“Đạo diễn Tần, tôi không đến trễ chứ?” Hoàng Phủ Tử Y chào hỏi Tần Ấn, đồng thời cũng nhìn sang người bên cạnh Tần Ấn, một nam một nữ. Người nam thoạt nhìn giống người thành công nào đó, không ngoài suy đoán là nhà đầu tư Trịnh Học Thành, cũng là người đề cử Vân Phiêu Phiêu cho vai chính lần này. Mà người phụ nữ kế bên vừa nhìn giống như một vị tiểu thư, rất có khí chất, cũng có chút địch ý với cô!

Địch ý? Hoàng Phủ Tử Y nghĩ nghĩ, xác định chính mình chưa từng gặp qua đối phương, cũng không biết địch ý của đối phương là từ đâu mà đến.

“Không có không có, tới vừa lúc. Trước tiên tôi giới thiệu một chút, vị này là Trịnh tổng Trịnh Học Thành, cũng là nhà đầu tư của phim điện ảnh này. Còn vị này là bạn của Trịnh tổng, Đậu tiểu thư. Đối điện ảnh Đậu tiểu thư thực cảm thấy hứng thú, cho nên đến xem casting hôm nay luôn.” Tần Ấn giới thiệu sơ lược, thời điểm nói về Trịnh Học Thành còn có chút thân thiện, nhưng lúc giới thiệu Đậu tiểu thư này, ngữ khí liền có chút cổ quái, còn liếc mắt về phía Vân Phiêu Phiêu như là đang ám chỉ điều gì.

Hoàng Phủ Tử Y chú ý tới điểm này, trong lòng nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng hiểu rõ cái gì đó, căn cứ vào thông tin An Tuệ tra được, giữa nhà đầu tư và người đề cử trung gian hình như vẫn có gì đó mờ ám. Mà bây giờ xem ra, sở dĩ Vân Phiêu Phiêu có thể được nhà đầu tư đề cử, đại khái chính là vì có quan hệ với vị Đậu tiểu thư này.

Mà ý thức được điểm này, biểu tình của Hoàng Phủ Tử Y liền trở nên rụt rè hơn, cũng không chủ động chào hỏi đối phương, chỉ là thản nhiên gật gật đầu, sau đó liền nói với Tần Ấn: “Tôi lúc nào cũng có thể bắt đầu việc casting, đạo diễn Tần cứ sắp xếp là được.” 

Lúc này tức giận không chỉ có Vân Phiêu Phiêu, chờ ả chào hỏi Trịnh Học Thành và Đậu Vũ Loan xong, đều nháy mắt thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Tử Y cũng càng thêm không tốt, đặc biệt là Đậu Vũ Loan, trong ánh mắt phẫn nộ cùng hận ý, đều toát ra hết, làm người xung quanh đều ít nhiều phát hiện ra. An Tuệ và trợ lý Tiểu Đinh đều không khỏi tiến lên một bước, chắn giữa ả và Hoàng Phủ Tử Y, sợ lúc ả đột nhiên xúc động, làm ra sự tình mất lý trí gì đó.

Trên mặt Tần Ấn có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất là thích thú. Từ lúc vị Đậu tiểu thư này xuất hiện đều là dáng vẻ cao cao tại thượng, tuy rằng cũng nói vài câu với ông ta nhưng ý khinh thường ở đáy mắt luôn hiển thị rõ ràng. Giống như nói chuyện với ông ta là đang ban ân đức gì lớn lắm, làm ông ta phản cảm đến muốn chửi ầm lên. Thử hỏi xem, ông là đạo diễn đã lăn lộn nhiều năm như vậy, các vị lãnh đạo cũng từng gặp qua ít nhiều, cũng chưa từng gặp ai có thái độ xem thường người khác như vậy. Nha đầu này cũng không biết từ đâu chui ra, thế nhưng không biết trời cao đất dày như thế, thật sự là không biết cách hành xử gì cả!

“Được, nếu đã tới đủ rồi thì bắt đầu ngay bây giờ đi.”