Lăng Hàm cầm điện thoại mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mười giờ rưỡi đêm, Lục Tư Nguyên gọi điện thoại cho một nghệ sĩ hạng tép riu như cậu để hỏi những gì được đồn thổi trên mạng có phải sự thật không... Kể chuyện này ra chắc chẳng ai tin đâu nhỉ?

Cơn buồn ngủ ùn ùn kéo tới, Lăng Hàm ngáp dài, tắt tivi, lết đôi dép lê vào phòng ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy, mơ hồ nhớ tới chuyện hôm qua, cậu lầm bầm: “Chắc mình không nằm mơ chứ?”

Khổ sở lắm mới moi được điện thoại ra khỏi ổ chăn ấm áp, phát hiện trong nhật ký cuộc gọi hiển thị mười giờ ba mươi ba phút đêm qua có người gọi cho mình.

Lăng Hàm ngồi bật dậy.

Không phải nằm mơ!

Tối qua Lục Tư Nguyên thực sự đã gọi cho cậu!

Cậu hoàn hồn lại, phát hiện trong điện thoại có tin nhắn của Tưởng Nghị, mở ra xem, nội dung chỉ vẻn vẹn là: “Gọi lại cho tôi!”

Lăng Hàm đành gọi lại cho cậu ta, ngay giây đầu tiên sau khi nhận cuộc gọi, giọng nói lo lắng của Tưởng Nghị đã vọng tới: “Mấy bài báo kia là sao vậy? Bây giờ người ta lan truyền đầy trên mạng rồi, bao nhiêu người đang bàn tán kìa.”

“Cậu sống ở sao Hỏa à? Chuyện xảy ra mấy ngày rồi mới biết.” Lăng Hàm vừa rời khỏi giường vừa nói.

Thấy giọng điệu của cậu không có vẻ gì là suy sụp, Tưởng Nghị mới hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Còn sao trăng gì được? Thích viết gì thì cứ viết thôi, nghĩ tích cực thì ít nhất tôi cũng được lộ diện, coi như có chút danh tiếng rồi.”

Tưởng Nghị cười ha ha: “Uổng công tôi lo lắng cho cậu. Cậu biết chuyện từ lúc quay phim rồi đúng không? Không ngờ cậu không bị ảnh hưởng chút nào, giỏi đấy nha.”

“Giỏi giang gì đâu, cũng chỉ có tí chuyện vặt.”

“Nghĩ thoáng là được rồi.” Tưởng Nghị nói: “Cứ có cảm giác cậu thay đổi rất nhiều, nếu là lúc trước, chắc chắn cậu đau lòng chết mất.”

Lăng Hàm đang ở trong phòng vệ sinh đánh răng, nghe Tưởng Nghị nói vậy, hơi khựng lại, cậu kẹp điện thoại lại nói: “Tôi đâu yếu đuối mỏng manh như thế, đừng lo quá.”

“Ừ, những thứ công kích tiêu cực như thế này, chỉ cần cậu không để trong lòng thì nó không làm tổn thương cậu được.”

Lăng Hàm buột miệng nói: “Thế này đã là gì, có trận chiến nào mà bản thiếu gia chưa từng thấy, tin tức tiêu cực chỉ là chuyện vặt.”

Nhớ tới khoảng thời gian tối tăm không một chút ánh sáng sau chuyện “bóc bánh trả tiền”, cậu vẫn vượt qua được, chuyện tin tức vặt vãnh như ngày hôm nay chỉ là gãi ngứa thôi.

Tưởng Nghị tưởng cậu chém gió nên bật cười: “Cậu cứ chém gió đi, đừng cậy mạnh.”

“Không cậy mạnh gì đâu.” Lăng Hàm nói: “Tôi đâu rảnh xem mấy tin tức ấy, tôi còn phải tới chỗ Đường Tập lồng tiếng nữa mà.”

“Ờm vậy được rồi, không làm phiền cậu nữa nhé.”

Sau khi nói chuyện với Tưởng Nghị xong, Lăng Hàm quay về phòng ngủ, bước tới trước bàn, nhìn thấy quyển nhật kí của Lăng Hàm, có chút bùi ngùi nên lấy ra xem.

Nội dung bên trong tràn ngập tiêu cực, phần lớn là những câu chất vấn bản thân tại sao đã cố gắng vậy mà không có kết quả, mình đẹp trai như vậy tại sao không nổi tiếng.

Lăng Hàm bùi ngùi, nghĩ bụng: Thiếu niên à, cậu nổi tiếng rồi.

Cậu lật quyển nhật ký đến trang cuối cùng, trang sau cùng viết: Tôi không còn lựa chọn nào khác. Sau đó là một đống loạn xì ngầu.

Chắc lúc đó áp lực của Lăng Hàm quá lớn, tâm trạng quá rối loạn mới viết linh tinh.

Lăng Hàm nghĩ rồi tiện tay cầm bút lên, viết một dòng: Tôi sắp nổi tiếng rồi.

Sau đó cậu gấp quyển nhật ký lại, ném nó lên giá sách, ăn tạm bữa sáng rồi xuất phát.

Ánh nắng rực rỡ, lại là một ngày đẹp trời, nhưng căn phòng bên trong căn hộ cao cấp Đằng Hải lại tràn ngập áp suất thấp.

Bên trong căn hộ rất rộng rãi, diện tích gần hai trăm mét vuông nhưng chỉ có ba phòng ngủ và một phòng khách, phòng ngủ chính là phòng của Lục Tư Nguyên, phòng ngủ phụ lại là một căn phòng xa hoa cho chó, được một chú chó Husky hai tuổi chiếm đóng. Chú chó Husky này tầm vóc cao lớn, mặt mũi nghiêm túc, nhưng tính cách ngốc nghếch vô cùng.

Phòng khách vô cùng sáng sủa, hướng phía Nam là cả một khung cửa sổ lớn choán hết bức tường, có thể thu gọn cảnh thành A lúc về đêm.

Khi Tần Vĩnh bước vào, Đại Bạch thè lưỡi, vẫy tai, thở phì phò nhào vào lòng anh ta, không ngừng quẫy đuôi.

“Ngoan.” Tần Vĩnh mỉm cười xoa đầu nói: “Đi ra chỗ khác chơi.”

Vì thế Đại Bạch hớn hở rời khỏi vòng tay của anh ta, chạy tới bên cạnh Lục Tư Nguyên đang đứng trước cửa sổ mà cắn gấu quần của anh.

“Ngoan, cha có việc, lát nữa sẽ chơi cùng con.” Lục Tư Nguyên mặc bộ đồ ở nhà, tay bưng tách cà phê, xoa đầu con cún.

Tần Vĩnh đặt một chồng tài liệu lên bàn trà trong phòng khách: “Bên Ưng Thiên Media đã đồng ý nhượng cổ phần của đài Quất Tử cho chúng ta.”

“Quất Tử? Không phải Bạch Ngân à?” Lục Tư Nguyên đẩy Đại Bạch đang làm nũng ra, hỏi lại.

“Đúng vậy.”

Lục Tư Nguyên lắc đầu: “Vậy thì không được, Quất Tử chỉ là trang web video họ mới khai thác và phát triển được hai năm, mức độ theo dõi quá kém, lấy về thì quá mạo hiểm.”

“Chính vì mới được khai thác và phát triển, cho nên mới hi vọng có thể mượn nguồn lực của chúng ta để phát triển.” Tần Vĩnh nói: “Nếu như chúng ta vào Quất Tử, Ưng Thiên sẽ cho quyền lợi và cổ phần ở mức rất cao, nếu như vào Bạch Ngân, sẽ bị hạn chế rất nhiều.”

Lục Tư Nguyên suy ngẫm trong chốc lát, quay người lại: “Trương Khởi Hoa đã về chưa?”

“Nghe nói là về rồi, nhưng sắp phải đi Mỹ ngay.”

“Bao giờ mới về lại?”

“Chuyện này thì tôi không rõ lắm.” Tần Vĩnh dừng lại: “Nhưng nghe nói anh ta nhận lời mời tham dự lễ trao giải cuộc thi làm phim ngắn của đài truyền hình Hoa Hâm, anh ta với Hoa Hâm có hợp tác, đến lúc đó chắc chắn sẽ tham dự.”

“Cuộc thi phim ngắn? Của Hoa Hâm.” Lục Tư Nguyên giơ ngón tay lên gõ gõ trán, suy nghĩ trong chốc lát: “Khoan đã, hình như tôi có nhận được thư mời.”

“Đúng vậy, thư mời đang ở chỗ tôi.” Tần Vĩnh nói: “Lịch trình của cậu đã được sắp xếp kín rồi, cho nên không tính đến chuyện tham gia.”

“Không, tìm khoảng thời gian trống cho tôi, tôi muốn tham gia.” Lục Tư Nguyên nhấp một ngụm cà phê: “Ở đó bàn chuyện với tổng giám đốc Trương cũng không tệ.”

“Được.” Tần Vĩnh cầm laptop kiểm tra lịch trình.

Căn phòng thoáng chốc yên tĩnh hẳn, qua một lúc, Lục Tư Nguyên do dự hỏi: “Cậu ta không tìm tới anh à?”

“Ai cơ?” Tần Vĩnh vừa nhìn laptop vừa hỏi lại, chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Lục Tư Nguyên đáp: “Lăng Hàm.”

Tần Vĩnh ngẩng lên nhìn anh: “Không.”

Sau đó cất máy tính đi, anh ta hỏi vặn: “Tại sao cậu ấy phải tìm tôi?”

Lục Tư Nguyên quay người đặt mạnh cốc cà phê lên mặt bàn thủy tinh hình tròn, chiếc cốc va chạm với mặt kính, phát ra âm thanh giòn tan.

Sau cuộc điện thoại tối hôm qua, tên nhãi kia không hề đến tìm anh, thậm chí còn không buồn gọi thêm một cuộc nào.

Tần Vĩnh liếc mắt nhìn cốc cà phê: “Cậu rất để ý đến Lăng Hàm nhỉ?”

“Không.” Lục Tư Nguyên lập tức phủ nhận.

Tần Vĩnh bật cười: “Nếu không để ý, tại sao cứ suốt ngày hỏi tôi về những chuyện liên quan đến cậu ấy?”

“Hôm đó trêu chọc cậu ta trước mặt đám phóng viên, hình như gây ra rắc rối cho cậu ta, cho nên tôi mới hỏi.”

Tần Vĩnh ồ lên một tiếng: “Trêu chọc? Lục Tư Nguyên trước giờ không cố ý ôm ấp ai trước mặt đám phóng viên, cậu có chắc là cậu không muốn nhân cơ hội này để đẩy cậu ấy tới trước mặt giới truyền thông không?”

Mặt mũi Lục Tư Nguyên không có biểu cảm gì: “Anh nghĩ hơi nhiều rồi.”

Tần Vĩnh nhún vai: “OK, theo tình tiết phát triển thông thường thì khi nương nhờ độ nổi tiếng của cậu, Lăng Hàm sẽ được xuất hiện trước công chúng. Độ nổi tiếng của cậu ấy sẽ lên cao sau khi MV được ra mắt. Nhưng điều không ai ngờ tới, khi tên tuổi lên cao thì đồng thời quá khứ đen tối trước đó của cậu ấy cũng được đào bới ra, bây giờ Lăng Hàm có tiếng tăm rồi, nhưng danh tiếng không tốt lắm, tiền đồ sau này còn phải suy tính thêm, cho nên cậu hối hận, hối hận không nên đẩy cậu ấy ra sớm như thế.”

Lục Tư Nguyên quay đầu nhìn anh ta chằm chằm, đôi lông mày đẹp nhướn lên thật cao: “Đấy là suy đoán của anh.”

Tần Vĩnh nhún vai: “OK, cứ coi như tôi bịa đặt đi, nhưng sự quan tâm mà cậu dành cho cậu ấy đã vượt quá mức dành cho tất cả những người khác, đây là sự thật... Đừng vội phủ nhận, từ hôm trước, cậu đã không ngừng hỏi tôi những chuyện liên quan đến cậu ấy, cậu ấy đã ảnh hưởng đến cậu rồi.”

Trước sức ép từ Tần Vĩnh, Lục Tư Nguyên nhíu mày: “Không, tôi nói rồi, tôi chỉ lo lắng cho cậu ta vì từng trêu đùa cậu ta thôi.”

“Cậu lo lắng cho cậu ấy!” Tần Vĩnh ngắt lời anh: “Nhìn xem cậu vừa mới nói gì kìa? Cậu lo lắng cho cậu ấy! Chỉ vì một chút tin tức tiêu cực mà cậu đã lo lắng cho cậu ấy? Tại sao không thấy cậu lo lắng cho người khác bao giờ nhỉ?”

Mặt mũi Lục Tư Nguyên sa sầm.

“Từ hôm cứu được cậu ấy, thái độ của cậu với cậu ấy đã thay đổi rất nhiều. Bình gốm lần trước cậu ấy tặng không cẩn thận bị vỡ, cậu tìm người khôi phục lại; lựa chọn diễn viên cho MV đã sắp được quyết định rồi, cậu lại tích cực đề cử cậu ấy làm nam chính, bây giờ vì tin tức tiêu cực mà lo lắng cho cậu ấy... Tư Nguyên, đây không phải hiện tượng tốt.”

Lục Tư Nguyên im lặng.

Tần Vĩnh đứng dậy khỏi ghế, thở dài: “Lăng Hàm quả thực rất giống Bạch Tử Sách, nhưng cậu ấy không phải Bạch Tử Sách.”

Lục Tư Nguyên lạnh nhạt quay đi: “Tôi biết.”

“Cậu ấy và Bạch Tử Sách hoàn toàn không phải cùng một hạng người.”

Con ngươi của Lục Tư Nguyên lóe lên tia sáng ảm đạm, anh chậm rãi nói: “Tôi biết.”

Dừng lại hồi lâu, anh mới tiếp tục: “Bạch Tử Sách hoàn hảo, tự tin, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nhưng lại ngây thơ, đối đãi với người khác thật lòng, còn hơi ngốc nghếch. Lăng Hàm không như thế, cậu ta ham hư vinh, thích khoe khoang, ích kỉ, không có giới hạn, vì danh lợi mà có thể lợi dụng kẻ khác không từ thủ đoạn, không biết hổ thẹn, hai người họ... hoàn toàn không giống nhau.”

Cứ mỗi một câu được nói ra, trong đầu Lục Tư Nguyên lại hiện lên những hình ảnh về hai người họ, càng nói về sau, ý nghĩ kia càng rõ ràng hơn - hai người này hoàn toàn là hai người khác nhau một trời một vực.

Nghe được lời bình luận lý trí như thế, Tần Vĩnh mới khẽ thở phào: “Tôi biết cậu sẽ xử lý ổn thỏa.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không để những chuyện này ảnh hưởng tới công việc đâu.” Lục Tư Nguyên mỉm cười.

“Tài liệu liên quan đến Ưng Thiên Media để trên bàn, tôi đi trước đây.”

“Ừ.”