Sáng hôm sau, sau khi tỉnh lại, Kỳ Túy khẽ giơ tay sờ sờ trán Vu Dương.

Nhiệt độ như thường.

Vu Dương hô hấp đều đều, ngủ say dựa vào Kỳ Túy, ngoại trừ trên người lưu lại mấy dấu hôn ra, thì không có bất kỳ khác thường nào khác.

Kỳ Túy đột nhiên nhớ lại tấm áp phích hình Youth mà club tuyên truyền.

Trên áp phích phiên bản manga Youth, cậu chỉ mặc giáp 3, lúc ẩn lúc hiện hình xăm trên vai, cầm Groza mà cậu thích dùng, vẻ mặt kiệt ngạo kiên cường.

Đó là Youth trong mắt người khác.

Kỳ Túy khẽ vuốt nhẹ hai hình xăm trên bờ vai Vu Dương, tối hôm qua mỗi lần anh hôn tới chỗ này, Vu Dương sẽ phát ra giọng mũi ẩn nhẫn, giống như đây là chỗ mẫn cảm nhất.

Nhưng cậu không hề trốn tránh, Kỳ Túy muốn gì cậu đều phối hợp theo, muốn gì được đó, đến lúc không chịu được nữa, lại như con cừu non chờ bị làm thịt đưa đầu dụi vào ngực Kỳ Túy, mặc anh hành động.

Youth ngây thơ lại dễ lừa, ngay cả câu nào là lời thật câu nào là ve vãn của Kỳ Túy mà cậu cũng không rõ ràng.

Dù gì thì cậu sẽ không từ chối.

Nửa năm trước, Tạ Thần từng thăm dò Kỳ Túy sẽ cậy yêu mà tấn công Vu Dương không, nên hắn cố ý miêu tả sau khi Vu Dương dùng Rush sẽ đáng yêu cỡ nào, mềm mại cỡ nào.

Nhớ lại tối hôm qua... Kỳ Túy cảm thấy Vu Dương không uống thuốc cũng chẳng khác gì nhau.

Không uổng công anh đã nhịn lâu như vậy, từng chút giúp Vu Dương thoát mẫn, rốt cục chữa hết bệnh tình của cậu.

Chưa kể anh còn thu hoạch được thêm ngoài ý muốn, đó là ở chuyện trên Vu Dương rất là tin tưởng anh, hầu như là ở mức độ muốn gì cứ lấy.

Vu Dương thoáng động đậy, cánh tay lộ ra, điều hòa trong phòng mở thấp, Kỳ Túy sợ cậu lạnh, nhẹ nhàng kéo chăn, lông mi Vu Dương động động, đã tỉnh.

"Không có gì, em ngủ đi." Kỳ Túy liếc mắt nhìn thời gian, khẽ nói, "Mới vừa chín giờ."

Vu Dương mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Nhớ lại tối qua, chớp mắt tỉnh táo.

Tối hôm qua...

Hai người làm.

Không chỉ là làm...

Bình thường cái gì nói được cái gì không nói được, đêm qua đều bị Kỳ Túy ép buộc, nói ra hết...

Vu Dương xấu hổ đập đập đầu vô gối.

Kỳ Túy biết cậu xấu hổ, không nhắc gì tới chuyện tối qua, chỉ nhịn cười tìm chuyện để nói: "Sau thi đấu biểu diễn chắc là ở lại chơi hai, ba ngày, khi về nước...chúng ta về thẳng nhà anh?"

Vu Dương ngẩng đầu, chần hờ: "Không về căn cứ sao?"

"Sau khi kết thúc giải đấu liền nghỉ." Kỳ Túy nói, "Cắn cứ không có ai, mà em cũng không có hẹn đấu tập, trở về làm gì?"

Vu Dương nghĩ cũng phải, nhưng có chút cận hương tình khiếp[1]: "Về...về thẳng? Muốn ở lại nhà sao? Có quấy rầy ba mẹ anh quá không..."

[1] lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Kỳ Túy mỉm cười: "Quấy rầy? Mẹ anh còn ước gì đó, còn thúc dục nhiều lần, mẹ rất thích em, không thì cũng đâu nhọc lòng đến vậy."

"Còn chuyện ở lại...Em thích thì chúng ta ở lại mấy ngày." Kỳ Túy cũng không ép Vu Dương, chỉ nói, "Ngủ một lần ở phòng của anh thử xem? Lời đồn vợ nuôi từ bé truyền lưu lâu vậy rồi, cũng nên chứng thực?"

Lỗ tai Vu Dương đỏ lên, sau một lát gật đầu đáp ứng.

Kỳ Túy muốn cho Vu Dương nghỉ thêm chút nữa, nhưng Vu Dương lại là đội trưởng, cậu sợ rời giường muộn sẽ bị đồng đội khác phát hiện, nên muốn ngay lập tức phải xuất hiện ở bữa sáng, miễn để người ta đoán già đoán non.

Tân Ba bị bệnh.

Thật ra cũng không tính là bệnh, là do hắn uống hơi nhiều.

Vốn Tân Ba cũng không biết uống rượu, tối qua tự nhận đã chạm đến đỉnh cao của cuộc sống, hết thảy đều viên mãn, nên đã quá vui, không cần người khác khuyên, mà tự thân hùng hổ uống một ly rồi một ly, sau khi uống được năm sáu ly cocktail nồng độ không thấp, thì khi tới gần sáng bắt đầu cảm thấy khó chịu, sau khi ói ra mấy lần đã được Lão Lại đưa đến bệnh viện gần đó, cũng may không bị gì nặng, sau khi xét nghiệm được chẩn là mất nước kèm viêm dạ dày nhẹ, truyền một bình nước, uống vài viên thuốc rồi bị đuổi về rồi.

Tân Ba khi quay về tinh thần cũng tốt hơn, áy náy hứa với mọi người sẽ uống thuốc ăn các món dinh dưỡng hẳn hoi, nhưng nhìn sắc mặt hắn vẫn còn trắng bệch, nhược người hơn ngày thường.

"Cũng không biết chỉ uống thuốc không có được không." Lại Hoa chau mày, "Tiếng anh của tôi không tốt, không nói được với họ, nên cũng không biết các bác sĩ đó nói gì...Kỳ Túy đâu? Không thì để cậu ấy dẫn Tân Ba đi kiểm tra lại?"

"Kỳ Túy? Đừng hy vọng." Hạ Tiểu Húc cúi đầu lật xem sổ khám bệnh nhỏ mà Tân Ba cầm về từ bệnh viện, cười lạnh, "Lúc này hẳn là hài lòng JB hất mặt lên trời, nào nhớ tới cậu..."

Hạ Tiểu Húc nói còn chưa dứt lời, Kỳ Túy cùng Vu Dương chân trước chân sau vào cửa.

"Mở thuốc gì?"

Kỳ Túy đã nhìn lịch sử trò chuyện riêng trong nhóm HOG, lấy mấy mấy hộp thuốc trên bàn phiên dịch sơ qua, sau khi phiên dịch, bắt đúng bệnh.

Bốc Na Na phát sầu: "Bệnh này cũng không nói là nặng, năm ngoái tôi uống nhiều xong cũng bị bệnh này, không phải là bệnh gì nặng, chỉ cần uống thuốc đều là khỏi, nhưng ngày mai còn thi đấu..."

"Các cậu đều vậy!" Hạ Tiểu Húc phiền lòng bắt đầu quăng chảo, "Rảnh sao mà uống lắm vậy làm gì?! Uống ít thôi không được hả, mà vẫn khỏe..."

Lão Khải ngượng ngùng ho khan, "Đó là cái không phải là cậu có thể nói được, uống bao nhiêu cậu trả hết à..."

Hạ Tiểu Húc bị tức tới đau phổi.

Bốc Na Na ba phải, "Đều sai hết đều sai hết, Lỗ Tấn đã nói, trước trận Solo không được uống rượu sàn nhảy, không nghe, cậu xem mới chỉ uống có tí đã say ngất..."

"Lỗ Tấn chưa từng nói cái này..." Hạ Tiểu Húc bị tức tới mệt người, "Bỏ đi...Dù sao cũng chỉ là thi đấu biểu diễn, ứng phó cẩn thận là được."

"Ứng phó kiểu gì?" Kỳ Túy nhìn trên dưới Tân Ba, cau mày, "Lúc đánh được một nửa thì cậu ta trên thổ dưới tả, không biết còn tưởng là team ta có ác ý cạnh tranh, cố ý phá hoại hoàn cảnh thi đấu của các tuyển thủ khác..."

Tân Ba tưởng tượng đến tình cảnh kia, khóc không ra nước mắt.

"Thi đấu biểu diễn thì cũng là thi đấu, ứng phó?" Lại Hoa liếc xéo Hạ Tiểu Húc, cân nhắc một lát rồi quay sang Kỳ Túy, đập tay vào nhau, "Ngày mai cậu thay Tân Ba."

Kỳ Túy run lên, nhìn sang Tân Ba, "Tôi thay cậu ta?"

"Được được được!" Tân Ba tội nghiệp, "Được... Được không? Tay Kỳ thần có thể kéo dài được không? Đều tại tôi..."

Kỳ Túy hoạt động cổ tay, gật đầu: "Bốn trận thi đấu biểu diễn, sẽ không sao."

Chuyện này cứ thế được đề ra.

Vu Dương im lặng nấu nước nóng cho Tân Ba, sau khi trở lại nghe được sắp xếp của Lại Hoa, con ngươi đen nhánh đột nhiên sáng ngời.

Cậu... Rốt cục có thể đánh Solo một lần với Kỳ Túy sao?

Kỳ Túy quay đầu nhìn Vu Dương, mỉm cười, hai người ngầm hiểu ý.

Bởi vì nhiều nguyên nhân, Vu Dương mới chỉ đánh một lần Solo cùng Kỳ Túy, là ở Phủ Sơn Invitational.

Hồi đó tay Kỳ Túy bị thương nghiêm trọng, hồi đó Vu Dương còn không chưa trải qua nửa năm huấn luyện ma quỷ này.

Thời gian qua đi nửa năm, hai người chờ mong trận giao chiến này, chờ mong rất lâu rồi.

Ngày mai, sau khi biết được Drunk sẽ lên sân, mỗi bình luận viên các khu vực đều đang tranh chấp kịch liệt, Drunk cùng Youth, đến cùng ai mới là số một Solo?

Bình luận viên Giáp khu vực Trung Quốc càng coi trọng Kỳ Túy hơn, lúc trước phân tích nói: "Tổng hợp các hạng thực lực, nhìn chung Drunk nhỉnh hơn nhiều, hơn nữa mức tối đa của người này quá cao, tuy tay bị thương, nhưng anh ta vẫn nằm trong top ứng cử viên hàng đầu."

Bình luận viên Ất lắc đầu: "Anh cũng nói đó, tay anh ta bị thương, Youth thì khác, hầu như Youth đều tiến bộ qua từng ngày, tuy ở giải Phủ Sơn cậu ta bị bị Kỳ Túy ngược máu, nhưng thời gian cũng lâu rồi, giải Solo lần này... Khó nói."

Hai người giằng co không xong, chỉ có thể chờ kết quả.

Trận Solo chính thức bắt đầu.

Trận đầu tiên, kết trận Kỳ Túy xếp hạng thứ nhất, giết được bốn người, 540 điểm; Vu Dương xếp hạng thứ bảy, giết được sáu người, 265 điểm.

Trận thứ hai, kết trận Kỳ Túy xếp hạng thứ sáu, giết được năm người, tổng 840 điểm; Vu Dương xếp thứ hai, giết được năm người, tổng 710 điểm.

Trận thứ ba, Kỳ Túy xếp thứ hai, giết được bảy người, tổng 1280 điểm; Vu Dương xếp hạng ba, giết tám người, tổng 1125 điểm.

Ba trận thi đấu kết thúc, Bốc Na Na tháo tai nghe xuống, nhìn bảng tổng xếp hạng dọa người của Kỳ Túy cùng Vu Dương tức giận đập đập chuột: "Ông trời ơi ai nói cẩn thận đánh thi đấu biểu diễn đó hả? Kịch bản mở không đúng sao? Chỉ có mình tôi là thật sự nghĩ không loot tới một khẩu súng, cả hành trình làm một tên shiper hay sao? Sao các cậu cũng tham gia làm gì hả?! Thân là Team vô địch, mà không thể phát triển theo hướng giải trí, để các team chưa nắm giải thưởng người ta lấy xếp hạng được à?"

Lão Khải dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Bốc Na Na, "Hai thần muốn chính thức đánh một trận muốn tới điên rồi, thật vất vả mới có cơ hội, các fan hai bên trên diễn đàn và blog còn bày cả cá cược, mà cậu bảo hai người họ để cậu chơi đùa biểu diễn?"

Khu ghế bình luận viên, bình luận viên Giáp cười nói: "Thi đấu chỉ còn kém một trận cuối cùng, Vu Dương muốn thắng thì phải hơn điểm Kỳ Túy, chuyện này... Không thể nào chứ? Ha ha ha."

Bình luận viên Ất nhìn Vu Dương ánh mắt chăm chú thần thái như thường, lắc đầu: "Đối với Youth mà nói không gì là không thể, vẫn là câu nói kia, mặc kệ điểm số ra sao, cậu ta vẫn sẽ ra sức đánh tới giây cuối cùng, chỉ cần trận đấu chưa kết thúc, Youth sẽ có vô hạn khả năng."

Bình luận viên Giáp cười mở tay ra, không thể làm gì khác hơn là tán thành theo bình luận viên Ất, "Đúng vậy, mọi người đều biết, Youth rất là giỏi về hậu phát chế nhân, hãy để chúng ta chờ mong kỳ tích xảy ra đi nào, có điều tôi vẫn phải nói một câu, nếu như nói Youth là người sáng tạo kỳ tích, vậy thì Drunk... Bản thân anh ta chính là kỳ tích."

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, bốn thành viên HOG trở lại vị trí của mình, trước khi ngồi xuống, Vu Dương ngước mắt nhìn qua Kỳ Túy.

Tróng mắt Kỳ Túy lóe quang, hai người đối diện, đồng thời giơ tay, nhẹ nhàng đập quyền, sau đó ngồi xuống, cùng đeo tai nghe lên, kiểm tra thiết lập trong game cùng thiết bị ngoài lần cuối.

Trận thi đấu cuối cùng, chính thức bắt đầu.

- - Hoàn –

Đoạn cuối là đôi lời của tác giả, mình không edit, nhưng có một đoạn, đó là, ý tác giả trong quá trình viết thì game có update phiên bản mới hay thay đổi gì đó tác giả cũng không thể nắm bắt hết được, nên tác giả biết gì viết đó, các bạn cũng hiểu mà.