Tần Ấn dẫn dắt mọi người vào phòng casting, Hoàng Phủ Tử Y dẫn theo An Tuệ cùng đoàn trợ lý theo phía sau, sau đó dùng giọng nói mà người xung quanh đều có thể nghe thấy hỏi An Tuệ: “Chị nói xem, một người chị chưa thấy qua bao giờ lại đối xử với chị như có thâm thù đại hận là vì sao vậy?”

An Tuệ liếc mắt nhìn Đậu Vũ Loan, thực nghiêm túc phân tích nói: “Nguyên nhân thì có rất nhiều khả năng, nhưng chị thấy đúng nhất là hai cái. Một là cô ta ghen ghét em xinh đẹp hơn cô ta, hai là em đoạt đi người trong lòng cô ta. Em thấy cái nào có khả năng cao hơn?”

Hoàng Phủ Tử Y cong cong khóe miệng, ngữ khí như bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, em cảm thấy hai nguyên nhân này đều có khả năng nha. Ai kêu em vừa xinh đẹp lại có bạn trai tốt vậy chứ.”

Cứ như vậy người đi đường xung quanh đều nhìn Hoàng Phủ Tử Y bằng ánh mắt quái dị. Nhưng rất nhanh họ liền phản ứng lại, đúng vậy, Hoàng Phủ Tử Y vốn dĩ rất xinh đẹp, bạn trai cũng có danh tiếng. Cùng lắm là da mặt dày chút, quá mức tự tin, nhưng những lời cô nói đều là sự thật.

Những người không liên quan đến chuyện này đều tán đồng lời nói của cô, nhưng có hai người liên quan sắc mặt liền thay đổi.

Vân Phiêu Phiêu nhất thời không kiềm chế được tính tình, ngữ khí trào phúng nói: “Thật là không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ!” Lời này tuy rằng không có chỉ tên nói họ, nhưng tất cả mọi người đều biết ả nói chính là ai.

“Xì.” Người đầu tiên bị chọc cười là một tiểu trợ lý, một cô gái còn trẻ tuổi, hẳn là theo đạo diễn Tần đến đây, nhìn qua cũng không có lòng dạ gì đáng nói.

“Cô cười cái gì? Có phải cảm thấy lời tôi nói rất có đạo lý không?” Vân Phiêu Phiêu nghe thấy có người cười, còn tưởng rằng là cười Hoàng Phủ Tử Y da mặt dày, lập tức liền hỏi một câu.

Cô gái nhỏ lại đột nhiên lắc lắc đầu, sắc mặt nháy mắt biến hồng, muốn nói cái gì, lại không có mặt mũi nói, chỉ có thể xấu hổ trả lời: “Không có, không cười cái gì cả, chỉ là tôi ngây ngô tự cười thôi.” Nếu bây giờ nói thật thì cô đúng là người ngu nhất trên đời nha.

Nhưng Vân Phiêu Phiêu lại không buông tha đối phương, vội vàng muốn lôi kéo một người cùng nhau dẫm đạp Hoàng Phủ Tử Y: “Cô đừng sợ, nghĩ cái gì liền nói cái đó, tôi không tin ai có thể ăn thịt cô được.”

Tiểu trợ lý xém bị Vân Phiêu Phiêu hù khóc, ánh mắt xoay chuyển, xin giúp đỡ từ phía đạo diễn Tần, mà trong mắt đaọ diễn Tần lộ ra vẻ sâu xa, hơi hơi gật đầu, thế nhưng cũng tán đồng để cô khai thật.

Giờ khắc này tâm tình tiểu trợ lý cực kỳ thê lương, vốn dĩ cô còn cho rằng đạo diễn Tần là người tốt, không nghĩ tới thế nhưng cũng là người phúc hắc, này rõ ràng là muốn đẩy chính mình vào hố lửa mà!

Mà khi tiểu trợ lý xin giúp đỡ không thành, lại lần nữa dời đi tầm mắt, trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của Hoàng Phủ Tử Y, lập tức chấn động toàn thân, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Bệ hạ có phải hiểu lầm rồi không, cô thật sự không phải đang nói bệ hạ da mặt dày nha, cô cô…..

Đối với tiểu trợ lý mà nói, bị thần tượng hiểu lầm là chuyện rất nghiêm trọng, thậm chí nghiêm trọng đến mức làm cô quên mất phiền toái và sợ hãi, lập tức liền cắn răng nắm chặt quyền, dũng khí vô cùng nói: “Tôi không sợ, tôi nói thật. Tôi cười là bởi vì cô ngốc, không hiểu ý người khác hả? Mong cô thu hồi sắc mặt ghen ghét của mình lại đi, có ghen tỵ cỡ nào thì cũng thua kém nhan sắc bệ hạ nhà bọn tôi thôi. Hơn nữa cô còn là diễn viên, năng lực khống chế biểu cảm cũng không có, chi bằng đổi nghề luôn đi!”

Tiểu trợ lý không chỉ khai thật, còn nhân tiện tặng kèm một tràng nói khác. Thật là có lương tâm nghề nghiệp mà, cần cho tiểu trợ lý một tràng vỗ tay cho xứng đáng.

Tiểu trợ lý dứt lời, toàn trường quay yên tĩnh, ai cũng không đi, ánh mắt đều đăm đăm nhìn cô, sợ tới mức tiểu trợ lý rụt rụt cổ, âm thầm ảo não chính mình nhất thời xúc động, nhưng lời này cũng không phải do cô muốn nói nha, cô là bị ép buộc biết không!