Giải Squad diễn ra trong hai ngày, sau khi ác chiến mười trận, Squad Quốc tế Invitational chính thức kết thúc.

Trên khán đài, hết thảy khán giả Trung Quốc đã đứng hết dậy từ lâu, hô to HOG liên tục.

Hậu trường, bốn phó nháy từ từ đuổi theo mấy HOG ở hậu trường, Lại Hoa ôm quốc kỳ, Hạ Tiểu Húc cùng Tân Ba theo sát phía sau, nhanh chân đến khu tuyển thủ.

Có mấy nhân viên canh ở lối vào khu tuyển thủ, nhưng không ai dám cản bọn họ, xác định được đây là ban cấp cao HOG xong thì hai nhân viên liền ân cần dẫn đường, dẫn ba người đến trước dàn máy của HOG.

So với Lại Hoa nước mắt tứ tung, thì tính ra bốn người vẫn còn bình tĩnh, thậm chí còn duy trì trạng thái ứng đối phỏng vấn, chê cười lẫn nhau vài câu để điều chỉnh tâm trạng.

"Có hơi khó xử tí..." Kỳ Túy là người thoát game cuối cùng, "Các cậu ăn mừng sớm vậy mà không nghĩ cho tâm trạng của tôi sao? Các cậu đều đang tế thiên,* mà chỗ tôi đây còn chưa có đánh xong đâu."

*tạ ơn trời đất.

Vu Dương ho khan.

"Chỗ tôi còn đang suy nghĩ làm sao để vào bo cuối." Kỳ Túy bất đắc dĩ, "Mà các cậu đã ở trong voice team tám nhảm phải xài tiền thưởng kiểu gì..."

"NaNa hỏi." Vu Dương hô hấp còn bất ổn, hơi ho khan, "Em không vội lấy tiền."

"Đương nhiên cậu không vội rồi." Bốc Na Na bĩu môi, "Sau trận đấu gặp người lớn chờ lấy tiền lì xì, chứ nào để ý chút tiền thưởng ấy của chúng ta? Ài, đến cùng là bao nhiêu? Nộp thuế xong rồi còn bao nhiêu?"

"Sáu trăm ngàn USD..." Lão Khải tính nhẩm một giây rồi nói, "Sau nộp thuế mất ba triệu nhân dân đồng, thì còn mỗi người mấy trăm ngàn."

"Cũng đủ cũng đủ." Bốc Na Na vỗ vỗ bàn phím, "Thêm vào tiền thưởng club cho, lần này không uổng công."

Đang khi nói chuyện, Lại Hoa Hạ Tiểu Húc Tân Ba đang được nhân viên dẫn thẳng tới đây.

Lúc nãy Bốc Na Na còn nói mấy câu vớ vẩn, đến lúc nhìn thấy quốc kỳ trong tay Lại Hoa, môi run lên, đột nhiên không kềm được.

Mặt béo Bốc Na Na đỏ chót, nước mắt tuôn như vỡ đê.

Lão Khải cũng cúi đầu lau lau khóe mắt.

Quá khó khăn.

HOG cũng không phải lần đầu tiên đoạt cúp ở giải thế giới, nhưng lần này, thật sự đã quá khó khăn.

Hạ Tiểu Húc kích động tới nỗi nói cũng không lưu loát, hắn khắc chế tâm trạng, lần lượt vỗ vỗ vai năm người.

Lại Hoa đưa quốc kỳ cho Kỳ Túy, Kỳ Túy mỉm cười: "Đưa tôi làm gì?"

Kỳ Túy nói thì nói vậy, nhưng vẫn nhận lấy.

Anh mở quốc kỳ ra, khoác ở trên người Vu Dương.

Vu Dương mờ mịt.

Vô số ống kính trong nháy mắt tập trung vào người Vu Dương, Kỳ Túy thả Vu Dương ra, ý cười trong mắt, thân sĩ lùi về sau một bước.

Bình luận viên nước ngoài tại hiện trường nói thật nhanh giới thiệu về Youth, đây là một thần tay phải mới sinh, mà mấy bình luận viên trong nước đã phá âm, giải thích các thao tác thiên tú của Vu Dương.

Vu Dương ngắm nhìn bốn phía, mấy giây sau, mặc kệ ống kính có quay được không, tự mình nắm lấy tay Kỳ Túy.

Tay trái Vu Dương nắm Kỳ Túy, tay phải kéo Bốc Na Na, mấy người trong nháy mắt hiểu được, dồn dập nắm lấy tay nhau, giơ hai tay cao lên với khán đài.

Vinh dự của HOG, là của tập thể HOG.

Các fan Trung Quốc trên khán đài có mang theo cờ dồn dập mở cờ rồi giơ cao, lớn tiếng gào thét tên Team HOG.

Nhân viên đến nhắc mọi người phải đi lãnh thưởng, Lão Khải Bốc Na Na dồn dập ra ngoài, chỉ còn Kỳ Túy vẫn chưa buông tay ra, anh vẫn nắm tay Vu Dương, cúi đầu, trịnh trọng hôn xuống tay cậu.

Tiếng hò hét trên sàn thi đấu lúc này càng thêm điên cuồng, trong các bình luận viên nước ngoài có người không biết quan hệ giữa Drunk và Youth, bị hai bình luận viên khác tỉ mỉ phổ cập tri thức cho.

Kỳ Túy cũng không thân mật nhiều với Vu Dương, chỉ hôn tay cậu một cái rồi buông ra, hai người cũng giống người khác, leo lên bục trao giải, giơ cao cúp, tiếp nhận bảng tiền thưởng, chờ đợi phía chủ nhà bật quốc ca, cùng vô số người cùng nước hát quốc ca.

Nhưng sau khi hạ màn trao giải, tiếp nhận phỏng vấn xong rồi chạy được tới phòng chờ rồi, vừa thoát qua hàng rào phòng vệ xong Kỳ Túy liền áp Vu Dương lên tường vô địch, hôn sâu.

Vừa mới đạt được giải thưởng là giành cho khán giả, còn lúc này, hôn người yêu mới là khen thưởng tốt nhất sau trận đấu.

TGC cùng Đoàn kỵ sĩ đúng lúc đi ở phía sau, gặp phải làm họ có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn vỗ tay huýt sáo.

Trên đường về khách sạn, mọi người ngồi co quắp trên ghế, chứng tỏ rất là mệt mỏi, nhưng sao thì sao vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.

Lão Lại ôm cúp, cùng Bốc Na Na một lúc khóc một lúc cười, Lão Khải yên lặng lướt diễn đàn, còn Tân Ba cứ cách một lúc lại tiếp một cuộc điện thoại, hắn cười không ngậm được miệng với người nhà, nói chuyện đoạt cúp nói tới nói lui, mà Hạ Tiểu Húc thì lại mặt mày hớn hở trò chuyện qua mạng, nói chuyện tài trợ.

Ở dãy ghế cuối, Vu Dương dựa vào bả vai Kỳ Túy, riu riu buồn ngủ.

Cái team này, nếu nói áp lực lớn nhất thuộc về ai, thì đó chính là Vu Dương đang phải làm.

Cũng còn may, phấn đấu mấy tháng qua đã có kết quả, Vu Dương khốn cực, mí mắt càng ngày càng nặng, dựa vào Kỳ Túy, thân thể từng chút thả lỏng ra, cuối cùng ngủ thiếp đi.

"Ầy, giờ sao?" Hạ Tiểu Húc để điện thoại qua một bên, quay đầu lại hỏi Kỳ Túy, "Đi đâu đây? Nói đi, muốn ăn cái gì, hôm nay tôi mời..."

Kỳ Túy khẽ cau mày: "Xuỵt..."

Hạ Tiểu Húc yên lặng: "Ngủ rồi? Vậy... Tiệc chúc mừng thì sao?" (Người ta có tiệc khác rùi ///.///)

"Ngày kia còn giải Solo biểu diễn đó, tiệc chúc mừng cũng phải chờ xong giải Solo đã chứ?" Tân Ba nhẹ giọng lại nói, "Đừng uống nhiều quá, ảnh hưởng tới thi đấu."

"Cậu cũng biết một giải thi đấu biểu diễn, không có tiền thưởng mà." Hạ Tiểu Húc không dằn nổi muốn đãi mọi người, giục, "Hơn nữa ngày kia mới đánh mà, mai nghỉ ngơi nguyên một ngày còn chưa đủ à? Các team khác người ta cũng tổ chức tiệc mà, team FREE cầm huy chương đồng cũng đi uống rượu đó."

Không biết Kỳ Túy nhớ ra gì đó, khóe miệng hơi cong lên, gật đầu nói: "Vậy được, đi thôi."

Hạ Tiểu Húc cười khà khà, đang muốn hỏi mọi người muốn đi đâu, thì Kỳ Túy lại nói: "Tôi thì không đi được, Vu Dương quá buồn ngủ, hai bọn tôi ở khách sạn ăn tạm cái gì cũng được."

Đương nhiên Hạ Tiểu Húc không đồng ý, Kỳ Túy nói qua loa: "Tôi cũng mệt rồi, đánh liên tục năm trận, phải trở về quấn băng vải."

"Ồ đúng." Hạ Tiểu Húc đã quên chuyện này, sốt sắng nói, "Sao rồi sao rồi? Cổ tay đau sao?"

Thật ra Kỳ Túy không bị gì, lại cố ý nói, "Có hơi căng, không có chuyện gì, tôi tự xử lý qua là được."

Hạ Tiểu Húc không yên lòng nhìn qua tay phải Kỳ Túy, thấy không nhìn ra cái gì, đành gật đầu: "Vậy hai cậu nghỉ ngơi thật tốt, sau khi chúng ta về nước lại làm thêm một tiệc chúc mừng khác."

Trở lại khách sạn, Vu Dương mơ mơ màng màng xoa xoa mắt, đeo balo thiết bị ngoài trở về phòng cùng Kỳ Túy, những người khác thì thay đổi qua quần áo khác chuẩn bị ra ngoài, chỉ có Kỳ Túy, cầm thẻ mở cửa phòng cùng thẻ tín dụng, đi tới sảnh khách sạn.

Hạ Tiểu Húc cởi âu phục ra, đổi sang bộ quần áo thể dục, lúc đi ngang qua sảnh khách sạn, bất ngờ nghe được mấy lời Kỳ Túy đang căn dặn nhân viên khách sạn...

"Phòng VIP... Cảm ơn."

"Không cần bong bóng, cho nhiều hoa hồng là được."

"Không không không, ở phòng ngủ phòng khách đặt hoa hồng thôi, thả nhiều một chút, nhưng phòng tắm không cần... Đúng."

"Được, không cần thông báo cho em ấy, cảm ơn..."

Hạ Tiểu Húc quay đầu lại nhìn, Kỳ Túy còn đang mặc đồng phục, hắn đưa lưng về phía Hạ Tiểu Húc, thật lòng cùng tiếp tân khách sạn dặn dò từng chi tiết nhỏ trong phòng VIP.

Hạ Tiểu Húc nhìn rồi đi luôn, vừa đi vừa lấy điện thoại nhắn tin trong nhóm HOG.

Ngày hôm nay ngươi đã không với nổi ta – Hạ: Tôi vẫn cảm thấy ăn cơm xong rồi đi hát, không làm vậy thì quá xin lỗi với chức quán quân này, chúng ta qua đêm rồi trở về, dù gì thì ngày mai cũng không có chuyện gì.

Kỳ Túy đưa thẻ cho tiếp tân trước sảnh, liếc mắt nhìn điện thoại, mỉm cười.

Các đồng đội đi rồi, Kỳ Túy cùng Vu Dương đi ăn cơm Ý.

Sau khi ăn tối xong, tinh thần Vu Dương khôi phục hoàn toàn, trạng thái tốt đến mức có thể đánh thêm mười trận thi đấu nữa, cậu thật sự nghĩ Kỳ Túy vì chăm sóc cậu mới không ra ngoài chơi, xem xem thời gian rồi ra đề nghị, "Có muốn đi tìm bọn họ không? Em không buồn ngủ, thật."

Kỳ Túy dùng khăn lau ấn ấn khóe miệng, nghe vậy mỉm cười, "Không mệt? Vậy thì rất tốt..."

Vu Dương nói: "Vậy... Đi không? Nếu anh mệt không muốn đi, em ở lại cùng anh."

"Không đi." Kỳ Túy đứng dậy, "Trở về đi."

Hai người trở về khách sạn, Kỳ Túy cầm thẻ mở cửa phòng mới đổi, lôi kéo Vu Dương lên tầng cao nhất của khách sạn.

Lúc đẩy cửa ra, Vu Dương nhìn hoa hồng rải khắp phòng cùng bánh gatô rượu đỏ trên bàn, đột nhiên hiểu rõ.

Kỳ Túy đóng cửa lại, "Dương thần... Trước khi thi đấu, em còn nhớ đáp ứng anh cái gì không? Liên quan tới ba vị trí đầu."

Vu Dương không được tự nhiên ho khan.

"Hả?" Kỳ Túy cởi áo khoác đồng phục rồi ném qua một bên, ép Vu Dương sát vào tủ quần áo trong góc, cười nói, "Không phải muốn chơi xấu chứ?"

"Không." Lỗ tai Vu Dương đỏ chót, khô cằn nói, "Đáp ứng rồi... Khẩu cho anh, giờ, giờ sao?"

Trong mắt Kỳ Túy mang ý cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Vu Dương hít sâu, đang muốn quỳ xuống, lại được Kỳ Túy kéo lên, cười nói: "Đừng đừng... Anh là thích tiến tới từng bước một."

Kỳ Túy nói xong cúi đầu, hôn nhẹ môi Vu Dương một cái.

"Ăn no chưa?" Kỳ Túy lấy tay đặt ở trên bụng Vu Dương, khẽ ấn xuống, "Không thích món Ý lắm hử?"

Đầu óc Vu Dương đã không rõ ràng, cậu nhận thấy Kỳ Túy đang xoa bóp rốn mình, thoáng cong người lại, lắp bắp nói: "Thích, thích..."

Kỳ Túy đưa tay luồn vào trong áo thun đồng phục team của Vu Dương, dường như đang quan tâm khẩu vị của cậu, "Thích thật sao? Cảm thấy em ăn không nhiều."

"Thích..." Vu Dương cắn cắn răng, không biết đang nhẫn nại điều gì, hồi lâu mới trả lời, "Cái gì em... Cũng thích ăn."

"Cái gì cũng thích?" Kỳ Túy mỉm cười, "Vậy cái đặc biệt này em... Cũng thích ăn sao?"

Vu Dương ngẩng đầu, nhìn ánh sáng mờ ảo trong đôi mắt Kỳ Túy, nghĩ nghĩ trước đó đã đồng ý làm gì đó cho Kỳ Túy, nhất thời biết rõ Kỳ Túy đang nói cái gì.

Mặt Vu Dương trong nháy mắt đỏ bừng lên.

Kỳ Túy khẽ nắm lấy cằm Vu Dương, ôn nhu hôn cậu, "Có thích ăn không?"

Vu Dương lúng túng không dám nhìn Kỳ Túy, sau một lát mới nói nhỏ như muỗi kêu: "Thích, thích ăn..."

Kỳ Túy xấu xa tới cực điểm, lại nói, "Vậy sau khi cho anh làm, sau khi nuốt xuống lại nói thích ăn một lần được chứ?"

Chân Vu Dương mềm nhũn, triệt để tan vỡ, xin tha tựa đầu vào ngực Kỳ Túy, sau một lát gật gật đầu.

Kỳ Túy bất đắc dĩ mỉm cười.

Lần đầu tiên, anh muốn thử xem điểm mấu chốt của Vu Dương ở nơi nào, tránh cho Vu Dương không thoải mái, nhưng xem tình huống này... Cẳn bản là Vu Dương không có điểm mấu chốt.

May là, Kỳ Túy có.

"Dù gì cũng là vô địch thế giới, làm sao vẫn mềm như thế? Hả? Dương thần?" Kỳ Túy dùng ngón cái ấn ấn môi Vu Dương, thấp giọng nói, "Có thích cũng không cho em ăn... Anh không nỡ."

Sau khi kéo Vu Dương lên giường, Vu Dương vẫn còn đang nhớ tới chuyện khẩu*, Kỳ Túy giận giận cắn lỗ tai Vu Dương, "Dùng phía dưới nuốt, là thế..."