Không lâu sau đó, một chiếc xe đi tới, mọi người nhìn về phía đó với ánh mắt mong chờ, chẳng bao lâu đã thấy một anh đẹp trai mặc đồ thể thao trông như muốn đi du ngoạn từ trên xe bước xuống.

“Tưởng Nghị!”

Người trong đoàn phim biết có diễn viên sắp tới, nhưng khi thấy người bước từ trên xe xuống là Tưởng Nghị vẫn kích động không kiềm chế nổi. Là Tưởng Nghị thật kìa!

Ở trong giới giải trí, Tưởng Nghị không nổi lên được, nhưng kiên trì trong thời gian dài vẫn khiến người ta quen mặt, đi trên đường cũng có không ít người nhận ra. Trong mắt đám sinh viên chưa tốt nghiệp này, Tưởng Nghị chính là một ngôi sao to bự!

Đợi khi Tưởng Nghị mặc quần áo thể thao lái xe riêng vui vẻ đến địa điểm hẹn sẵn mới biết mình bị lừa.

Lăng Hàm nhún vai, nói rất vô tội: “Tôi có nói gì sai đâu, ánh nắng đẹp, phong cảnh đẹp, còn có thể leo núi, không sai mà.”

Tưởng Nghị tức đến mức xắn tay áo lên đuổi theo cậu đòi đánh suốt hai trăm mét, sau khi hai người cười đùa nô nghịch một hồi, Tưởng Nghị vẫn bị lừa lên thuyền hải tặc.

Lúc này đám sinh viên kia càng có thêm lòng tin, trời đất thánh thần ạ, họ có thể mời được người nổi tiếng quay phim ngắn miễn phí, đúng là có thể khoe đến khi tốt nghiệp!

Sắc mặt Đường Tập có phần phức tạp, khi chuẩn bị quay cảnh leo núi, cậu ta mới nói nhỏ với Lăng Hàm: “Cảm ơn.”

Lăng Hàm không nói năng gì, chỉ khẽ mỉm cười.

Diễn xuất của Tưởng Nghị không phải danh hão, Lăng Hàm cho rằng, ngoài việc thiếu may mắn ra thì chỗ nào cậu ta cũng tốt, diễn chung với cậu ta vô cùng dễ chịu.

Tưởng Nghị cũng cảm thấy kì lạ, đây là lần đầu tiên cậu ta diễn chung với Lăng Hàm, nhưng hoàn toàn không có cảm giác xa lạ, giống như hai người bạn quen thân lâu năm, vô cùng ăn ý.

Hôm nay quay cảnh đầu tiên và cảnh cuối cùng, các chi tiết khác thì đến khuôn viên trường đại học gần đó để quay. Vì muốn quay được hiệu ứng thật nhất cho cảnh leo núi, Đường Tập chọn quay ở chân núi, vách núi này rất thấp, không hề nguy hiểm.

Có lẽ vì không phải đoàn làm phim chuyên nghiệp nên quá trình quay phim không quá nghiêm túc như lúc trước, ngược lại có một chút gì đó như ngao du sơn thủy, bầu không khí rất thoải mái. Lăng Hàm và Tưởng Nghị ăn ý vô cùng, chỉ cần quay một lần là đạt. Trong thời gian một ngày, họ tranh thủ quay xong hết tất cả các cảnh có Tưởng Nghị.

Có hai vạn tệ của Lăng Hàm góp thêm vào, họ mời được đội ngũ diễn viên quần chúng khá ổn, cũng bố trí được trường quay khá tinh tế, trong vòng vài ngày là quay hết tất cả các cảnh cần thiết. Mấy hôm đó Lăng Hàm mệt rã rời, do thiếu nhân lực, cậu không chỉ tham gia biểu diễn mà còn phải giúp đoàn phim mang vác dụng cụ, làm chân cu-li, đúng là một nhân công toàn vẹn.

Cuộc thi làm phim ngắn có quy định, thời lượng tác phẩm không được vượt quá mười phút, cho nên thời gian ghi hình của họ rất ngắn, chú trọng đến phần chế tác hậu kỳ hơn. Phần mà Lăng Hàm nên làm, cậu đã làm hết sức rồi, phần còn lại chỉ có thể nghe theo ý trời.

Trước khi đi, mỗi người tự lên xe về nhà mình, Đường Tập đột nhiên quay lại, bước tới trước xe của Lăng Hàm, nghiêm túc nói với cậu: “Anh yên tâm, tôi nhất định không để anh phải thất vọng đâu.”

Lăng Hàm có chút sững sờ, không hiểu tại sao đột nhiên Đường Tập lại nói như vậy.

Đường Tập đứng bên cạnh cửa sổ xe cậu, cúi người, cơ thể cao lớn, gương mặt đẹp trai, khoảnh khắc nói ra câu ấy, cậu ta dường như trưởng thành lên trong một khoảnh khắc.

“Cố lên nhé.” Lăng Hàm chỉ có thể nói vậy.

Đường Tập nở nụ cười tự tin với cậu, chạy về phía xe mình.

Thằng nhóc này...

Lăng Hàm quay về căn hộ, tắm rửa một trận, sau đó ngã người xuống sofa không muốn ngồi dậy nữa. Mấy hôm nay luôn trong trạng thái tập trung cao độ, bây giờ được thả lỏng, xương cốt trên người không muốn động đậy gì thêm.

Cậu nhàm chán nên bật tivi lên, tivi đang chiếu một chương trình truyền hình tạp kĩ, mà khách mời của chương trình này là một gương mặt quen thuộc - thiếu niên xinh đẹp mà lúc trước cậu từng gặp ở GMG - Thường Hoan.

Thường Hoan lập thành một nhóm với một nghệ sĩ nam khác, đợt này danh tiếng khá nổi. Ống kính máy quay lướt qua hàng ghế khán giả, nơi đó có rất nhiều người hâm mộ giơ cao bảng tên của hai người mà đung đưa, vô cùng cuồng nhiệt.

Trên màn hình, Thường Hoan nói: “Có được thành tích ngày hôm nay, tôi đã cố gắng rất nhiều, các fan cũng cho tôi sức mạnh rất lớn, sau này tôi sẽ cố gắng hơn...”

Lăng Hàm xem được một lúc rồi chuyển kênh, để tivi bật nguyên như vậy mà nằm trên sofa chơi điện thoại, vô thức mở Weibo ra, lượng người theo dõi Weibo của cậu đã tăng lên đến mấy chục nghìn, hơn nữa bình luận bên dưới đã vô cùng nhộn nhịp.

Mấy hôm nay cậu vùi đầu vào quay phim, không chú ý tới bên ngoài, không biết rõ chuyện bức ảnh Lục Tư Nguyên ôm cậu đã nổi tiếng, rất nhiều người truy hỏi người trong ảnh là ai, sau đó cư dân mạng thần thông quảng đại tiết lộ đó là cậu, rồi tìm đến ngọn nguồn, mò được Weibo của cậu, sau đó bao nhiêu tư liệu đen tối bị đào ra, sau đó nữa bắt đầu bị mắng chửi.

Tuy rằng Lăng Hàm đã xóa rất nhiều bài đăng của lúc trước, nhưng trên internet, muốn xóa sạch dấu tích không phải chuyện có thể xảy ra, cư dân mạng nhanh chóng lật lại tư liệu cũ về cậu, ví dụ như khoe khoang, lộ hàng... Bất kể là fan của Lục Tư Nguyên hay fan của Vu Ninh hay người đi ngang qua bỗng chốc bùng nổ, mà hành vi xóa bài đăng của Lăng Hàm được quy vào tội “có tật giật mình”.

Những bài đăng lúc trước của Lăng Hàm trở thành thùng thuốc nổ, bây giờ vô cùng nóng hổi.

“Xóa bài đăng cũng không tác dụng gì, bọn này chụp ảnh màn hình cả rồi!”

“Hóa ra anh là dạng người như thế, tôi nhìn nhầm anh rồi!”

“Chẳng lẽ lại giống Vu Ninh, lấy Viên Tử nhà chúng tôi ra để làm trò? Quá xấu xa.”

“Cút đi!”

“Lục Tư Nguyên mù rồi mới chọn dạng người này đóng nhân vật chính trong MV của mình, anh ấy uống lộn thuốc à?"

“Đừng có công kích Nguyên Nguyên nhà chúng tôi, đây là sắp xếp của công ty.”

“Có chống lưng hả?”

Những bình luận này xuất hiện ở bài đăng mới nhất, đó là một bài đăng do A Khôn đăng giúp, hình ảnh đính kèm là hình tự chụp ở phim trường Đông Nam, nội dung của bài viết rất đơn giản, chỉ kể rằng mình tham gia vào quá trình quay MV của Lục Tư Nguyên, hi vọng mọi người ủng hộ, vân vân. Ý của A Khôn là muốn nương nhờ Lục Tư Nguyên để nổi tiếng, bây giờ anh ta đạt được mục đích rồi.

Tóm gọn trong một câu, Lăng Hàm nổi rồi.

Lăng Hàm trợn mắt há miệng, cậu từng nghĩ rằng mình sẽ nổi, nhưng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ nổi danh nhờ cách này, bây giờ cậu được đông đảo quần chúng nhân dân xếp vào cùng một hạng với Vu Ninh.

Hưởng ké danh tiếng của Lục Tư Nguyên, khoe khoang, lộ hàng... Điểm nào cũng là khuyết điểm, cho dù sau này cậu có thành công trở thành nhân vật hàng đầu trong giới giải trí, những thứ ấy cũng thành quá khứ đen tối, muốn xóa đi cũng không xóa nổi.

Cậu nổi tiếng rồi, nổi tiếng bằng con đường ném đá.

Lăng Hàm dở khóc dở cười.

Nghĩ tới việc lúc đó Lục Tư Nguyên kéo mình tới trước mặt đám phóng viên, không biết đang giúp mình hay đang hại mình?

Nhớ tới gương mặt cau có khi ấy của Lục Tư Nguyên, chắc là muốn giáo huấn mình một bài học nhỉ?

Lăng Hàm nghiến răng, uổng công nghĩ thằng cha này là người tốt, bây giờ nhìn lại, lòng dạ đen như hạt vừng!

Tố chất tâm lý của Lăng Hàm rất ổn định, có một số cư dân mạng nhân cách khá chán đời, mắng chửi vô cùng khó nghe, cậu đọc xong cũng không tức giận, dù sao kiếp trước có tiếng mắng chửi nào mà cậu chưa từng nghe? Chút công kích nhỏ nhặt này không đến mức khiến cậu phải thất thố.

Không nhìn thấy là đỡ phiền lòng, Lăng Hàm tắt Weibo, chăm chú xem tivi.

Lăng Hàm vừa khoe khoang vừa phô trương, trong mắt quần chúng, hành vi này có vẻ rẻ tiền, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không phải hành vi không thể tha thứ. Phải biết rằng, vì muốn được nổi tiếng, có rất nhiều ngôi sao dám làm cả những chuyện hoành tráng hơn. Lấy ví dụ ngay trong nhóm ngôi sao nữ thuộc hàng chiếu trên trong nước hiện nay, có vài người trước khi nổi tiếng đã “không cẩn thận” khoe trọn thân thể, có nữ ngôi sao xuất thân người mẫu càng hay chụp những bộ ảnh quá mức sexy, đến nay thỉnh thoảng vẫn bị đào lại.

Cho nên, việc Lăng Hàm bị đào bới lịch sử đen tối trông thế mà không phải đen lắm, trên một ý nghĩa nào đó.

Lăng Hàm tự an ủi mình, dù sao người mà họ mắng chửi không phải mình, cứ coi như đám người này đang đánh rắm đi.

Xem tivi mà ngủ gật mất lúc nào không hay, đột nhiên có một hồi chuông đinh tai nhức óc đánh thức cậu dậy từ trong giấc mơ, giở điện thoại ra xem, đó là cuộc gọi từ một số lạ.

Bộ phim điện ảnh trên tivi đã chiếu được quá nửa, tầm mắt của Lăng Hàm lướt từ tivi đến chiếc đồng hồ trang trí cách đó không quá xa trong phòng khách, kim đồng hồ đã chỉ mười giờ rưỡi tối.

Tiếng chuông điện thoại reo không biết mệt, Lăng Hàm chần chừ trong chốc lát, sau cùng vẫn ấn nút nghe.

“A lô?”

“...”

Đầu dây bên kia không nói gì, Lăng Hàm thoáng do dự rồi hỏi thêm: “A lô, ai đó?”

“Cậu không có số điện thoại của tôi?” Giọng nói trầm trầm quyến rũ vọng tới từ đầu dây bên kia, cùng với đó là luồng khí áp có vẻ hơi thấp.

Nghe thấy giọng nói này, Lăng Hàm bật dậy khỏi sofa, đầu óc cũng tỉnh táo hẳn: “Anh... Anh Lục?”

Cậu cứ tưởng là cuộc gọi chào hàng hay lừa đảo gì đó, không ngờ là đại ma vương Lục Tư Nguyên gọi tới!

“Cậu không lưu số điện thoại của tôi?” Lục Tư Nguyên hỏi lại, không biết có phải ảo giác của Lăng Hàm không, cậu cảm thấy cơ thể mình lạnh toát.

“Chuyện này...” Không lưu thì không lưu thôi, có gì mà căng? Có phải chuyện to tát lắm đâu. Ai lại đi truy hỏi người khác tại sao không lưu số điện thoại của mình như thế? Ngượng lắm đó biết không.

Lăng Hàm thầm oán thán, nhưng giọng điệu lại vô cùng khách sao: “Anh Lục cũng không nói cho tôi biết số điện thoại mà...”

“Cậu không biết hỏi người khác à?” Đại ma vương kia hỏi rất hùng hồn.

Lăng Hàm lại bị gõ thêm một gậy. Cái đậu! Anh còn có lý lẽ này nữa hả!

Đã biết tính tình Lục Tư Nguyên khó chiều, hôm nay coi như được lĩnh giáo một cách sâu sắc, chẳng trách mình với anh ta không thể hòa hợp được!

Nếu như Lăng Hàm vẫn còn là Bạch Tử Sách, chắc chắn sẽ cãi lại: “Anh tưởng anh là ai mà cậu đây phải lưu số điện thoại của anh”, nhưng bây giờ cậu chỉ là phường tôm tép, đối phương là nhân vật lớn tầm cỡ tàu vũ trụ trong giới giải trí, giơ một đầu ngón tay ra là có thể “nắn” chết mình, nên nín nhịn hồi lâu mới rặn ra được một câu: “Xin lỗi anh.”

Tuy rằng cậu cảm thấy mình không nên xin lỗi.

Đối phương khựng lại, giọng nói dễ nghe tiếp tục vang lên: “Nghe bảo cậu bị người ta ném đá.”

Lăng Hàm phản ứng lại, Lục Tư Nguyên đang nói đến chuyện Weibo của mình: “... Cũng tàm tạm.”

Đều nhờ phước của anh đấy anh đại à.

Cậu không dám nói câu sau đó, nhờ phước của Lục Tư Nguyên mà cậu bị ném đá thê thảm, nhưng cũng vì thế mà có một chút danh tiếng, lợi hại ngang nhau, không tiện trách mắng gì anh ta.

“Những chuyện đó là thật sao?”

“Hả?”

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát: “Những thứ được tung ra ấy là thật sao?”

“Ờm, phần lớn là thật.” Lăng Hàm nói.

Sau khi nói ra câu này, đầu dây bên kia lập tức im lặng, chắc phải qua một phút đồng hồ, Lăng Hàm a lô một tiếng, nhưng đối phương đã cúp máy rồi.