đồ cũng đã bán cho Hác mãnh rồi, hắn thích làm gì thì kệ hắn thôi.
Thiết ngưu gãi đầu, hỏi: "Ông chủ, ngươi mua những đồ cũ nát này làm gì, kiếm đâu ra nhà kho để chứa đây, cũng lời không được mấy đồng, không phải ngươi muốn mở xưởng may đó chứ?"
Hác mãnh lườm một cái, nói: "Ngươi hiểu cái gì, mở xưởng may thì làm sao, ngươi không thấy hiện nay quần áo rất đắt à, đặc biệt là những trang phục hàng hiệu, động tới là mấy trăm ngàn, ta cảm thấy mở một xưởng may cũng có thể kiếm tiền." Từ lời nói của Thiết Ngưu có thể thấy, đừng xem tiểu tử này bề ngoài khiến cho người ta cảm thấy hiền lành, nhưng khá khôn khéo, chuyện gì cũng biết, không hề ngốc chút nào.
Thiết Ngưu cười khà khà nói: "Ông chủ, những trang phục hàng hiệu kia, 80% trở lên đều không phải tự mình sản xuất, phần lớn đều là thuê người gia công thay, hơn nữa nhãn mác càng lớn thì giá cả càng cao, làm quần áo cho người khác chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền."
"Ai nói muốn làm cho người khác..." Hác mãnh chưa kịp nói hết lời, điện thoại di động vang lên, là Tiếu Ngọc Vân gọi tới, hắn lầm bầm cùng Thiết Ngưu: "Ta nghe điện thoại trước" Quay đầu đi tới bên cạnh không có người.
"ngọc vân tỷ, có chuyện gì sao?" Hác Mãnh cười hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, Tiếu Ngọc Vân trầm mặc một chút, mới nói: "Buổi tối ngươi có việc gì không?"
Buổi tối?
Nghe được hai chữ này, Hác Mãnh trong lòng nóng lên, cười khà khà nói: "Không có chuyện gì!"
"Không có chuyện gì là tốt rồi, buổi tối cùng ta ăn cơm, một quản lý của công ty chúng ta nhất định phải mời ta ăn cơm, hẹn nhiều lần từ chối mà không được" Tiếu Ngọc Vân biết hắn đang nghĩ xấu, trên mặt đỏ dần, cũng không vạch trần, trực tiếp nói chuyện của mình ra. Cái quản lý chi nhanh kia thật khó đối phó, nghe nói trong công ty có không ít người ăn thiệt thòi của hắn, cho nên nàng liền nghĩ tới tiện nghi đệ đệ này.
"Vậy là muốn ta làm hộ hoa sứ giả đúng không?" Hác mãnh cười nói. Bình thường lúc không có chuyện gì làm, Tiếu Ngọc Vân 10 ngày nửa tháng đều không có gọi điện cho hắn.
Tiếu Ngọc Vân lườm một cái, hừ lạnh: "Làm sao, ngươi không muốn đi à?"
"Khà khà, tình nguyện, tình nguyện, làm sao có thể không muốn đây. Đừng nói không có chuyện gì, dù có chuyện, chuyện lớn đi chăng nữa, đại tỷ gọi tới tiểu đệ cũng không dám không nghe mà" Hác mãnh cười nói.
"Coi như ngươi thức thời, nhớ chờ điện thoại của ta!" Tiếu Ngọc Vân nói xong, liền cúp điện thoại. Đối với tính tình lạnh lẽo này, Hác mãnh đã tập mãi thành quen. Trong lòng chợt động một cái, Tiếu Ngọc Vân đi làm công ty, không phải là xí nghiệp may sao? Lúc trước đúng là Tiếu Ngọc Vân học về quản lý xí nghiệp thì phải.
Hác Mãnh đi tới, nhìn Thiết Ngưu hỏi: "Ngươi nói, chúng ta muốn mở một xưởng may, đăng ký một nhãn hiệu trang phục, có thể làm được không?"
Thiết Ngưu sửng sốt, quay đầu nhìn về đám máy móc cũ nát, trừng hai mắt hỏi: "Chỉ bằng những thứ này?"
Hác Mãnh cười nói: "Những thứ này đều rách nát rồi, qua tay bán đi thôi, nếu như muốn làm xưởng may, đương nhiên là mua máy mới."
Thiết Ngưu suy nghĩ một chút nói: "Cũng không phải không thể làm, nếu như làm xí nghiệp, nắm thương hiệu trong tay, công ty trang phục hẳn là có thể kiếm được tiền. Bất quá, ông chủ muốn mở xưởng may, tự sản xuất hàng nhãn hiệu chính mình, ít nhất cần mấy nhà thiết kế tam lưu, còn mời minh tình làm phát ngôn, sau đó chi mấy chục, mấy trăm triệu tài chính làm quảng cáo"
"Đúng!" Hác Mãnh cười gật đầu nói: "Kỳ thực chúng ta tự sản xuất quần áo, tìm minh tinh phát ngôn, trước tiên không cần trụ sở cửa hàng thực, có thể bán trên mạng, chờ kiếm được tiền thì quảng cáo lớn hơn, thuê trụ sở cửa hàng thực, dần dần làm lớn hơn." Nói đến minh tinh, Hác Mãnh liền nghĩ tới Từ Manh, với tiếng tăm hiện tại của Từ manh trên mạng, đủ để ủng hộ một nhà sản xuất trang phục chứ?
Sau này lại quay một bộ phim quảng cáo nhỏ, không khéo còn nổi tiếng ấy chứ?
Trong yếu nhất là mời Từ manh làm phát ngôn viên, có cần dùng tiền không?
Thiết Ngưu đứng ở đó không nói gì, nhưng dựa vào nét mặt của hắn cũng có thể nhận ra, hàng này không xem trọng Hác mãnh mở công ty trang phục của chính mình.