Thư Ninh mở mắt ra, nhìn thấy Hác mãnh cùng Cố Diễm thì sửng sốt, nàng vẫn cho là mình sẽ nằm dưới đáy hồ lạnh lẽo không bao giờ tỉnh lại nữa.
"Các ngươi tại sao lại cứu ta!" Thư Ninh nhìn hai người, ánh mắt lạnh nhạt, cũng không lộ vẻ cảm kích. Nàng đã chuẩn bị tốt để rời đi thế giới này, vì thế cũng không cảm ơn người đã kéo nàng trở về. Sống sót đối với nàng mà nói, đã thành một nỗi đau đớn.
"Đại tỷ, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên ở cửa hàng xe cùng ngươi cãi nhau như thế, xin ngươi, xin ngươi không nên nghĩ quẩn có được không!" Cố Diễm mắt đỏ lên muốn khóc. Nếu như nữ nhân xa lạ này thật sự chết trước mặt mình, e rằng nàng sẽ tự trách cả đời.
Thư Ninh cười khổ nói: "Không có quan hệ gì tới ngươi, ta chỉ không còn hứng thú với bản thân, không còn hứng thú với thế giới này, muốn yên tĩnh rời đi, chuyện hôm nay cùng ngươi không có bất cứ quan hệ gì, là ta có bệnh, ha ha. Ngươi không cần tự trách!"
Hác Mãnh ngồi bên cạnh nàng, đánh giá nữ nhân này, tuổi tuyệt đối không phải quá lớn, từ dáng vẻ mà thấy, khi còn trẻ cũng là một mỹ nữ, nghe thấy đối phương nói vậy, không nhịn được cười nói: "Lời ngươi nói không hề thông tình đạt lý, tận thế còn chưa tới, tại sao phải chọn cho mình cuộc sống đau đớn như vậy, tại sao lại không hứng thú với thế giới này, ngươi không biết trên thế giới này có bao nhiêu người muốn được sống mà không có cơ hội sao? Đại tỷ, phải biết quý trọng và cảm thấy đủ chứ."
"Thấy đủ? ha ha!" Thư Ninh từ trên mặt đất ngồi dậy, cười tự giễu nói: "Ta hiện tại đã không sống nổi rồi, ta không có thứ gì"
"Ngươi không phải có tiền sao?" Hác Mãnh cười nói.
"Tiền?" Thư Ninh sửng sốt, gật đầu nói: "Không sai, ta có tiền, cũng chỉ còn lại những đồng tiền dơ bẩn kia, nhưng có tiền thì có ích gì chứ, tiền không mua được thứ ta muốn!"
Hác mãnh cười nói: "Tiền có thể không mua được thứ ngài cần, thế nhưng có thể mua được nhiều thứ người khác cần, ngươi tại sao không thử cầm tiền đi trợ giúp những người cần trợ giúp đây? Ta nghe thấy ngươi nói vậy, tuy rằng không biết ngươi gặp phải điều gì, nhưng hẳn là không phải chuyện gì phiền toái, mà là không hứng thú, ngươi tại sao không thử đi ra ngoài cái vòng tròn luẩn quẩn đó, cần gì phải bị tâm tình phiền chán kia ràng buộc!"
"Ta từ lâu tính khí đã kém như vậy, tới nơi nào cũng có cảm giác chán ghét, nhảy ra ngoài, ta có thể nhảy đi đâu chứ!" Thư Ninh mặt không hề có cảm xúc lắc đầu.
Hác Mãnh suy nghĩ một chút nói: "Hay là như này, đúng lúc công ty của ta còn thiếu công nhân làm vệ sinh, ngươi tới làm đi, mỗi tháng 3000 tệ tiền lương, nhưng số tiền kia sẽ không cho ngươi mà sẽ lấy danh nghĩa của ngươi quyên tặng ra ngoài, cho những người đang cần nó, mà ngươi cũng không thiếu tiền đúng không. Khó tính là bệnh, nhưng không phải bệnh nan y, có thể trị được!"
Nói xong hác mãnh đứng dậy, trên đỉnh đầu mặt trời đang chói chang, chỉ trong chốc lát, y phục trên người hầu như đã khô hết rồi, chỉ có chút bẩn.
"Suy nghĩ kỹ rồi đi báo danh, địa chỉ công ty ở cao ốc Long Ảnh, tìm công ty khoa học kỹ thuật Lam Mị, nói là ta bảo ngươi tới. Giờ về nhà thay bộ quần áo đi, thế giới này lớn hơn so với ngươi nghĩ nhiều, sống sót luôn luôn tốt hơn so với chết đi, ngươi cũng coi như là đã chết một lần rồi, giờ sống lại, muốn sống thế nào tự ngươi ngẫm đi, đừng làm chuyện điên rồ nữa, xung quanh không có ai, lại nhảy một lần nữa có thể sẽ không ai cứu được ngươi." Hác Mãnh nói xong liền cùng Cố Diễm rời đi.
Lên xe rời đi công viên bên hồ, Cố Diễm không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói, nàng, nàng có nhảy tiếp hay không?"
Hác Mãnh vui vẻ, lắc đầu nói: "Nàng cũng không ngốc, không ai không muốn tiếp tục sống, chết đi rồi không bằng tiếp tục sống, nhảy một lần đã khiến lá gan của nàng tiêu hao hết rồi!"
Cố Diễm nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn Hác mãnh, lại không hiểu hỏi: "Vậy ngươi sao lại muốn nàng đi làm tại công ty đây?"
"Mọi người đều tiếp tục sống, còn nàng, không phải bệnh thì chính là không có việc gì muốn ăn đòn, không chừng đánh vài lần, nhiều lần mất mặt lại kích thích nàng tỉnh lại. Cái gì bệnh khó tính, ta cảm thấy đều là do nàng tự tìm, nếu như mỗi ngày nàng đều mệt mỏi như chó chết, về nhà là lăn ra ngủ, thì làm gì có thời gian mà nổi nóng với người khác." Hác Mãnh cười một chút, lại nói: "Hơn nữa trong công ty chúng ta đúng là còn thiếu công nhân vệ sinh đó!"
"Vậy nàng sẽ đến chứ?" Cố Diễm nháy mắt, nhìn người phụ nữ kia không phải dạng thiếu tiền, đừng nói một tháng 3000, coi như 1 tháng 10000 người ta cũng không để trong mắt.
Hác Mãnh cười nói: "Nhất định sẽ tới"
"Ngươi khẳng định như vậy?" Cố Diễm có chút hoài nghi không tin.
"Thế thì chúng ta cứ chờ coi là được, nếu như nàng tới, tháng này ngươi sẽ bị cắt tiền thưởng, nếu không đi, tiền thưởng tăng gấp đôi." Hác mãnh cười nói.
Cố Diễm lườm một cái, không vui lầm bầm: "Không muốn, ta không đánh cược với ngươi, ông chủ, ngươi có tiền như vậy, sao thích soi mói thế, luôn tìm cách cắt xén tiền thưởng của ta!" Nàng cũng biết hác mãnh là đang nói đùa nàng, bất tri bất giác, trong lòng nàng đã có chút yêu thích ông chủ trẻ tuổi này.
"Ông chủ, điện thoại của ngài" Lam Lam nhắc nhở.
Lấy điện thoại ra nhìn, là Chu Đào gọi tới.
Chu Đào gọi điện thoại cho Hác mãnh, hỏi hắn đám máy móc hỏng hóc cũ kia có còn cần không.
Hác Mãnh mới nhớ tới, mấy ngày trước Chu Đào đã nói với hắn, lão tử của hắn mua một xưởng sản xuất quần áo trong thành phố, muốn đem xưởng hủy đi, thiết bị cũ bên trong đều bán đi, sau đó khai phá mảnh đất kia, mấy hôm nay nhiều chuyện nên đã quên mất việc này.
"Muốn chứ!" Hác Mãnh cười trả lời.
Chu Đào lích mắt tức giận nói: "Muốn ngươi tự tới mà kéo đi, đây đã chờ ngươi mấy ngày rồi, ngươi đúng là đại gia mà, động tác nhanh lên một chút, tốt nhất chiều tối nay đến đi, lão già nhà ta đang vội khai phá mảnh đất này đó." Nói xong, cũng không đợi Hác mãnh trả lời, liền cúp điện thoại.
Hác Mãnh đưa Cố Diễm về công ty, cười nói: "Xe này của ngươi ta mượn tạm hai ngày, rồi sẽ trả lại cho ngươi. Yên tâm đi, nói đưa cho ngươi thì là của ngươi, không chạy đi đâu được. Trần tổng mà hỏi ta thì nói ta có việc, mấy hôm nay không tới công ty, có chuyện gì thì nàng tự quyết định nhé."
Cố Diễm mặt đỏ duyên dáng nhìn hắn, gật đầu bước xuống xe, xung quanh có rất nhiều ánh mắt hâm mộ, đi vào trong cao ốc Long Ảnh. Nguyên bản còn muốn bắt ông chủ mời ăn chưa nhưng không được rồi.
"Diễm Diễm, chiếc R8 bên ngoài là của ai đó? Bạn trai mới à?"
Tiếp tân dưới lầu kéo Cố Diễm qua, nhìn xe thể thao bên ngoài đang đi xa, cười nhỏ giọng ước ao hỏi. Mọi người đều làm chung một công ty, cũng toàn là người trẻ tuổi, qua mấy hôm đã quen thuộc rồi.
Cố Diễm cười nói: "Hai người các ngươi ít nói linh tinh, cẩn thận ông chủ xào các ngươi như cá mực đó"
"hì hì, Diễm Diễm tỷ không muốn lỗ tai chúng ta nghe loạn thì phải tiết lộ chút chứ, phải lấp kín miệng chúng ta nữa nha, người ta lâu lắm không được ăn cơm Tây rồi." Một trong hai nhân viên tiếp tân, mỹ nữ chân dài mặt tròn đáng yêu, vui cười nháy mắt nói.
Hai nha đầu này còn tưởng nắm được bím tóc của Cố Diễm.
Cố Diễm cười nói: "Có thể chứ, nhưng mà buổi tối là ngươi mời nhé, ta đi ăn thôi. Nếu như ta nói vị lái xe khi nãy là ông chủ của công ty chúng ta, các ngươi có kinh ngạc hay không?" Nói xong thì không cùng hai người họ đấu võ mồm, liền đi tới thang máy.
"Ông chủ?" Nhân viên tiếp tân mặt tròn đáng yêu kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại, cũng không có gì đáng kinh ngạc, người ta dù sao cũng là ông chủ lớn của công ty, có tiền, tùy tiện mua xe thể thao cũng đâu có chuyện gì to tát!